Vô Tận Đan Điền

Chương 3389: Thái tử là ai? (Trung)



Đương nhiên, tu luyện Đại Đạo khác, thiên phú của bọn hắn sẽ yếu rất nhiều, bất quá bởi vì vấn đề thân phận, các loại bảo vật tầng tầng lớp lớp, đơn thuần tu luyện, tốc độ vẫn nhanh hơn tán tu không ít.

Tài pháp kỹ, trong tu luyện tài xếp thứ nhất, đủ thấy địa vị.

- Nhữ Hạ vương tử, đây là có chuyện gì?

Biết Hoàng đế còn không có triệu kiến, Nhiếp Vân Trác Dương cũng không gấp tiến vào cung điện, giống như đám người canh giữ ở bên ngoài, thời gian không dài, một bóng người đi tới, Nhiếp Vân nhịn không được tiến lên.

Chính là Nhữ Hạ vương tử.

Thời khắc này Nhữ Hạ vương tử một mặt cười khổ, tựa hồ không có hào khí như trước.

- Ta cũng không biết, bất quá... Ta đoán chừng không có hy vọng gì rồi!

Biết hắn hỏi có ý tứ gì, Nhữ Hạ vương tử lắc đầu.

- Cái này...

Thấy bộ dáng này của hắn, Nhiếp Vân nhíu mày một cái.

Nhữ Hạ vương tử không có hi vọng, xem ra thực sự là Đa Ba hay Lưu Mộc, nếu như vậy, những ngày an nhàn của mình cũng chấm dứt!

Nhiếp Vân cùng Nhữ Hạ vương tử đi rất gần, lại thêm đoạn thời gian trước, đại náo Đa Ba vương phủ, Lưu Mộc vương phủ, để hai người mất thể diện, thật muốn cầm quyền, làm sao có thể không báo thù?

Nếu như trước đó không biết Đế Vương Ấn, vẫn không cảm giác được đến cái gì, bằng vào rất nhiều thủ đoạn, đối phương muốn giết mình cũng không dễ dàng như vậy, nhưng có Đế Vương Ấn lại khác.

Hắn có Viêm Hoàng điện, cũng không dám chắc có thể từ trong tay Đại Đế đào mệnh, Đế Vương Ấn lại có thể làm được, nói rõ thứ này không kém Viêm Hoàng điện chút nào.

Viêm Hoàng điện chỉ là Thần binh Đế Cảnh phòng ngự, nếu Đế Vương Ấn là tính tiến công, vậy thì thật sự trốn không thoát.

- Vạn Giới Động Thiên nhất định phải tiến vào, thực sự không được khi thí luyện kết thúc, trực tiếp đào tẩu là được!

Trong lòng Nhiếp Vân ngầm hạ quyết định.

- Đây không phải Nhữ Hạ vương tử sao? Sao thấy không quá cao hứng a? Ban đầu ngươi không phải rất lợi hại sao? Một trong tam đại Vương tử... không ai bì nổi... Chậc chậc, làm sao hiện tại ỉu xìu như vậy?

- Trước đó vài ngày cũng rất ngông cuồng, dọa đến chúng ta lời cũng không dám nói! Ngươi xem hiện tại, hắc hắc... uy phong của ngươi đâu rồi?

Trong lòng đang suy tư, bên tai vang lên thanh âm đùa cợt, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa đứng hai công tử.

Hai người kia thoạt nhìn hai mươi tuổi, thực lực đều không thấp, Hoàng cảnh đỉnh phong! Phối hợp một thân quần áo đắt tiền, khí độ cao cao tại thượng, có phần hấp dẫn ánh mắt.

- Hôm nay ta không muốn gây chuyện, các ngươi cũng không cần chọc ta!

Nghe được đối phương châm chọc, Nhữ Hạ vương tử sầm mặt lại.

- Ai nha, rất phách lối a, chớ chọc ngươi? Hắc hắc... Ngươi còn tưởng rằng là trước kia? Hiện tại Đa Ba Điện hạ sắp trở thành Thái tử, kết cục của ngươi như thế nào, không phải không biết a! Như vậy còn dám cường hoành với chúng ta... Thật không biết ngươi có đầu óc hay không... là bột nhão sao?

- Hắn có khả năng còn ôm hy vọng, hi vọng có một ngày có thể thành Hoàng Đế, ha ha, muốn làm Hoàng đế, cũng phải nhìn ngươi có cái số ấy không! Trong số mệnh không có, chỉ có thể là nằm mơ ban ngày!

Hai người lần nữa nở nụ cười, trong lời nói tràn đầy châm chọc.

- Các ngươi...

Nhữ Hạ vương tử siết nắm đấm, trong mắt hỏa diễm thiêu đốt. Mặc dù trong lòng phẫn nộ, lại không khỏi thở dài.

