Dù sao chữa bệnh cũng không phải xem ai chữa nhanh mới tốt, mà là xem thuốc tới bệnh trừ, chữa trị thật tốt.
Ông!
Trong khi nói thầm, hào quang lại sáng lên.
- Lại là ánh sáng màu đỏ?
Nhìn màu sắc xuất hiện, Phùng Miểu sắp khóc, trái tim không ngừng chìm xuống, không phải đỏ vàng, mà là màu đỏ...
Màu đỏ chứng tỏ đã trị bệnh chính xác.
Kê phương thuốc nhanh như thế lại đúng chín lần, thiệt giả? Thằng gia hỏa này kinh người thế?
- Còn một đạo, có thể là sai.
Cắn chặt hàm răng, đến bây giờ hắn đã không còn lại chút lòng tin tất thắng nào, chỉ mong đối phương sai một lần đề vãn hồi mặt mũi.
Hô!
Một đạo hào quang cuối cùng vẫn là... Ánh sáng màu đỏ!
Chính xác!
Mười đạo đều chính xác.
Chưa đủ ba giây đã giải xong mười đạo, hơn nữa đều chính xác, chẳng lẽ đều nhìn lầm?
Tất cả mọi người dụi mắt, lúc này tròng mắt sắp rơi xuống đất.
- Ngươi... Ngươi...
Phùng Miểu lúc này nói không ra lời, chỉ cảm thấy đầu óc kêu ông ông, không thể tin sự thật trước mắt mình.
- Mười đạo hào quang màu đỏ tỏ vẻ toàn bộ chính xác, có phải ta thắng hay không?
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
- Nhiếp huynh y thuật cao minh, ta cảm thấy không bằng...
Phùng mỗ bại tâm phục khẩu phục.
Qua một hồi, Phùng Miểu bối rối và thở ra một hơi, lần nữa nhìn thiếu niên trước mặt và bội phục.
Tuy hắn không muốn thừa nhận nhưng cũng biết thiếu niên trước mắt có y thuật cường đại hơn hắn quá nhiều, cả hai hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
- Ân?
Phùng Miểu nhận thua cũng không ghi hận trong lòng, cho dù tỷ thí lần này chẳng khác gì vẻ mặt hắn trước mặt mọi người, Nhiếp Vân không ngờ hắn nói chuyện thành khẩn, không có chút ý giả bộ và chống chế.
- Từ khi học tập y thuật, người dạy ta vẫn nói ta là thiên tài, mỗi tuần ta cũng rút thời gian đi tới y quán xem bệnh gia tăng năng lực vận dụng thực tế với y thuật, nghe qua quá nhiều ca ngợi, còn tưởng rằng thật sự là thiên tài trong thiên tài, y thuật có thể đứng trong hàng đầu thành Vân Châu, gặp được cao thủ mới hiểu mình là ếch ngồi đáy giếng.
Dường như nhìn ra hắn nghi hoặc, Phùng Miểu thở dài lên tiếng.
Hắn là công tử thế gia, địa vị bất phàm, hơn nữa khiêm tốn hiếu học, thiên phú không kém nên nhận được nhiều tán dương là bình thường, cho dù là người có tâm trí kiên định cũng sẽ lạc vào trong đó.
- Gặp được loại tình huống này, nhìn thấy Nhiếp Vân huynh, ta tự nhận mình vô cùng cao minh, hiện tại mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
- Phùng huynh khách khí... Phùng huynh y thuật thật sự bất phàm...
Nói đến đây, Nhiếp Vân không biết nói như thế nào.
Nói đối phương bất phàm nhưng mình còn lấy ưu thế tuyệt đối đánh thắng chẳng phải càng bất phàm? Hắn xấu hổ nên đổi giọng:
- Sở dĩ ta thắng được là nhờ vận khí tốt mà thôi, mấy ca bệnh này ta đã gặp qua, cho nên mới có thể kê phương thuốc nhanh thế.
- Nhiếp huynh khách khí, nguyện đánh bạc chịu thua, Phùng Miểu ta thua được.
Biết rõ đối phương đang an ủi hắn, Phùng Miểu cười ha ha và nói:
- Đây là hỗn độn thế giới, từ giờ trở đi chính là của Nhiếp huynh.
Nói xong ngón tay điểm về phía trước, hắn cầm hỗn độn thế giới ra và bay vào trong tay Nhiếp Vân.
- Nhiếp huynh thật bản lãnh, chúng ta bại tâm phục khẩu phục.
Những người khác thấy Phùng Miểu nguyện đánh bạc chịu thua, cũng cười ha ha ném đồ vật đánh cược ra.
