Vô Tận Đan Điền

Chương 3298: Lục Huyền đắc ý (1)



Quả nhiên như dự đoán, ngày thứ ba độ khó tìm Luyện Kiếm Thạch lớn hơn, cho dù hai người liên thủ, cũng có vài cái không thành công.

Dù vậy, hai người cộng lại cũng không ít, được mười hai cái.

Thời khắc này mười hai cái, cộng thêm trước hai mươi lăm cái, hai huynh đệ liên hiệp, số lượng đã đạt tới ba mươi bảy.

- Không biết Lục Huyền ban ngày lại tìm được bao nhiêu!

Mắt thấy mặt trời về tây, sắc trời sẽ lập tức tới đêm đen, Nhiếp Vân nói.

Lục Huyền có Kiếm Thị, ngày hôm qua lại được chỗ tốt lớn như vậy, hôm nay sợ rằng tìm được không ít, cho dù so ra kém hai huynh đệ, cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều.

- Đám người Lục Bắc Hoang cũng sẽ không nhàn rỗi, khẳng định cũng có thể tìm không ít, nếu quả thật giống như Nhị Tế Ty nói, toàn bộ nội cốc chỉ có chừng một trăm Luyện Kiếm Thạch, hôm nay bầy hổ xuất hiện, số lượng sẽ trở nên rất ít!

Nhiếp Vân suy đoán.

Nếu quả thật giống như dự đoán, bầy hổ là do Luyện Kiếm Thạch biến thành, bây giờ hai huynh đệ bọn hắn tổng cộng lấy được ba mươi bảy cái, Lục Huyền bảo thủ nhất cũng hai mươi bảy cái... Đây chính là sáu mươi bốn cái, cộng thêm đám người Lục Bắc Hoang, một trăm Luyện Kiếm Thạch mà nói, nên còn dư lại không có mấy.

Số lượng bầy hổ cũng sẽ không quá nhiều mới đúng!

Ầm!

Trong lòng suy đoán, mặt trời hoàn toàn rơi vào đường chân trời, đất đai lần nữa nổ ầm.

Chờ Nhiếp Vân lần nữa thích ứng, phát hiện khu rừng rậm rạp trước mắt quả nhiên thay đổi, không phải phế tích không phải thảo nguyên, mà là... sa mạc!

- Sa mạc... Nguy rồi!

Thấy địa hình này, sắc mặt của Nhiếp Vân tái xanh, hết sức khó coi.

Trước đó kế hoạch của hắn và Nhiếp Đồng là buổi tối đánh lén bầy hổ, hạ thủ với con hổ lạc đàn.

Cái địa hình này vừa ra, nhất thời biết, rất khó hoàn thành.

Sa mạc không giống phế tích cùng thảo nguyên, một cái là có thể thấy cảnh tượng bên ngoài mười dặm mấy trăm dặm, không có chỗ ẩn thân, làm sao theo dõi con hổ?

Thật muốn theo dõi, sợ rằng còn chưa tới bên cạnh liền bị phát hiện, làm sao đánh lén?

- Ca ca, làm sao bây giờ?

Nhiếp Đồng cũng nghĩ đến điểm này, sốt ruột nhìn tới, hy vọng có thể từ trong miệng hắn nghe được một đề nghị hợp lý.

- Ta cũng không biết làm sao bây giờ... Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước!

Nhiếp Vân nói.

Địa hình sa mạc bất lợi cho đánh lén, theo dõi cũng vô cùng đơn giản, bởi vì chỉ cần đi qua, trong thời gian ngắn sẽ lưu lại dấu chân, theo dấu chân tìm, rất dễ dàng có thể tìm được.

Không biết đánh lén như thế nào, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Thí luyện ba ngày ba đêm, đây là một đêm cuối cùng, thành bại ở lần này, hai người liên thủ tuyệt không thể để cho Lục Huyền chiến thắng.

Nếu không, cô phụ Nhị Tế Ty tín nhiệm không nói, truyền thừa của Lục Hi Đại Đế chỉ sợ cũng rất khó đạt được.

- Trước tìm bầy hổ rồi hãy nói!

Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân lắc đầu, không nói thêm nữa, trường kiếm trong tay rạch một cái, Kiếm Đạo trường hà xuất hiện ở trước mặt.

- Hướng kia!

Kiếm Đạo trường hà chỉ ra vị trí, Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng đồng thời động thân, hai người giống như u linh trong bóng đêm, nhanh chóng tiến tới.

Bọn họ đi qua, cát vàng sau lưng không có nhấc lên nửa điểm, cũng không có lưu lại một dấu vết.

