- Loại bảo vật này tự nhiên không có khả năng lại để người ngoài quan sát, đề phòng bị bọn đạo chích nhớ thương cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này!
Diệu Âm tiên tử nói tiếp:
- Nói là vượt qua kiểm tra, trên thực tế là khảo hạch lý giải tiên âm đại đạo, chỉ cần đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể được tổ tiên tán thành.
- Đi thôi!
Nhiếp Vân gật gật đầu, hai người đi thẳng về phía trước, quả nhiên vừa đi không xa đã nhìn thấy một tế đàn lớn nằm trên đường đi.
Chung quanh tế đàn là từng tòa mộ bia chỉnh thể, điêu khắc tên người, phía dưới viết công tích.
Những người này đều là tiền bối của Tiên Âm Tông, tuy tông môn không nổi danh tại Thần giới nhưng rất nhiều tiền bối có tiếng tăm lừng lẫy.
Nhiếp Vân tùy tiện xem qua vài cái tên đã phát hiện đều có ghi lại trong thư tịch Hỏa Thần Tông.
Phía sau một bia là cung điện to lớn, nó đen kịt không thấy rõ đồ vật gì, hắn sử dụng thiên nhãn cũng không nhìn thấu, không cần đoán cũng biết bên trong bố trí rất nhiều trận pháp, không thu được tán thành, cưỡng ép tiến vào bên trong sát bị gạt bỏ.
- Ta tới trước!
Đi vào tế đàn, thân thể Diệu Âm tiên tử hơi động và nhảy lên.
Hô!
Lúc nàng vừa chạm vào mặt tế đàn, một đạo quang mang bao phủ nàng vào trong, ngay sau đó một cây đàn cổ, một trường tiêu xuất hiện trước mặt để nàng lựa chọn.
Tiện tay gỡ đàn ỏổ xuống, tâm thần an tĩnh lại, năm ngón tay kích thích và tiếng đàn vang lên.
Âm nhạc thanh thúy như nước chảy qua vách đá, chảy vào trong nhân tâm, thoái mái không nói nên lời, âm thanh dùng tế đàn làm trung tâm khuếch tán ra xa.
Ông!
Dường như mộ bia yên tĩnh cũng nghe được âm nhạc của tế đàn, các mộ bia tỏa ra hào quang ôn nhuận, màu đen kịt cũng bị quét sạch sẽ.
Nương theo âm nhạc vang lên, dùng tế đàn làm trung tâm, các mộ bia dần dần được thắp sáng tới bên ngoài, cung điện thật sâu tối tăm lúc trước cũng bị chiếu sáng tạo thành một thông đạo nhỏ.
- Thật lợi hại...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nhiếp Vân cũng phải cảm khái.
Những mộ bia này là trận pháp đặc thù, mỗi một cái đều mang theo ý niệm bất khuất của những tổ tiên thành danh trong Tiên Âm Tông, những ý niệm này không nghe cái khác, chỉ nghe âm nhạc!
Chỉ cần ngươi có thể diễn tấu ra âm nhạc khó lường, chỉ cần ngươi có lý giải thấu triệt về tiên âm đại đạo, có thể làm các mộ bịa tự động tránh ra, xuất hiện thông đạo, trái lại cưỡng ép xông vào sẽ làm thông đạo đóng lại, các loại trận pháp bạo phát làm ngươi nửa bước khó đi.
Ầm ầm!
Một khúc cuối cùng, tất cả mộ bia cũng tỏa ra hào quang, các mộ bia chiếu rọi thông đạo, rõ ràng có thể xuyên thẳng vào trung điện.
- Vào đi thôi!
Diệu Âm tiên tử đình chỉ khảy đàn, thả người nhảy ra khỏi tế đàn.
Nhiếp Vân lúc này mới phát hiện trên đầu của nàng mang theo mồ hôi, thần sắc vô cùng mệt mỏi.
Nàng đường đường là cường giả Hoàng cảnh viên mãn nhưng diễn tấu một khúc nhạc lại mệt mỏi như thế.
- Ta chỉ đạt tới tiếng đàn ảo cảnh, mặc dù đã không kém nhưng muốn được tất cả tổ tiên tán thành vẫn cần cố hết sức một ít!
Dường như phát hiện Nhiếp Vân nghi hoặc vì sao nàng chảy mồ hôi, Diệu Âm tiên tử giải thích một câu:
- Tế đàn tiếp theo, chỉ sợ chỉ có tiêu âm của ngươi mới có thể thông qua, ta bây giờ lý giải tiên âm đại đạo tối đa cũng có thể thông qua tế đàn đầu tiên!
