Tinh thần khẽ động, Kiếm thị lệnh lóng lánh, hai đầu Kiếm thị lập tức xuất hiện.
Nhìn thấy bên trong Kiếm Thị lệnh vốn có bốn đầu lúc này chỉ còn lại có hai, Đại Tế Tự có ngốc thì cũng hiểu được mọi chuyện. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Huyền, hận không thể trực tiếp bóp chết tôn tử của mình.
Tiểu tử này thành sự không được, bại sự lại có thừa. Đưa Kiếm thị lệnh cho hắn, để cho hắn dùng nó để giết chết hai người từ bên ngoài tới này. Thế nhưng không những không có thành công mà ngay cả Kiếm thị cũng bị người ta bắt làm tù binh. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta chê cười.
- Giết bọn họ cho ta!
Tuy nhiên, giờ phút này không phải là lúc để truy cứu những chuyện này nữa, sắc mặt của Đại Tế Tự trầm xuống, cũng không quản Nhiếp Vân nói thế nào nữa mà trực tiếp phát ra mệnh lệnh đối với Kiếm thị.
Hiện tại không quản sau này nên giải thích với tộc nhân như thế nào. Trước tiên cứ chém giết hai người từ bên ngoài đến này rồi lại nói sau!
Sưu!
Sưu!
Nghe được mệnh lệnh của hắn, hai gã Kiếm thị đồng thời có hành động, đi tới trước mặt Nhiếp Vân, trường kiếm trong tay run lên, đâm thẳng về phía trước.
Kiếm thị hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, chủ nhân muốn chúng giết ai thì chúng sẽ đi giết người đó.
- Dừng tay!
Nhìn thấy Đại Tế Tự ngay cả giải thích cũng không giải thích mà lại trực tiếp động thủ, sắc mặt của Nhị Tế tự trầm xuống, tinh thần khẽ động, một cỗ lực lượng cường đại từ trên trời giáng xuống, lập tức đánh vào trên thân thể của hắn.
Kiếm thị là cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, cho dù hắn dùng hết toàn lực thì cũng không phải đối thủ của đối phương. Thế nhưng ở trong Kiếm Linh cốc thì khác, hắn có thể mượn hai lăm phần trăm lực lượng của kiện thần khí này, như vậy cũng đủ để ngăn cản đối phương.
Ầm ầm!
Lực lượng gia trì, một bàn tay cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Nhiếp Vân, kiếm khí mà hai đầu Kiếm thị bắn ra lập tức bị ngăn cản ở bên ngoài.
- Lục Vân Tử, ngươi cấu kết với người ngoài, không quan tâm tới tộc quy, hôm nay ta sẽ thay tộc thanh trừ phản đồ như ngươi!
Thấy hắn động thủ, dường như Đại Tế Tự đã đợi được đến lúc. Hắn lạnh lùng cười cười, một cỗ lực lượng cường đại cũng từ trên trời hàng lâm, khiến cho hắn lập tức trở nên cao lớn, giống như một vị thần không thể nào chiến thắng được.
Ầm ầm!
Đại Tế Tự tựa như cự nhân kéo dài qua ức vạn dặm, năm ngón tay mở ra, nắm về phía trước một cái.
Nương theo bàn tay của hắn, nguyên khí trong cả Kiếm Linh cốc đều bị lắc lư, một bàn tay cực lớn từ trên không trung hàng lâm, giống như ngay cả bầu trời cũng nằm ở bên trong sự khống chế của hắn.
Đại Tế Tự có được quyền khống chế sáu phần Kiếm Linh cốc, viễn siêu hơn Nhị Tế tự, nếu như mượn lực lượng thiên địa mà nói. Như vậy Nhị Tế tự còn xa không phải là đối thủ của hắn.
Phanh!
Một thanh âm vang vọng, bàn tay của Nhị Tế tự chợt nổ tung giống như bọt biển.
- Tam tế tự, chẳng lẽ hiện tại ngươi còn không biết nên làm thế nào hay sao? Còn không mau động thủ?
Đạp đạp đạp đạp đạp!
Bàn tay bị nghiền nát, Nhị Tế tự liên tục lui về phía sau vài bước, sắc mặt trở nên trắng bệch. Miệng không nhịn được mà hét lớn một tiếng.
