- Nếu ta đoán không sai, bệnh này của Việt lão có từ ba ngàn năm trước, trước đây không biết Việt lão có từng chiến đấu với cao thủ tinh thông tâm ma và ảo giác hay không?
Nhiếp Vân không có trực tiếp trả lời, hắn do dự và nói.
Đã tìm ra vấn đề, nhất định phải giải quyết.
- Bệnh của ta phát tác từ ba ngàn năm trước...
Nghe được thiếu niên trước mắt nói đúng thời gian phát bệnh, ánh mắt Việt lão chợt lóe sáng.
Bệnh nhức đầu của hắn chưa từng có kẻ nào nói về thời gian, dĩ vãng khi tuổi trẻ lực lượng hùng hậu có thể ngạnh kháng, cho nên mặc dù người thân nhất cũng không biết thời gian bệnh của hắn!
Người trong tộc biết, cũng là hơn một nghìn năm trước, thân thể dần dần suy yếu, thời điểm khó có thể chống cự.
Trước khi tìm vô số y đạo đại sư xem qua, không có người nào nói rõ thời gian chính xác, thiếu niên trước mắt nói toạc ra nên hắn mới khiếp sợ.
- Cả Hoàn Vũ thần giới, am hiểu tâm ma có ba người, đầu tiên là U Ma cảnh Hóa Bi lão nhân, thứ hai là Vô Biên Hải Tình Sư Đạo Tôn, thứ ba chính là Phổ Thiên hoàng triều Tâm Ma Đại Đế.
Việt lão suy nghĩ và nói:
- Ta chưa từng gặp qua Hóa Bi lão nhân và Tình Si Đạo Tôn, càng không cần nói giao thủ, hơn nữa bọn họ đều là cường giả Đại Đế, thật muốn giao thủ, ta khẳng định sẽ bị chém giết mà không thể sống sót.
- Về phần Tâm Ma Đại Đế, thuộc về một trong chín đế thành Vân Châu, địa vị tôn sùng, gần với Phổ Thiên Đại Đế, được xưng đệ nhị cao thủ, ta cũng chỉ gặp vài lần, giao thủ đối chiến... Còn không có tư cách này!
- Không có giao thủ qua? Tâm Ma Đại Đế?
Nhiếp Vân cau mày lên tiếng.
Căn cứ hắn quan sát chứng bệnh của Việt lão cũng không phải óc bị hao tổn như Cửu Hoa Y Thánh nói, mà là bị người am hiểu tâm ma công kích.
Hắn cảm thấy kỳ quái, người am hiểu tâm ma chỉ lưu dấu vết trong đầu hắn, cũng không hạ sát thủ, dấu vết này ở chung với Việt lão càng lâu sẽ cùng tồn tại với linh hồn của hắn, hình thành một ý thức khác, là song trọng tính cách và linh hồn, chỉ có điều ý thức này rất yếu, không có năng lực tự chủ và phán đoán, có chỉ iên cuồng, một khi bị kích thích sẽ xuất hiện, làm hắn lâm vào điên cuồng và tiến hành công kích kẻ khác.
Thành Vân Châu lợi hại nhất là Tâm Ma Đại Đế, tuy địa vị Việt lão không thấp, cũng chỉ giới hạn ở Diệp phủ, còn không tới mức bị Đại Đế ra tay.
- Tâm Ma Đại Đế có đệ tử hậu nhân hay không?
Nhiếp Vân không nhịn được hỏi.
Đã không phải Tâm Ma Đại Đế ra tay, có phải là hậu nhân của hắn ra tay trả thù Việt lão hay không?
- Đương nhiên Tâm Ma Đại Đế có hậu nhân, có quan hệ tới bệnh của ta sao?
Việt lão hỏi.
- Đương nhiên là có quan hệ!
Nhiếp Vân gật đầu nói:
- Mặc kệ ngươi có giao thủ vói cường giả am hiểu tâm ma hay không... Nhưng bệnh tình của ngươi bây giờ bị ta nhìn ra, cũng có suy nghĩ sơ bộ.
- Tình huống của ngươi không phải óc bị hao tổn, trí nhớ ảo giác, mà là trong cơ thể đã bị tâm ma ăn mòn, bị người ta gieo tâm ma cổ trong thức hải.
- Tâm ma cổ?
Đám người Việt lão, Đổng Hân sững sờ.
Bọn họ nghe qua tâm ma đại đạo nhưng chưa nghe qua tâm ma cổ.