Đổi lại trước kia, những người kia nào dám nói với bản thân như vậy!

Nhất định là nhìn thấy mình không có hy vọng, lúc này mới cố ý như thế, tới bỏ đá xuống giếng.

- Chúng ta thế nào? Người quý ở tự biết mình, chúng ta thì có, cùng là Vương tử, chúng ta biết không có mệnh Đế vương, nên sẽ không đi tranh. Không giống ngươi, không biết trời cao đất rộng, rõ ràng không có mệnh như thế, còn muốn tranh đoạt, hiện tại tốt rồi, chờ Đa Ba Điện hạ trở thành Thái tử, ta thật hiếu kỳ, không biết sẽ xử lý ngươi như thế nào!

- Ta cảm thấy nhất định sẽ gọt sạch tước vị vương gia, đuổi ra Vân Châu thành!

- Chỉ là đuổi ra Vân Châu thành? Cái này... Có chút quá đơn giản a!

- Đơn giản? Đương nhiên không đơn giản, Vương tử rời Vân Châu thành liền chết nhiều lắm. Ai biết hắn rời đi nơi này còn có thể sống bao lâu?

Hai người kẻ xướng người hoạ, trong mắt tràn đầy trêu chọc.

Nhữ Hạ vương tử híp mắt lại, trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng biết bọn hắn nói là thật.

Hắn và bọn người Đa Ba vương tử cạnh tranh nhiều năm, được làm vua thua làm giặc, một khi thất bại, đối phương nhất định sẽ dùng thủ đoạn mãnh liệt nhất, để cho mình sống không bằng chết.

Đuổi mình ra Vân Châu thành, sau đó phái người vụng trộm chém giết, không phải nói chuyện giật gân, mà là khẳng định có thể làm được!

- Nhữ Hạ huynh, hai vị này cũng là Vương tử?

Thấy Nhữ Hạ vương tử bị nhục, Nhiếp Vân lắc đầu đi tới.

Vị vương tử này gần đây cùng mình đi gần, là không thể phủ nhận. Vũ nhục hắn, cũng tương đương đang đánh mặt mình.

- Bọn họ là hai vị Vương tử Duyên Hoắc, Trinh Tường! Chó săn trung thực của Đa Ba!

Nhữ Hạ vương tử khẽ nói.

- Há, ta tưởng rằng ai, nguyên lai là Nhiếp Vân Nhiếp huynh, lúc đầu nghe nói ngươi là Thần Nông truyền nhân, để cho ta cảm thấy thật cao to. Nhưng đáng tiếc, chọn sai đường, đã chọn sai người, đi theo phế vật bất thành khí này, ta sợ Tân Hoàng đăng cơ, cuộc sống của ngươi cũng không dễ chịu!

- Một Y đạo đại sư, lại muốn tham dự đoạt vị, không phải tìm phiền toái sao? Không có một ngày tốt lành qua, cũng là gieo gió gặt bão! Muốn trách chỉ có thể tự trách mình mắt mù! Ha ha!

Nhìn thấy Nhiếp Vân, Duyên Hoắc, Trinh Tường nhận ra được, lần nữa nở nụ cười.

Nhiếp Vân cùng Nhữ Hạ vương tử đi gần, chỉ cần tham dự đoạt vị đều biết, đã không tính là bí mật gì.

- Ha ha, hai vị nói rất hay, có đạo lý, ta không phản bác được!

Đối mặt bọn hắn châm chọc đùa cợt, Nhiếp Vân cũng không nổi giận, mà mỉm cười:

- Mặc dù khả năng Nhữ Hạ vương tử trở thành Thái tử không lớn, nhưng vẫn còn dám tham dự đoạt vị, các ngươi cũng là Vương tử, lại chỉ có thể trốn ở đằng sau người khác làm chó vẫy đuôi... Ta ngược lại muốn biết, rốt cuộc là ai đáng buồn? Được làm vua thua làm giặc, chí ít Nhữ Hạ huynh phấn đấu cạnh tranh qua, trong lịch sử ghi chép cũng sẽ có một bút, mà các ngươi thì sao... Nhiều nhất chỉ là ở phía sau vẫy đuôi mà thôi, các ngươi cảm thấy người khác sẽ nhớ sao?

- Về phần ta? Ta kết giao bằng hữu với ai, còn không đến phiên các ngươi quản... Trong mắt người khác, Vương tử Điện hạ có khả năng thân phận cao quý, nhưng trong mắt ta... không bằng chó má! Cảnh cáo các ngươi, chớ chọc ta, ở chỗ này, người khác không dám động thủ, nhưng ta lại không nhất định!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.