Lực lượng mà Đại Tế Tự khống chế thật sự quá mức mạnh mẽ, căn bản không phải là người nắm giữ hai thành rưỡi như hắn có thể chống lại. Vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể liên thủ với Tam tế tự, cướp đoạt quyền khống chế, ngăn cản đối phương mà thôi.
- Ta...
Vẻ mặt của Tam Tế tự có chút do dự.
Trước kia, Đại Tế Tự cố kỵ lời ra tiếng vào của tộc nhân, cho nên mới có thể không hạ sát thủ. Thế nhưng giờ phút này thì lại khác, đối phương đã triệt để trở mặt. Nếu như hắn trợ giúp Nhị Tế tự mà nói, cho dù hai người liên thủ thì cũng chỉ có bốn thành quyền khống chế mà thôi. Vẫn như trước không, ngăn cản được nổi đối phương!
Ngăn không được, như vậy sẽ không có cách nào chiến thắng được. Mà biết rõ mình sẽ thất bại, lại bởi vậy mà ra tay, đắc tội Đại Tế Tự. Chuyện này quả thực không đáng một chút nào.
- Ngươi...
Nhìn thấy hắn chậm chạp không hành động, Nhị Tế tự sao không rõ hắn đang nghĩ cái gì chứ? Trong mắt hắn hiện lên một tia bi thương.
Thật vất vả mới xuất hiện một người từ bên ngoài đến có thành tích như vậy. Thành tích lớn như vậy sẽ rất có khả năng được tán thành. Chẳng lẽ đối phương lại bởi vì sự bảo thủ của người này mà chết ở chỗ này hay sao?
Ầm ầm!
Trong lòng bi thương, thế nhưng động tác trên tay hắn cũng không ngừng lại. Quyền khống chế nghiền áp, hắn không ngăn cản được mấy chiêu thì đã bị một chưởng đánh trúng, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, thân thể bay rớt ra ngoài.
Sưu!
Ngay khi hắn đang cho rằng mình nhất định sẽ nặng nề ngã xuống mặt đất, bản thân sẽ bị trọng thương thì đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mềm nhũn, thân thể hắn đã bị người ta tiếp lấy.
Hắn vội vàng quay đầu, này mới phát hiện ra người tiếp hắn không phải là ai khác, mà chính là đối tượng mà Đại Tế Tự muốn đối phó. Cũng chính là người từ bên ngoài đến gọi là Nhiếp Vân kia.
- Trên ngọn núi bên ngoài thành có Truyền Tống Trận, có thể đem các ngươi truyền tống ra bên ngoài. Các ngươi là người từ bên ngoài đến, cho nên sẽ không bị rất nhiều hạn chế của Kiếm Linh cốc. Vì vậy muốn đi ra ngoài sẽ tương đối dễ dàng, đi mau...
Nhìn thấy người tiếp mình là hắn, Lục Vân Tử vội vàng hô lớn một tiếng. Tuy nhiên hắn còn chưa dứt lời thì đã bị Nhiếp Vân ngắt lời:
- Đi? Tại sao phải đi chứ? Ngươi mau dẫn Nhiếp Đồng đi tiếp thu truyền thừa, một khi được Đại Đế tán thành, như vậy chúng ta cũng sẽ an toàn!
- Được Đại Đế tán thành? Nào có dễ dàng như vậy...
Lục Vân Tử sững sờ.
Đạt được Đại Đế tán thành tự nhiên là tốt nhất, thế nhưng... Kiếm Linh cốc đã truyền thừa được ức vạn năm đến mà ngay cả một người cũng không có được tán thành. Một người từ bên ngoài đến như vậy nào có dễ dàng được tán thành như vậy cơ chứ?
Lại nói, muốn đạt được truyền thừa cũng phải tốn không ít thời gian. Mà trong khoảng thời gian này, chỉ sợ hai người đã sớm bị Đại Tế Tự này chém giết vô số lần rồi.
- Ngươi yên tâm, Đại Tế Tự không giết được ta đâu.
Bàn tay khẽ đẩy một cái, Nhiếp Vân ngăn cản Lục Vân Tử ở phía sau. Sau đó lại nói với Nhiếp Đồng một câu, ngẩng đầu nhìn về phía Đại Tế Tự ở cách đó không xa.