- Đến tế đàn thứ hai ta thử xem.
Nhiếp Vân gật đầu.
Xem ra muốn đạt được này cái gọi là tổ tiên tán thành cũng không dễ dàng như vậy.
Cấp bậc tiếng đàn ảo cảnh cũng cố hết sức như thế, thực lực của chính mình bất lực, cũng không biết có thể thông qua tế đàn thứ hai hay không.
- Đạt được tán thành không liên quan tới thực lực, khảo nghiệm là tâm thần và tiên âm dung hợp, không cần lo lắng thực lực của ngươi!
Nhìn ra nghi hoặc của Nhiếp Vân, Diệu Âm tiên tử nói.
Dọc theo con đường nhỏ đi thẳng về phía trước, đi một hồi, quả nhiên nhìn thấy tế đàn thứ hai.
Mộ bia chung quanh tế đàn ít hơn rất nhiều, những cái tên phía trên càng kinh khủng, mỗi cái đều danh chấn Thần giới.
Tuy mộ bia ít nhưng áp lực mạnh hơn rất nhiều.
Chôn cất tại tiền điện, trung điện hay hậu điện cũng không phải căn cứ địa vị mà là thực lực khi còn sống.
Thực lực càng mạnh, lý giải với tiên âm đại đạo càng sâu, càng đặt vào sâu bên trong.
Trung điện có nhạc hương nồng đậm hơn tiền điện, ngửi một hơi, cho dù là Nhiếp Vân cũng cảm thấy sảng khoái từng hồi, toàn thân thông thấu.
Trong lòng có quyết định, không cần Diệu Âm tiên tử nhiều lời, thả người nhảy lên.
Vừa đáp xuống tế đàn, Nhiếp Vân lập tức có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm chằm, dường như chung quanh không phải mộ bia, mà là đôi mắt muốn nhìn kỹ hắn.
Trong nội tâm rùng mình, cũng không nghĩ ngợi lung tung, tiện tay cầm trường tiêu.
Ô ô ô!
Tiếng tiêu vang lên, nhạc khúc ưu mỹ động lòng người, nó cũng như tiếng đàn lúc trước và khuếch tán khắp bốn phía.
Vù vù!
Tiếng tiêu vừa vang lên, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy vô số ý niệm cường đại chen chúc tới.
Những ý niệm này không có địch ý gì, dường như đang tìm kiếm sai lầm của mình, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Xì xì xì xì...
Thổi một hồi Nhiếp Vân cho rằng có thể làm được các ý niệm này tán thành, một đạo tiếng gió không hài hòa vang lên.
Không biết tiếng gió đang thổi cái gì, nó phát ra tiếng quỷ dị nức nở nghẹn ngào, sau khi kết hợp với tiêu âm của hắn liền quấy rối tiết tấu.
- Không tốt!
Nhiếp Vân nhíu mày một cái.
Tiêu âm rối loạn khẳng định không cách nào đạt được mộ bia tán thành, cũng chẳng khác nào dừng lại tại đây không thể tiến lên phía trước.
Xem ra tiếng gió không phải là ưự nhiên vang lên, mà là vang lên có mục đích, cố ý phá hư tiết tấu của mình, cũng là tình huống khảo hạch nguy hiểm nhất.
Tiên âm đại đạo khác với một ít đại đạo tiến công, rất dễ dàng bị các thủ đoạn khác ảnh hưởng.
Truyền thuyết, trước đây thật lâu có một vị tướng quân lý giải tiên âm một đạo cực kỳ sâu đậm, một khi dùng xu thế tấn công đại quy mô sẽ thắng, về sau thế lực đối địch tìm được nhược điểm, mỗi lần chiến đấu đều gõ chiêng trống, dùng âm thanh ầm ĩ phá hư âm thanh của hắn, bởi như vậy đối phương không bị hạn chế, đối phương không bị khống chế cho nên khi đại chiến tiếng quân kia bị đánh hoa rơi nước chảy đại bại mà về!
Nói cách khác, tuy tiên âm đại đạo cường đại nhưng cực kỳ sợ hãi tạp âm, tiếng gió trước mắt không phải tạp âm nhưng lại vừa vặn phá hư tiết tấu của hắn, trong lúc bị phá hư, một khi không có thể thuận lợi cải biến nhạc khúc và phương thức diễn tấu, chờ bị phá hư khẳng định không cách nào thông qua khảo hạch.