- Ta thật muốn nhìn đường đường thành Vân Châu lại không có vương pháp, hơn nữa mọi chuyên do một mình Nhĩ Ngọc vương tử người nói tính toán!
Nghe đối phương uy hiếp, Nhiếp Vân không để ý, hắn tiến lên phía trước.
- Ta...
Nhĩ Ngọc vương tử vốn muốn động thủ, nghe nói như thế lực lượng bộc phát nhưng hắn không dám vọng động.
Đúng vậy, bất kể nói thế nào đối phương cũng là khách nhân do Đế Quân tự mình mời, nếu như hắn thực động thủ, Đế Quân tất nhiên sẽ cảm thấy hao tổn danh dự, giết hắn là nhẹ.
Gây chuyện không tốt còn liên lụy tới phụ thân Trấn Bắc vương của hắn!
Đáng giận ah!
Đáng giận!
Sắc mặt biến hóa âm trầm, hắn muốn động tay nhưng cũng biết không thể động thủ.
- Mất mặt chưa đủ lớn sao? Còn không trở lại!
Thời điểm hắn đang cảm tâấy khó xử, một trung niên nhân ở chỗ ngồi khác quát lên.
Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang, trên bàn viết ba chữ “Trấn Bắc vương”, xem ra là phụ thân của Nhĩ Ngọc vương tử.
- Vâng!
Nghe được phụ thân quát lớn, Nhĩ Ngọc vương tử vô cùng phẫn hận nhưng hắn không dám nói thêm lời nào, hậm hực rời đi.
- Ngươi là Nhiếp Vân?
Nhĩ Ngọc vương tử rời đi, Nhiếp Vân sửa sang lại ống tay áo ngồi xuống vị trí, vừa ngồi xuống đã nghe được tiếng nói lạnh lẽo vang lên, hắn ngẩng lên nhìn sang, chỉ thấy hai mắt Trấn Bắc vương nhìn sang, trong ánh mắt mang theo lạnh lùng và lãnh đạm.
- Chính là tại hạ!
Nhiếp Vân mỉm cười gật đầu.
- Người trẻ tuổi phải biết tiến thối, hiểu được lấy hay bỏ, nếu như ngay cả điều này cũng không biết... Về sau chỉ sợ sẽ rất phiền toái!
Ngón tay chỉ nhẹ vào chỗ ngồi, Trấn Bắc vương đang cảnh cáo.
Tuy không có lời đe dọa, cũng không có bất kỳ uy thế nào nhưng tất cả mọi người biết rõ đây là Trấn Bắc vương đang gõ đối phương, bảo đối phương biết đúng mực!
Có thể làm cho Trấn Bắc vương nói ra lời này đủ nói rõ hắn tức giận cỡ nào.
- Đa tạ vương gia đề điểm!
Vẻ mặt Nhiếp Vân lạnh nhạt:
- Ta cũng muốn nhắc nhở vương gia một câu... Nuôi mà không dại là tội của phụ thân, không quản giáo tốt nhi tử của mình, chỉ sợ sẽ rước mầm tai vạ cho ngươi, Trấn Bắc vương nghe rất hiển hách... Gây chuyện không tốt sẽ sụp đổ!
- Rất tốt! Rất tốt!
- Trấn Bắc vương ta tung hoành hoàng triều nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có kẻ dám khiêu chiến ta.
Trấn Bắc vương giận quá hóa cười.
Vốn muốn gõ thiếu niên này một chút, cho hắn biết trời cao đất rộng, không phải là người nào cũng có thể đắc tội, hiện tại tốt rồi, gia hỏa này còn muốn gõ hắn, ý tứ rất rõ ràng, nói hắn không làm tốt trách nhiệm phụ thân, nuôi ra nhi tử vô liêm sỉ.
Đường đường đệ nhất vương gia bị một kẻ áo vải phản bác trước mặt, mặt mũi hắn thả nơi nào?
- Vương gia, Nhiếp Vân này nhân phẩm ti tiện, địa thực hàn vi, vương gia hảo tâm đề điểm hắn lại không biết cảm ơn, còn dám công nhiên coi rẻ uy nghiêm vương gia trước mặt mọi người, thật sự đáng chết.
- Người không biết điều như thế, ta hoài nghi hắn là gian tế do người phi thăng đưa tới, ta đề nghị giải hắn vào địa lao... Chậm rãi thẩm vấn!
Một tiếng nói âm lãnh vang lên.
Chính là Diệp lão gia tử.
