Xoắn xuýt một hồi, Kiếp Ma lão nhân không do dự cắn răng nói:
- Đệ nhất danh là Nhiếp Vân đại nhân tặng tặng quà... Một bầu rượu ngon.
- Một bầu rượu ngon?
- Đây là đệ nhất danh?
- Là rượu gì? Có thể trân quý hơn đan phương cửu phẩm Tụ Linh đan và Thất Nhật Hồi Hồn Đan hay sao?
- Không biết...
- Thời điểm hắn tặng quà ta cũng ở đó, thật là rượu ngon, ngửi hương vị cũng không tệ... Không đến mức xếp hạng đệ nhất chứ!
- Đúng thế, chẳng lẽ rượu này có thể giúp cường giả Đại Đế gia tăng tu vi?
Nghe được tuyên bố đệ nhất danh làm mọi người sững sờ tại chỗ, qua cả buổi mới có tiếng xôn xao.
Một bầu rượu? Đệ nhất danh?
Không phải là thực chứ?
Cửu phẩm Tụ Linh đan xếp thứ hai mọi người không có ý kiến, dù sao đây là bảo vật hữu dụng với cường giả Đại Đế, còn một bầu rượu có gì trân quý?
- Ta là đệ nhất?
Không riêng mọi người nghi hoặc khó hiểu, ngay cả Nhiếp Vân cũng cau mày và sững sờ.
Hắn thật sự không có cái gì để tặng mới đưa một bầu rượu, căn bản không có ý định cầm thứ tự, kết quả... Đệ nhất?
Làm cái gì?
Người khác không biết giá trị bầu rượu của hắn nên âm thầm phỏng đoán, hắn là chủ nhân nên biết rõ ràng.
Rượu này... Tại thiên địa lục đạo xem như không tệ, nhưng ở Hoàn Vũ thần giới một viên thần thạch còn quý hơn nó vài lần.
Loại rượu cấp bậc này... Xếp hạng đệ nhất, chẳng lẽ Nguyên Dương Đại Đế không biết nhìn hàng?
Không thể nào...
- Một bầu rượu đệ nhất... Không biết Nhiếp Vân đại nhân có thể giải thích cho chúng ta biết rượu ngon của ngươi có gì kỳ lạ hay không?
Nhiếp Vân đang cảm thấy kỳ quái, Đa Ba vương tử nhìn qua, trong lời nói mang theo ý hỏi thăm.
- Không sai, ngươi giải thích một chút đi, chúng ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là rượu gì có thể quý hơn cả cửu phẩm Tụ Linh đan, Thất Nhật Hồi Hồn Đan!
- Luyện chế rượu này thế nào? Công hiệu ra sao?
Những người khác cũng không rõ nên liên tục dò hỏi.
- Này...
Nhiếp Vân không biết trả lời như thế nào.
Lần này luân hắn ngây ngốc.
Đổi lại bảo vật khác đạt được đệ nhất thì còn có thể nói ra một hai, hắn tặng bầu rượu... Hắn thật sự không biết trả lời như thế nào.
Muốn nói trân quý a, bầu rượu này trân quý đấy, dù sao cũng là hắn luyện chế và mang từ thiên địa lục đạo đến, muốn nói không trân quý... Nó thật không đáng một xu.
Vì sao sắp xếp hắn là đệ nhất, hắn càng không hiểu, muốn hỏi các ngươi đến hỏi Nguyên Dương Đế Quân đi, ta không biết ah.
- Người này là Đế Quân đại nhân tự mình định ra, Đế Quân đại nhân nói mọi người có thể sẽ có nghi vấn, chờ hắn đi vào sẽ giải thích cặn kẽ.
Dường như nhìn ra Nhiếp Vân xấu hổ, Kiếp Ma lão nhân nói.
- Đế Quân đại nhân tự mình giải thích?
- Vậy thì tốt, ta thật muốn biết nguyên nhân là gì...
Nghe nói như thế mọi người không hề nhìn Nhiếp Vân.
Đế Quân đại nhân tự mình định ra thứ tự, tự nhiên do hắn giải thích mới thoả đáng.
- Đúng rồi, ta trước kia ta không phải nghe nói qua có đổ ước gì đó sao? Hiện tại bài danh đã định ra, có phải nên thực hiện hay không?
Mọi người ở đây vừa mới an tĩnh lại đã có giọng nói vang lên.
Người nói chuyện là phụ thân Phùng Miểu, Phùng quốc công Phùng Đường!