Hai người cũng vận dụng lực lượng mạnh nhất, đạp sa vô ngấn.

Đi không biết bao lâu, Nhiếp Vân đột nhiên ngừng lại.

- Dấu chân!

Một hàng dấu chân hỗn tạp xuất hiện ở trước mắt, mỗi bước không sâu, lại đi rất quy luật, cách nhau giống như dùng thước đo ra, không có chút chênh lệch nào.

- Đây không phải chân sói, cũng không phải hổ...

Sắc mặt của Nhiếp Vân cổ quái nhìn dấu chân hỗn tạp trước mắt.

Trước mắt dấu chân lâm vào cát vàng, lớn hơn sói và hổ nhiều, tuyệt không phải hai loại kia.

- Là dấu chân của Chiến Long Thú!

Nhiếp Đồng đột nhiên mở miệng:

- Ta từng ở Vân Châu Thành săn giết dã thú, từng nghiên cứu dấu chân động vật qua, Chiến Long Thú là một loại dã thú cường hãn, trong cơ thể có huyết mạch của rồng, so với hổ còn đáng sợ hơn! Bất quá, Chiến Long Thú ở Vân Châu Thành, không có vượt qua Vương cảnh, hơn nữa rất nhỏ, nơi này nhìn dấu chân... Nên cực kỳ cường đại!

- Đâu chỉ cường đại, khẳng định còn lợi hại hơn con hổ hôm qua!

Nhiếp Vân lắc đầu.

Trải qua ngày thứ nhất, ngày thứ hai, hắn đã đoán ra quy luật.

Ban ngày lấy Luyện Kiếm Thạch độ khó càng ngày càng lớn, khó có thể lấy được, buổi tối những dã thú này cũng sẽ phát sinh biến hóa, vô luận dáng dấp hay thực lực, đều có bay vọt về chất.

Trước đó huynh đệ bọn họ còn có tự tin, đánh lén con hổ lạc đàn, biết những thứ này, trong lòng không nhịn được sinh ra một tia lãnh ý.

Sợ rằng Chiến Long Thú này không có đơn giản như tưởng tượng!

- Bất quá, nhìn số lượng dấu chân, Chiến Long Thú cũng không nhiều...

Nhiếp Đồng nhìn kỹ một hồi nói.

- Ta đếm một chút, nếu như đoán không sai, chỉ có mười bảy con...

Mới vừa rồi Nhiếp Vân đã đếm toàn bộ dấu chân một lần.

Căn cứ lớn nhỏ đạp vào cát nặng nhẹ, tổng cộng xác định có chừng mười bảy con Chiến Long Thú.

- Mười bảy con... So với hôm qua giảm đi không ít, cho dù bị bọn họ vây công, không cách nào chém giết toàn bộ, chạy trốn sẽ không có vấn đề quá lớn!

Nghe được số lượng Chiến Long Thú chỉ có mười bảy con, Nhiếp Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ tính toán đánh lén Chiến Long Thú, nếu như số lượng quá nhiều, một khi bị phát hiện, chết là ai liền không nhất định, số lượng ít còn có đường sống.

- Số lượng ít đi, ta ngược lại có chút bận tâm!

Không giống ý nghĩ của hắn, Nhiếp Vân lắc đầu.

Nếu như Chiến Long Thú thật là Luyện Kiếm Thạch biến hóa thành, số lượng càng ít, giải thích rõ bị người lấy được càng nhiều!

Hai người mình ở ban ngày mới lấy được mười hai cái, ngày hôm qua đến gần hơn năm mươi con hổ chỉ còn lại mười bảy con, giải thích rõ có người ít nhất lấy được hai mươi cái trở lên.

Nếu như số lượng này là đám người Lục Bắc Hoang chia đều ngược lại cũng thôi, nếu tất cả đều rơi vào tay Lục Huyền, trở thành hạng nhất sẽ không có huyền niệm.

- Đuổi đi xem một chút...

Bỏ ra suy nghĩ lung tung, Nhiếp Vân dọc theo phương hướng dấu chân biến mất đuổi theo.

Đi mấy trăm dặm, dấu chân lộ ra xốc xếch, không có chỉnh tề như trước.

- Ca ca, ngươi xem, có dấu chân Nhân loại!

Nhiếp Đồng đột nhiên chỉ một cái.

Thuận tay hắn chỉ nhìn, Nhiếp Vân quả nhiên thấy một hàng dấu chân Nhân loại từ đàng xa đi tới, cùng dấu chân hỗn loạn của Chiến Long Thú va vào một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.