Trước kia bởi vì Nhiếp Vân mà chịu nhục, hiện tại tìm được cơ hội cho nên không buông tha, hắn sẽ bỏ đá xuống giếng.
- Gian tế người phi thắng?
Nghe được Diệp lão gia tử nói thế, Nhiếp Vân nhướng mày.
Gia hỏa này thật sự quá hèn hạ, một khi xác định thân phận này, hơn nữa vừa mới đắc tội Trấn Bắc vương, bị lộng chết trong đại lao là đương nhiên.
- Lão gia tử, Nhiếp huynh là hảo hữu của tôn nhi, tại sao có thể là gian tế người phi thăng...
Nghe được Diệp lão gia tử nói như vậy, Diệp Đào cũng phải lên tiếng.
- Làm càn! Tử tôn bất tài, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Chuyện ngươi một mình tới nơi này ta còn chưa tính với ngươi, còn dám nói chuyện, có tin hiện tại ta đánh gục ngươi tại đây không!
Diệp lão gia tử quát lớn.
- Ta xem chính ngươi là kẻ làm càn đấy!
Tiếng quát lớn vang lên, Nhiếp Vân nói chuyện mang theo lạnh lùng:
- Ta đang nói chuyện với Trấn Bắc vương, bờ sông không cỏ xanh, không dung ngươi xen vào!
- Ngươi...
Nghe nói như thế, lão gia tử cảm tâấy choáng váng, thiếu chút nữa tức giận bất tỉnh.
- Bờ sông không cỏ xanh, tại sao có con lừa lắm miệng
Những lời này là lời chửi người ở Thần giới, lão gia tử đường đường Diệp quốc công, nằm mơ cũng không ngờ có người dùng lời này chửi hắn.
Chọc vào một câu... Rõ ràng biến thành con lừa...
- Quả nhiên anh hùng tuổi trẻ, rất có khí độ của ta năm đó... Ngươi là Nhiếp Vân đúng không, ta thích, có rảnh tới Bình Quốc vương phủ làm khách!
Thời điểm lão gia tử tức giận gần chết, hào khí trong đại điện xấu hổ thì có tiếng cười vang lên.
Nói chuyện là trung niên nhân vương gia ngồi ở vị trí thứ hai.
Người này khí vũ hiên ngang, cử chỉ mang theo phong độ.
- Đây là phụ thân Nhữ Hạ vương tử, Bình Quốc vương gia, xếp thứ hai trong tám vương!
Diệp Đào bất đắc dĩ truyền âm.
Thiếu niên trước mắt đã triệt để đắc tội lão gia tử, vào lúc này vò mẻ lại sứt, cũng không có biện pháp nào.
- Bình Quốc vương gia?
Nhiếp Vân âm thầm gật đầu, hắn sinh lòng hảo cảm với vương gia này.
Tất cả người sáng suốt đều nhìn ra chính mình đắc tội Trấn Bắc vương, đó là đệ nhất vương gia, lúc này còn có người dám nói chuyện, hơn nữa mời chính mình đi phủ đệ của hắn, rõ ràng cho thấy muốn giải vây cho mình.
- Đa tạ vương gia ưu ái, sau khi thọ yến chấm dứt, tại hạ có thời gian nhất định tiến tới bái phỏng.
Người khác kính hắn một thước, hắn kính người một trượng, đối phương thái độ như thế, Nhiếp Vân làm sao không biết tốt xấu, liền vội vàng khom người ôm quyền nói.
- Không tệ, không sai!
Bình Quốc vương gật gật đầu, đang muốn tiếp tục nói chuyện, lại thấy ngoài cửa có bóng người đi tới, là Kiếp Ma lão nhân.
Tất cả mọi người biết rõ Kiếp Ma lão nhân là quản gia của Nguyên Dương Đế Quân, tương đương với người phát ngôn của Đế Quân, thấy hắn đi vào lập tức ngậm miệng lại, cũng không ai nhiều lời.
- Cảm tạ các vị tới tham gia thọ yến của Đế Quân đại nhân, Đế Quân đại nhân hiện tại đang thương thảo công việc với các Đại Đế khác, chỉ sợ phải chờ một lát mới tới, xin mọi người tha thứ.
Kiếp Ma lão nhân nói.
- Đế Quân đại nhân là người bận rộn, chúng ta nhàn rỗi không có việc gì, chỉ chờ một lúc mà thôi.
- Kiếp Ma đại nhân khách khí, chúng ta chờ i Đế Quân đại nhân là đương nhiên, không có gì phải tha thứ.
- Đúng vậy, chờ đợi chỉ là chuyện nhỏ...
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đồng thời cười nói.