Vô Tận Đan Điền

Chương 3215: Hoàn Kiền phục sinh



- Chịu đựng!

Nhìn thấy ngón tay hai vị gia chủ phát run tùy thời sẽ làm rơi thi thể, Nhiếp Vân hét lớn.

Một khi thi thể rời tay sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Sở dĩ bảo hai vị gia chủ nâng thi chính là vì thực lực và ổn trọng, bọn họ không kiên trì nổi thì những người khác không cần nghĩ!

- Thần Hùng Tháp Tí!

- Địa Ngục Thương Long!

Hai đại gia chủ Văn Đào, Hạo Long đồng thời la lên sau đó thi triển bí kỹ.

Văn Đào gia chủ lúc tuổi còn trẻ từng đạt được thần hùng truyền thừa, đôi tay mang theo lực lượng của thần hùng, lúc này hai tay không ngừng chấn động, cánh tay vừa thô vừa to, xu thế không chịu nổi dừng lại.

Hắn thi triển lực lượng cường đại nhất, Hạo Long gia chủ cũng không chênh lệch chút nào, cơ bắp toàn thân ngưng kết giống như đại long, lực lượng toàn thân bộc phát rất mạnh.

Tuyệt chiêu mạnh nhất của Hạo gia, Địa Ngục Thương Long!

Có thể làm cho người ta gia tăng lực lượng gấp đôi trong thời gian ngắn.

Hai người đồng thời xuất ra át chủ bài, thi thể Hạo Kiền lúc này rất ổn, đám người chung quanh đều lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, bọn họ kinh hãi không nhỏ.

Lúc trước bọn họ không rõ vì sao thiếu niên bảo hai vị gia chủ đi lên nâng thi, hiện tại đã hiểu ra.

Ngay cả hai vị gia chủ còn suýt nâng không nổi, thi thể phát sinh chuyện gì mà biến nặng như vậy?

- Đi ra cho ta!

Thấy hai người ổn định thân hình, Nhiếp Vân thở ra một hơi và nhìn chằm chằm vào thi thể Hạo Kiền và quát lớn.

Âm thanh như dòng nước bắn tung tóe, vang vọng trong tâm thần, phàm là người nghe thấy cảm giác buông lỏng, thể xác và tinh thần sung sướng.

Âm thanh dường như mang theo mùi hương đặc thù có thể làm cho người ta lâm vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế thật lâu.

Tiên âm đại đạo!

Vèo!

Tiên âm đại đạo vang lên sau đó kim châm trên ngón tay bay đi đâm thẳng vào mi tâm của thi thể Hạo Kiền.

PHỐC!

Kim châm xuyên thấu vào mi tâm, đâm thẳng vào đầu lâu cứng rắn như đâm vào đậu hủ.

Chi chi chi chi!

Một tiếng thét lớn như con chuột bị giẫm phải đuôi vang lên, ngay sau đó hai vị tộc trưởng Hạo Long, Văn Đào cảm thấy sức nặng của thi thể gia tăng lần nữa, lúc này sắp không thể nâng lên nổi.

Oanh!

Tiếng nổ lớn vang lên.

Lúc này thi thể nhẹ đi, nhẹ như sợi lông không có sức nặng.

- Xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên gia tăng sức nặng nhưng biến mất đột ngột, lực lượng biến hóa đột ngột làm hai gia chủ cảm thấy bộ ngực đau đớn, thiếu chút nữa phun máu tươi.

Cho dù như thế cũng nội thương không nhẹ.

- Mau nhìn, phía dưới có hư ảnh.

- Bóng dáng này bay ra khỏi thi thể.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Thật quỷ dị ah.

Hai đại gia chủ lúc này điều chỉnh hô hấp ngăn chặn lực lượng mang tới cắn trả, chợt nghe chung quanh có tiếng nghị luận, kìm lòng không được nhìn xuống phía dưới, lúc này đồng tử co rút lại.

Chỉ thấy phía dưới thi thể bọn họ nâng, tại vị trí vừa rồi có bóng đen nằm đó, giống như nó vẫn nấp trong thi thể, hiện tại bị người ta dùng lực lượng đánh văng ra ngoài dính sát vào mặt đất, bóng dáng hãm vào mặt đất vài chục tấc.

- Đại sư, đây là...

Trong nội tâm kinh hãi, hai người đồng thời nhìn sang Nhiếp Vân cách đó không xa, sau khi nhìn liền sững sờ.