- Tâm ma cổ là một phần của tâm ma đại đạo, nó nằm trong thức hải, không thể dùng cảm giác nhận ra, chia làm hôn mê kỳ và hoạt động kỳ, một khi tiến vào hôn mê sẽ dung nhập làm một với linh hồn, thực lực có mạnh hơn nữa cũng không phát giác.
- Đến hoạt động kỳ sẽ lặng lẽ thôn phệ linh hồn bản thể, làm hắn mất đi thần trí, ý thức lâm vào hỗn loạn, thời gian lâu sẽ dung hợp linh hồn càng ngày càng nhiều, mặc dù phát hiện không đúng cũng không tìm ra cái gì.
- Thứ này thời gian dài sẽ như bộ phận thân thể, sinh trưởng trên người và không thể cắt đứt.
- Tình huống của Việt lão bây giờ chính là như vậy, tâm ma cổ ở vào hoạt động kỳ, thỉnh thoảng sẽ thay thế ý thức của ngươi, làm ngươi lâm vào điên cuồng nhưng sau đó chỉ cảm thấy thức xảy ra vấn đề, cũng không cho rằng có người hay vật khác điều khiển!
- Hơn nữa tâm ma cổ bất tử bất diệt, khó có thể diệt sát, mặc dù người chết nó cũng có thể thôn phệ ý thức phục sinh, một lần nữa khống chế thân hình...
Tâm ma cổ có ghi trong Thần Nông Bách Thảo Kinh, Nhiếp Vân nhớ rất rõ ràng, dựa theo phía trên miêu ta và trực tiếp giải thích ra, hắn nói một nửa liền dừng lại, hắn lập tức há miệng và đồng tử co rút lại.
Giải thích với Việt lão về tâm ma cổ, lúc này Nhiếp Vân nhớ tới hỗn độn hải dương nhìn thấy những thi thể kia.
Những thi thể tử vong trăm triệu năm, một lần nữa diễn sinh ý chí làm người ta sợ hãi không thôi.
Có được lực cắn nuốt, sau khi chết trăm triệu năm có thể phục sinh... Chẳng lẽ những người trúng tâm ma cổ này là người Phổ Thiên hoàng triều?
Nếu thật là như vậy, là ai ra tay?
Những người kia tiến vào hỗn độn hải dương nhìn rất lợi hại, tiến vào Hoàn Vũ thần giới mới biết được là binh sĩ bình thường nhưng bị hạ tâm ma cổ.
Nhiếp Vân xoa xoa mi tâm, phát hiện chuyện này liên lụy quá lớn nên không nghĩ tiếp.
- Tâm ma cổ? Ngươi nói bậy, tại sao ta chưa từng nghe qua đồ vật lợi hại như thế? Việt lão là Hoàng cảnh viên mãn, trên người hắn trúng tâm ma cổ, bản thân còn không biết, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin tưởng?
Trong nội tâm khiếp sợ, Đổng Hân quát lớn.
Nhiếp Vân nói quá mức đáng sợ, tâm ma đại đạo rất lợi hại, nhưng muốn nói gieo đồ vật trong cơ thể người, còn làm cho người mạnh như Việt lão không phát hiện ra, cho dù thế nào thì nàng cũng không tin tưởng.
- Đúng là làm người ta không tin tưởng nổi... Sự thật chính là như thế!
Nhiếp Vân không giải thích nhiều, hắn nói lời khẳng định.
- Khẳng định? Ngươi chứng minh thế nào?
Đổng Hân khẽ nói.
- Chứng minh? Ta có thể thử một chút...
Nhiếp Vân biết rõ nói những thứ này quá đáng sợ, đối phương không thấy bằng chứng sẽ không tin, do dự một lúc và gật gật đầu.
Tâm ma cổ là thứ cực kỳ đáng sợ, liên lụy tâm ma đại đạo, tâm ma đại đạo xếp hạng thứ mười lăm, nó còn trước cả mộc sinh đan điền, nếu người bệnh không phối hợp rất gian nan.
Cho nên đầu tiên phải làm bọn họ tin có tâm ma tồn tại mà không phải bán tín bán nghi.
- Ta tâật muốn nhìn...
Đổng Hân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Nàng căn bản không tin gia hỏa trước mặt nói chuyện, cảm thấy hắn đang ăn nói bừa bãi, ý định đứng ra vạch trần bộ mặt của hắn.
- Mang chậu nước bằng ngọc tới đây.
Nhiếp Vân không quan tâm thái độ của nàng, lập tức phân phó.