Phùng Miểu có thể thua, bọn họ không ngờ tới, nhưng thua thì thua, thua quỵt nợ không phải chuyện đệ tử thế gia bọn họ nên làm, cũng không có mặt mũi làm thế.
Nhận tất cả đồ vật, Nhiếp Vân cười khổ.
Không nghĩ tới chỉ đánh cược một lần đã có nhiều bảo vật như thế.
- Ta thật bội phục y thuật của Nhiếp huynh, về sau nếu tới phiền toái Nhiếp huynh, kính xin không nên từ chối ah!
- Bây giờ chúng ta cũng tính là bằng hữu, Nhiếp huynh lúc nào có rãnh tới chỗ ta chơi, ta có rất nhiều thứ tốt chiêu đãi...
- Đám người các ngươi ít đánh chủ ý lên Nhiếp huynh.
Thua người liền đưa tiền cược cũng không có bất kỳ uể oải gì, ngược lại cao hứng hớn hở, nhìn thấy cảnh này Nhiếp Vân mới hiểu ra náo cả buổi bị tính kế.
Những người này không hổ là đệ tử gia tộc, không ai là đèn cạn dầu.
Rất rõ ràng đánh cược vừa rồi dù thắng hay thua thì bọn họ cũng được lợi.
Hai người đánh bạc với nhau, nếu chiến thắng là Phùng Miểu sẽ không cần giao đồ vật, không có tổn thất nào, nếu như mình chiến thắng, nói rõ y thuật cao minh, thừa cơ thua vài thứ nhưng có thể kéo gần quan hệ với nhau, đây là lợi nhuận lớn.
Giao hảo với người có y thuật cao siêu, cho dù trả giá bao nhiêu cũng đáng giá.
Nhiếp Vân không phải đệ tử thế gia, không nghĩ đến những người này nghĩ tới mọi việc trong nháy mắt, chờ hắn hiểu ra cũng đã cầm đồ vật trong tay, không cách nào trả lại nên dở khóc dở cười.
- Đừng nói chuyện, Diệu Âm tiên tử đến...
Vào lúc đang xấu hổ không biết nên nói cái gì, đột nhiên trong đám người không biết ai hô một câu, mọi người đồng loạt nhìn sang cửa sổ.
Vị trí của bọn họ tốt nhất trong Thúy Ngọc Các, cửa sổ to như vậy có thể nhìn thấy đại sảnh, nhìn không sót gì.
Nhiếp Vân cũng nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy trên ban công đối diện chẳng biết lúc nào đã có một nữ tử uyển chuyển đang ngồi, trước mặt có sa mỏng che dậy nên không thể nhìn rõ lắm.
Phía trước nữ tử đặt một cái đàn cổ, trước sa mỏng có đủ phong ấn ngăn cản linh hồn dò xét, thiên nhãn cũng nhìn không thấu, mặc dù là hắn cũng không nhìn rõ nữ tử có bộ dạng gì.
- Đây là Diệu Âm tiên tử, quả nhiên đi ra...
Trác Dương đứng dậy, vẻ mặt kích động.
Thấy bộ dạng của hắn như thế, Nhiếp Vân im lặng.
Vừa rồi hắn đánh cược thắng, gia hỏa này kích động như vậy, nhìn thấy một nữ đã như thế, thật không biết vị Diệu Âm tiên tử này có mị lực lớn cỡ nào.
Đinh!
Đang nghi hoặc, một tiếng đàn vang lên.
Tuy chỉ là một âm tiết nhưng lại mang theo mị lực đáng sợ, âm thanh bao phủ cả gian phòng, lọt vào trong tai không khác gì dòng nước ấm chảy trong nội tâm.
- Chẳng lẽ là... Tiên âm đại đạo?
Nội tâm Nhiếp Vân chấn động.
Còn chưa bắt đầu khảy đàn, chỉ một âm tiết đã có mị lực như vậy, chẳng lẽ vị Diệu Âm tiên tử trước mặt tu luyện tiên âm đại đạo, hơn nữa còn tu luyện tới cảnh giới siêu thoát?
Nếu thật là như thế, khó trách có thể làm cho nhiều công tử thế gia si mê như vậy.
Bản thân tiên âm đại đạo mang theo thuộc tính mê hoặc, rất dễ dàng thấm vào thể xác và tinh thần và làm người ta khó quên.
Leng keng!
Leng keng!
Vào lúc đang suy đoán, tiếng đàn phía đối diện không ngừng vang vọng giống như tri âm tri kỷ thắm sâu vào nội tâm.