Thầy thuốc trị bệnh chết người là đại sự, từ đó có thể thấy y thuật kém cỏi.
- Đúng thế, tên này có công phu miệng lưỡi rất tốt, khả năng Diệp Đào cũng không biết chân diện mục của hắn, ngay cả Việt lão cũng bị lừa gạt... Lần trước lão gia tử thật để hắn trị, ta sợ hậu quả không thể tưởng tượng được.
Diệp Tân nói.
- Thiền Việt làm việc ổn trọng, có lẽ không dễ dàng bị lừa như vậy a?
Lão gia tử có chút không quá tin tưởng.
Hắn đã gặp Diệp Đào, là hài tử ổn trọng, Việt lão ở chung với hắn lâu như thế, thân như huynh đệ, cũng không phải người ngông cuồng, làm sao dễ bị gạt như thế?
- Y đạo không có danh sư rất khó thành tựu, nếu như hắn có lai lịch đã sớm nói ra rồi.
- Không rõ lai lịch chỉ là thứ nhất, thứ hai, có ai gặp y đạo đại sư trẻ như thế? Đến tuổi này, cho dù học y từ trong bụng mẹ cũng không có thành tựu quá lớn.
Diệp Tân khẽ nói.
- Ah...
Lão gia tử nói không ra lời.
Y đạo đại sư đều là người sống không biết bao nhiêu năm, trải qua vô số năm tích lũy và kinh nghiệm mới có kỹ nghệ ngạo nhân, hắn đã gặp qua gia hỏa Nhiếp Vân kia, đúng là quá trẻ tuổi.
Y đạo đại sư trẻ tuổi đúng là làm người ta khó tin.
- Hơn nữa... Ta chuyên môn phái người điều tra, người nọ xuất hiện tại Hoang Nguyên Cổ thành, thì ra là đến từ thập địa!
- Những địa phương này đều là tán tu, người phi thăng chiếm đa số, ngư long hỗn tạp, nếu thật là thế, hắn đang cố ý tiếp cận Diệp Đào, cố ý tìm lão gia tử, mục đích không đơn giản...
Diệp Tân thêm mắm thêm muối.
- Đến từ thập địa? Xem ra thật sự không có hảo tâm.
Lão gia tử hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm.
Hắn là người đa nghi, nếu như không bởi vì nguyên nhân này, ba người được đề cử đã sớm xác lập, cũng không kéo dài tới bây giờ mới xác định.
- Lão gia tử, có gặp Diệp Đào thiếu gia hay không...
Hai người đang nói chuyện, người bên ngoài chờ lâu không có câu trả lời nên hỏi lại.
- Không gặp!
Lão gia tử khoát khoát tay.
- Vâng!
Người hầu đi xuống đi.
Không biết thành Vân Châu gió nổi mây phun, bởi vì hắn gây ra bao nhiêu động tĩnh, càng không biết Nguyên Dương Đế Quâ đã trao cho hắn thiệp mời làm vô số hâm mộ liên tục.
Lúc này Nhiếp Vân đang ngồi tại tảng đá trước nhà tranh, cầm tiêu trong tay với vẻ mặt hưng phấn.
- Bắt đầu đi!
Trải qua gần nửa tháng ma hợp, hai người triệt để quên thế giới bên ngoài, chỉ có nhạc khúc nhộn nhạo trong nội tâm.
Bởi vì đầu nhập nghiên cứu như thế, rốt cục vào hôm nay cũng sáng chế ra nhạc phổ cầm tiêu hợp tấu của hai người.
- Ân!
Diệu Âm tiên tử mỉm cười, ngón tay điểm nhẹ lên dây đàn.
Vô số hoa cỏ bị tiếng đàn thuyết phục, vô số chim bay đến gần.
Vạn vật sống lại, bách điểu triều bái!
Trước kia khi hợp tấu tại hậu điện, nàng vì đột phá cảnh giới, trải qua những ngày tu luyện trong Nhạc giới đã triệt để củng cố.
Tiếng đàn hình thành âm nhạc chấn động lan ra khắp bốn phía, nó như gợn sóng vô hình, những nơi đi qua, hoa cỏ lúc trước uể oải đều khôi phục và tỏa ra sức sống sinh mạng.
Ô ô ô!
Thời điểm tiếng đàn đạt tới đỉnh điểm, một tiếng tiêu vang lên, ban đầu to rõ, về sau trầm thấp.
