Một bước đi vào, bích họa hai bên hành lang giống như sống lại, vô số thần thú bay tới, Đại Sơn hoành ở trước mặt, nước suối chảy xuôi tựa như sông lớn chặn lại đường đi.
- Ảo cảnh?
Bích họa đột nhiên biến thành bộ dáng này, Nhiếp Vân sửng sốt một chút, nhịn được có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ lâm vào trong ảo cảnh?
- Không đúng, không phải ảo cảnh!
Luyện hóa Huyễn Giới Châu, hắn đối với ảo cảnh có lý giải vượt qua thường nhân, chỉ nhìn một cái cũng biết đây không phải ảo cảnh, mà là một loại ý niệm cường đại.
- Là một bộ kiếm pháp!
Híp mắt lại, nhìn chằm chằm vô số thần thú cùng Đại Sơn liên miên xuất hiện ở trước mắt, trong lòng Nhiếp Vân hiểu ra.
Đây không phải ảo cảnh, mà là ý niệm hàm chứa một bộ kiếm pháp lợi hại.
Xem ra muốn tiếp tục đi về phía trước, chỉ có hoàn toàn lĩnh ngộ bộ kiếm pháp này mới được.
Nghĩ thông suốt điểm này, tinh thần của Nhiếp Vân vận chuyển tốc độ cao, khắc sâu một màn trước mắt vào trong đầu.
Một lát sau, trong mắt lóe sáng, trường kiếm trong tay dương lên.
Rào!
Múa kiếm như gió, kiếm khí ngang dọc.
Thời gian nháy con mắt, một bộ kiếm pháp liền bị hắn thi triển ra.
Bộ kiếm pháp này, như núi, như nước, lại giống như vô số sinh linh bay lượn trên không trung, để lộ ra vị đạo huyền diệu.
Hô!
Thi triển xong kiếm pháp, quần sơn, thần thú, nước suối trước mắt biến mất, giống như căn bản không có xuất hiện, trước mắt chính là hành lang thường thường, hai bên vẫn là bích họa.
Chỉ bất quá thời khắc này bích họa không còn là quần sơn, nước suối, mà là một ít cô gái treo lơ lửng trên không trung.
Những cô gái này mỗi người hình thái không đồng nhất, vô luận quần áo hay cử chỉ cũng không giống nhau, để lộ ra vận vị bất đồng.
Nhiếp Vân nhìn một cái, không tới hai cái hô hấp, lần nữa thi triển ra một bộ kiếm pháp.
Thi triển xong kiếm pháp, bích họa biến mất, tiếp tục đi về phía trước.
Đi mấy bước lại xuất hiện bích họa bất đồng, năng lực lĩnh ngộ của Nhiếp Vân cực mạnh, thời gian không lâu lại căn cứ những hình ảnh này, thi triển ra kiếm pháp, đến bây giờ đã thi triển ra mười mấy bộ kiếm pháp.
Hô!
Đến cuối hành lang, một đại điện trống trải xuất hiện ở trước mắt.
- Luyện Kiếm Thạch đâu?
Đứng ở trong đại điện, trong lòng Nhiếp Vân nghi ngờ.
Từ hành lang một đường đi tới, vốn tưởng rằng ra khỏi hành lang là có thể thấy được Luyện Kiếm Thạch, sao không có gì cả?
Chẳng lẽ trên tấm bia đá nói là giả?
Trong lòng kỳ quái, quay đầu nhìn lại lối đi mới vừa đi qua, đàn hương ngoài cửa rõ ràng có thể thấy được, giờ phút này đã thiêu đốt sắp tới đáy, chỉ còn chừng một đốt tay, căn cứ tốc độ thiêu đốt, sợ rằng không dùng được mười mấy cái hô hấp sẽ thiêu đốt hầu như không còn.
Nói cách khác, trong mười mấy hô hấp này, không tìm được Luyện Kiếm Thạch mà nói, trước hết thảy cố gắng đều uổng phí!
- Nếu trên tấm bia đá nói, nơi này có Luyện Kiếm Thạch, liền nhất định sẽ có, Lục Hi Đại Đế còn không đến nổi làm cái này lừa bịp hậu nhân!
Từng cái suy đoán quanh quẩn ở não hải.
Lục Hi Đại Đế đường đường thượng cổ Đại Đế, thiết kế nội cốc cho hậu nhân, không thể nào chỉ vì lừa gạt bọn họ, làm như vậy tất nhiên có mục đích của mình.