Lúc này Nhiếp Vân đổ mồ hôi khắp người, thân thể suy yếu đang tựa vào Nhiếp Đồng, dường như hắn không có sức lực đứng.

- Chờ một chút, thoát lực, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì.

Cũng không nhiều lời, bảo Nhiếp Đồng nâng hắn tới vị trí sạch sẽ và khoanh chân ngồi xuống.

Làm những hành động vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực của hắn.

- Tuy sức chiến đấu có thể so với Hoàng cảnh viên mãn nhưng trên thực tế vẫn chỉ là Vương cảnh viên mãn, lực lượng kém quá nhiều...

Ngồi dưới đất, Nhiếp Vân vừa khôi phục lực lượng vừa thở dài.

Hiện tại hắn như thân thể hài tử với trí tuệ người lớn, rất nhiều chuyện người lớn làm đơn giản, hài tử muốn làm quá khó khăn.

Sức chiến đấu có thể so với Hoàng cảnh viên mãn, lực lượng, sức chịu đựng, chứa đựng nguyên khí lại kém xa Hoàng cảnh viên mãn quá nhiều.

Đổi lại Hoàng cảnh viên mãn thi triển này mấy châm, chút nào đều cảm giác không thấy, mệt mỏi cũng sẽ không mệt mỏi, nhưng hiện tại hắn để hoàn thành, chênh lệch điểm lực lượng hao tổn sạch sẽ, không có chịu đựng!

Còn kém một chút nhưng cũng thành công.

Thời gian không dài, hắn khôi phục tiêu hao lúc trước, Nhiếp Vân đứng lên lần nữa

- Đại sư, Hạo Kiền hắn...

Hạo Long tộc trưởng nhìn nhi tử giống như thi thể, lúc này hỏi một câu.

Vừa rồi thiếu niên đã từng nói qua qua thi châm cứu trị nguy hiểm khá lớn, có thành công hay không, trừ bản thân hắn ra không ai biết, vạn nhất thất bại thì sao?

- Yên tâm đi, thành công!

Nhìn ra hắn lo lắng, Nhiếp Vân cười cười:

- Hiện tại thả hắn lên mặt bàn, đã không có nặng như vừa rồi.

- hành công?

Sắc mặt Hạo Long tộc trưởng vui vẻ, lúc này cùng Văn Đào tộc trưởng đặt thi thể lên mặt bàn.

Lúc trước thi thể nặng như núi, hiện tại khôi phục như thường, không có áp lực gì cả.

- Còn không tỉnh lại!

Thi thể nằm lên mặt bàn, Nhiếp Vân tiến lên sau đó cười nhạt một tiếng, y giới vận chuyển và bao phủ thi thể, đồng thời bàn tay điểm nhẹ lên gương mặt Hạo Kiền.

Đông đông đông đông!

Bàn tay vừa rút về, mọi người nghe được tiếng tim đập dồn dập, âm thanh to lớn vang vọng căn phòng.

Ầm ầm ầm!

Âm thanh giảm bớt và dần dần vững vàng, ngón tay cứng ngắc của Hạo Kiền chấn động vài cái, đôi mắt nhắm chặc cũng mở ra.

- Tỉnh!

- Thực tỉnh...

- Quá lợi hại a! Thi thể Hạo Kiền thiếu gia là ta tự thu, ta dám cam đoan tuyệt đối chết rồi, không nghĩ tới còn có thể cứu sống.

- Đây mới thực sự là thần y, cho dù Thần Nông Đại Đế trong truyền thuyết cũng không hơn thế này.

Tuy tin tưởng thiếu niên có thể cứu sống Hạo Kiền, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn mở to mắt, cảm giác rung động khó có thể kiềm chế.

- Phụ thân... Không phải ta đã chết sao?

Mọi người hoan hô và ngạc nhiên, Hạo Kiền thiếu gia nghi hoặc nhìn mọi người chung quanh, hắn không dám xác định và hỏi một câu.

Hắn nhớ rõ mình đã chết, nhớ cảm giác linh hồn rời thân thể, tại sao hiện tại tỉnh lại?

- Là đại sư cứu mạng của ngươi.

Sắc mặt Hạo Long gia chủ đỏ rực.

Người tóc bạc tiễn đưa người tóc xanh làm hắn đau đớn không dứt, hiện tại nhìn thấy nhi tử phục sinh, trong nội tâm kích động không cách nào ngăn chặn, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

- Đại sư...

Hạo Kiền nghi hoặc nhìn về phía Nhiếp Vân, có chút không rõ xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.