Vừa rồi Diệp lão gia tử châm chọc hắn vài câu, hắn vẫn nhớ kỹ, hiện tại đã có bài danh thì làm sao buông tha.
- Đúng thế, trước kia ta nghe nói kẻ thua phải quỳ xuống, lần này có trò hay xem rồi.
- Tự gây nghiệt không thể sống ah, lúc ở bên ngoài ta nhìn thấy Diệp Tân buộc Diệp Đào đánh cuộc, vậy thì tốt, lễ vật của hắn không có bài danh, Diệp Đào người ta tặng lễ vật đứng thứ hai.
- Đáng đời ah!
- Xem ra làm người không thể quá tự tin và liều lĩnh...
Phùng quốc công nói câu này chẳng khác gì ném tảng đá vào hồ nước, tất cả mọi người nhớ tới đổ ước lúc trước và nhìn sang.
- Diệp lão gia tử, trước kia ngươi nói ánh mắt ta không cao, ta không có biện pháp bác bỏ, vẫn cảm thấy ánh mắt của ngươi rất tốt, hiện tại mới biết được... Ngươi không phải không có ánh mắt, mà là bị mù rồi.
Thấy Diệp Tân không có trả lời, Phùng Đường cười tươi cười nhìn Diệp lão gia tử.
- Ngươi...
Sắc mặt Diệp lão gia tử tái nhợt, hắn tức nổ phổi.
- Như thế nào? Không thừa nhận? Ha ha, lang y vườn trong lời của ngươi tùy tiện xuất ra một phương thuốc đã có thể giúp Phùng Miểu đạt được bài danh thứ sáu, lại lấy ra một đã giúp Diệp Đào đạt được bài danh thứ hai, bản thân xuất ra bầu rượu lại đứng thứ nhất... Mà ngươi xem trọng Diệp Tân không cầm được bài danh... Ta thấy không phải bị mù, mà là vừa mù vừa điếc.
Phùng quốc công nói lời không lưu tình chút nào.
Không phải ngươi vừa rồi rất cuồng sao? Ta cho ngươi cuồng thêm một chút.
- PHỐC!
Nghe được lời châm chọc vô tình như thế, Diệp lão gia tử không nhịn nổi nữa và phun ra một ngụm máu tươi.
- Lão gia tử...
Diệp Tân vội vàng đi lên nâng hắn dậy.
- Cút sang một bên!
Thoát khỏi đối phương nâng lên, Diệp lão gia tử quát lớn.
- Đồ vô dụng còn không thực hiện đổ ước? Chẳng lẻ muốn người Diệp phủ mất mặt xấu hổ cùng ngươi sao?
Nhiều người lúc trước nhìn thấy Diệp Tân kiêu ngạo như vậy, giờ phút này thua rối tinh rối mù, cho dù muốn phủ nhận cũng phủ nhận không được.
Không nhận cũng được, nhưng cả Diệp phủ sẽ mất mặt tới nhà.
- Ta...
Vốn tưởng rằng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra, nghe nói như thế sắc mặt Diệp Tân tái nhợt như giấy.
Đúng như những người khác nói, thật sự là tự gây nghiệt không thể sống!
Ở bên ngoài hắn tự cho rằng nắm chắc phần thắng trong tay, Diệp Đào phải thua không thể nghi ngờ, lúc này mới đánh cược với hắn, nằm mơ cũng không nghĩ tới tặng quà biến thành bài danh thứ hai, mà hắn tân tân khổ khổ chuẩn bị Vấn Tâm Thạch không có bài danh.
- Như thế nào? Không muốn thừa nhận sao? Không thừa nhận cũng được ah, dù sao mất mặt là Diệp phủ các ngươi!
- Hắc hắc, dám đánh cuộc cũng không dám nhận, ta cũng mở mang kiến thức rồi.
- Nhanh quỳ xuống đi, nguyện đánh bạc chịu thua, sớm biết như thế lúc trước không nên làm.
Một ít người có quan hệ tốt với Diệp Đào như Trác Dương, Phùng Miểu cũng thừa cơ hô lên.
Trước kia hắn buộc Diệp Đào đánh cuộc, mọi người nhìn không vừa mắt, vào lúc này gặp phải tình huống như vậy cũng là gieo gió gặt bảo.
- Ta...
Bị lão gia tử quát lớn, bị mọi người cố ý châm chọc, trên mặt Diệp Tân mang theo khuất nhục, do dự rất lâu liền cắn răng từ sau đi tới trước, đi tới trước mặt Diệp Đào