- Hơn nữa, Kiếm Linh Cốc nhiều hậu nhân như vậy đã từng lấy được Luyện Kiếm Thạch, bọn họ có thể được, ta khẳng định cũng có thể được, phỏng chừng không tìm được mấu chốt...
Trong lòng không ngừng suy tư, ánh mắt rơi ở xa xa, mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng.
Hương không ngừng thiêu đốt, không bao lâu, sẽ thiêu đốt hầu như không còn... Chẳng lẽ mình gặp phải Luyện Kiếm Thạch thứ nhất lại lỡ mất dịp may như vậy?
- Suy diễn Kiếm Đạo, xuất hiện tòa cung điện này, cùng nhau đi tới, vô số bích họa vô số kiếm chiêu...
Càng lo lắng, Nhiếp Vân càng có thể giữ được tĩnh táo, não hải không ngừngsuy đoán.
Dưới tình thế cấp bách như thế này suy diễn, hắn đã trải qua rất nhiều lần, tình cảnh từ đại điện xuất hiện đến đi tới nơi này từng cái hiện ở trước mắt, trước mơ hồ không tìm được đầu mối, tựa hồ càng ngày càng rõ ràng.
Trước tu luyện vô số kiếm chiêu cũng không ngừng quanh quẩn ở trong đầu.
Hô!
Trong đầu một trận linh quang thoáng hiện.
- Thì ra là như vậy!
Trong đầu thôi diễn tất cả kiếm chiêu hoàn toàn dung hợp vào một chỗ, tạo thành một vết kiếm ngân đặc thù.
Vết kiếm ngân này giống như điêu khắc một nửa ở trên vách tường, cứng cáp có lực, viết ra Đại Đạo huyền diệu.
- Đi ra!
Lĩnh ngộ điểm này, Nhiếp Vân không do dự nữa, trường kiếm trong tay dọc theo kiếm suy đẩy tính ra thẳng tắp bổ xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ ầm, đại điện trống trải trước mắt kịch liệt đung đưa, một cổ lực lượng cuồng bạo cuốn tới, để cho hắn không kiềm hãm được lui về phía sau mấy bước.
Hô!
Ánh mắt lần nữa mở ra, phát hiện chẳng biết lúc nào đã tới cửa đại điện, cây hương thiêu đốt vừa vặn cháy hầu như không còn.
- Thành công hay thất bại?
Thấy hương đốt hầu như không còn, hoàn toàn tắt, trong lòng Nhiếp Vân cả kinh, vội vàng ngẩng đầu.
Đến bây giờ mới thôi, cho dù là hắn, cũng không biết rốt cuộc thành công hay thất bại.
Thời khắc cuối cùng lĩnh ngộ, rốt cuộc có phải là nội dung Lục Hi Đại Đế cần khảo hạch hay không.
- Ha ha, thành công!
Bất quá, loại nghi ngờ này không có kiên trì bao lâu liền kết thúc, cung điện ở dưới ánh mắt của hắn nhìn soi mói, không ngừng đung đưa, thời gian nháy con mắt biến thành một bia đá to lớn.
Trên tấm bia đá chỉ có một đạo kiếm ngân, cùng trước hắn thi triển ra giống nhau như đúc, tuy hai mà một.
- Thu!
Lấy được khối Luyện Kiếm Thạch thứ nhất, Nhiếp Vân đưa tay bắt tới.
Nương theo bàn tay của hắn đi tới, Luyện Kiếm Thạch dần dần nhỏ đi, rơi vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng lộn một cái, thu vào thế giới nạp vật.
- Suy diễn Kiếm Đạo tìm cung điện, thông qua tình hình trong đó, suy diễn huyền bí của kiếm ngân, sau đó mới được Luyện Kiếm Thạch công nhận, hiển lộ chân hình...
Lấy đi Luyện Kiếm Thạch, Nhiếp Vân tiến hành tổng kết.
Trước khi tới, không được tin tức hữu dụng liên quan tới nội cốc, muốn đạt được càng nhiều Luyện Kiếm Thạch hơn, chỉ có thể dựa vào mình nghiên cứu, tìm ra quy luật.
Tổng kết xong, Nhiếp Vân thở ra một hơi, trường kiếm trong tay lần nữa rạch một cái, Kiếm Đạo trường hà xuất hiện ở trước mắt.
Căn cứ trường hà chỉ rõ phương hướng đi không xa, quả nhiên lần nữa nghe được một tiếng chuông vang lên, một cung điện xuất hiện.
Cung điện này bất đồng trước đó, nhìn càng thêm uy vũ cao lớn, che khuất bầu trời.