Tiêu âm và tiếng đàn giao hòa với nhau, phối hợp hoàn mỹ kích động tâm linh của người khác, đóa hoa, nham thạch, thậm chí không khí chung quanh đều nhộn nhạo sinh ra hương khí ôn nhuận, ngửi được hương khí này, chim đang bay trên cao cũng quên mất bay, không ngừng rơi xuống đất, hoa cỏ cũng xấu hổ thu mình, không tự chủ cúi đầu xuống.
Vạn vật sinh hương!
Trước kia bọn họ chỉ trùng hợp tiến vào cảnh giới này, hiện tại đã tùy ý tiến vào mà không có hạn chế.
Tiêu âm càng ngày càng vang dội, nhanh chóng hòa hợp với tiến đàn, hai chủng âm nhạc khác nhau giống như điêu khắc hình ảnh mỹ hảo làm người ta lưu luyến vong ngã.
- Ý cảnh này...
Tiêu thổi, đàn ngân, thần thái Nhiếp Vân và Diệu Âm tiên tử dần dần an tĩnh giống như tiến vào thế giới khác, tâm thần yên lặng dung hợp triệt để với âm nhạc.
Ầm ầm!
Một đại đạo xuất hiện trên không trung, đi ngang qua cả Nhạc giới, nó giống như dòng nước lũ.
Nhạc khí của bọn họ dung hợp với đại đạo, dẫn phát cộng minh, vô số chim thú đứng nguyên tại chỗ, không tự chủ lâm vào trong đó khó có thể tự kiềm chế.
Tiên âm đại đạo lĩnh ngộ cảnh giới cao nhất, đại đạo hòa minh!
Cầm tiêu hợp tấu xuất hiện đại đạo hòa minh, nếu như để người khác nhìn thấy sẽ khiếp sợ không nói nên lời.
Nhưng với tư cách người trong cuộc Nhiếp Vân, Diệu Âm tiên tử không phát giác điểm này, chỉ biết tâm thần nương theo nhạc khúc và trầm mê trong đó, du lịch trong thế giới âm nhạc lưu luyến quên về.
Ông ông ông!
Đại đạo hóa thành dòng sông trên không trung, phát ra từng đạo hào quang ôn nhuận bao phủ hai người, bao phủ bọn họ giống như kén tằm.
- Thì ra đây là đại đạo hòa minh...
Không biết qua bao lâu, khi khúc nhạc tới cuối cùng, Nhiếp Vân chậm rãi mở to mắt, lúc này hắn phát hiện mình đang chảy nước mắt.
Cảnh tượng vừa rồi hắn như nghe được Thiên Đạo ngâm xướng, thiên địa vạn vật đều là nhạc phổ!
Đây mới là đại đạo hòa minh!
Không cần cầm tiêu, thiên địa tự nhiên cũng có thể biến thành nhạc khí, diễn tấu nhạc khúc làm người ta mê say.
- Rốt cuộc ta đã tiêu trừ chướng ngại tâm lý, đạt được đột phá!
Diệu Âm tiên tử cũng mở mắt ra.
Vì mục tiêu này nàng tốn không biết bao nhiêu thời gian, chính thức làm được mới biết mình có bao nhiêu kích động.
- Cảnh giới của ngươi bây giờ là vạn vật sinh hương hay vẫn là... Đại đạo hòa minh?
Nhiếp Vân hỏi thăm.
Hợp tấu hoàn tất, hai người được đại đạo hòa minh ảnh hưởng cho nên đều có tiến bộ, cũng không ai biết cảnh giới của đối phương như thế nào.
- Ta đạt tới cảnh giới vạn vật sinh hương, khoảng cách đại đạo hòa minh không xa, chỉ cần cố gắng tu hành, ta tin tưởng không qua trăm năm sẽ đạt tới, ngươi thế nào?
Diệu Âm tiên tử cảm thụ cảnh giới của mình và nói.
- Ta? Ta cũng không biết! Có lẽ giống như ngươi, vạn vật sinh hương a!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Lần này hắn không có nói bậy, hắn thật sự không biết mình đạt tới cảnh giới gì.
Hắn muốn đạt tới đại đạo hòa minh phải hợp tấu với đối phương mới làm được, bằng vào bản thân hắn không thể đột phá.
Đạt tới cảnh giới đại đạo hòa minh có thể mượn nhờ âm thanh đại đạo công kích kẻ khác, sử dụng tốt, Hoàng cảnh viên mãn cũng không phải đối thủ của hắn, có thể chém giết dễ dàng.