Vô Tận Đan Điền

Chương 3391: Ép buộc Đa Ba vương tử (1)



- Trước khi tham dự đoạt vị ta liền biết, có thắng có bại, hoàng vị chỉ có một, loại tình huống này ta sớm liền nghĩ đến, cùng Nhiếp huynh không có bất cứ quan hệ nào!

Tựa hồ biết ý nghĩ của hắn, Nhữ Hạ vương tử nói.

- Ai!

Nghe nói như thế, Nhiếp Vân lần nữa lắc đầu.

Hoàn toàn chính xác, nếu tham dự đoạt vị, liền phải nghĩ đến có thể sẽ thất bại, đây là chuyện không có cách nào khác.

Kỳ thật không cần đám người nói, Phổ Thiên Đại Đế thật muốn xác lập Thái tử, hắn cũng biết sẽ không lựa chọn Nhữ Hạ.

Tranh đoạt Tầm Hướng Châm, Vạn Giới Vũ Y liên tục thất bại, những ngày này bị Đa Ba, Lưu Mộc liên tục chèn ép đến thế lực rút nhỏ không ít, đã không có khả năng cạnh tranh với hai người kia.

- Ha ha, yên tâm đi, coi như không thành được Thái tử, ta cũng sẽ thành công đột phá Thâu Thiên Tá Thọ, thậm chí bay thẳng cảnh giới trong truyền thuyết!

Trong mắt Nhữ Hạ vương tử quang mang chớp động, niềm tin trước đó khôi phục lần nữa.

- Bệ hạ triệu kiến chư vị, mời vào!

Ngay thời điểm hai người nói chuyện với nhau, thái giám bên người Phổ Thiên Đại Đế chẳng biết lúc nào đi ra, mở đại môn hoàng cung.

- Đi!

- Bệ hạ sắp tuyên bố Thái tử, một khi tuyên bố xong, lại đứng vào hàng sẽ trễ, tốt nhất để cho Đa Ba Điện hạ nhớ kỹ chúng ta!

- Muốn hắn nhớ kỹ, biện pháp tốt nhất chính là tặng quà, Phổ Thiên hoàng triều chúng ta cũng không kiêng kị, sau khi tiến vào Hoàng cung, còn có một đoạn thời gian, ta xem không bằng đưa viên Trấn Hải Linh châu kia của gia tộc a!

- Trấn Hải Linh châu? Đó là chí bảo của gia tộc...

- Ha ha, chí bảo tính là gì, chỉ cần Đa Ba Điện hạ kế thừa đại vị, còn sầu bảo vật không chiếm được sao?

- Cũng phải... Mau mau chuẩn bị đi!

Hoàng cung mở ra, đám người biết thời khắc cuối cùng sắp đến rồi, cả đám đều ngầm hạ quyết định sớm chuẩn bị.

Mặc dù cách thời gian tuyên bố Thái tử không lâu, nhưng trước lúc này hiệu trung cùng sau khi tuyên bố hiệu trung đưa đến hiệu quả là không giống nhau.

Trong đó Đa Ba vương tử tiếng hô lớn nhất trở thành đối tượng mà đám người chú ý.

- Nhiếp huynh... mới vừa rồi ngươi có chút lỗ mãng!

Đám người nối đuôi nhau mà vào, Nhiếp Vân cùng Nhữ Hạ đang tiến lên, một thanh niên đi tới, khắp khuôn mặt là lo lắng.

Chính là Diệp Đào.

Nhiếp Vân vừa đến liền náo loạn mâu thuẫn, hắn thậm chí còn không kịp khuyên can.

- Hai Vương tử này là chó săn trung thực của Đa Ba vương tử, một khi Đa Ba trở thành Thái tử, khẳng định sẽ thi hành một chút biện pháp, ta sợ ngươi đứng mũi chịu sào!

Diệp Đào lo lắng nói.

Hắn cũng từ trong gia tộc tranh đấu đi tới, biết những thủ đoạn dơ bẩn này.

- Không sao cả!

Biết hắn lo lắng cái gì, Nhiếp Vân cười khoát tay.

Xác lập Thái tử thì sao, chỉ cần không trở thành Hoàng đế, không có cầm tới Đế Vương Ấn, liền không đáng để lo!

Nếu như ở Vạn Giới Động Thiên hắn ngoan ngoãn tham gia thí luyện ngược lại cũng thôi, thật muốn tìm bản thân phiền phức, không ngại tìm cơ hội chém giết!

Thấy hắn không thèm quan tâm, Diệp Đào không nói thêm lời.

Hoàng cung không cao lớn lắm, đi qua một hành lang liền tiến vào chính điện.

Đi vào mới phát hiện bên trong cực kỳ rộng lớn, hẳn là bố trí một loại trận pháp không gian nào đó, chừng mấy chục cây số, ở giữa nhất là một ngai vàng to lớn, không có một ai, Phổ Thiên Đại Đế còn chưa tới.

Tiến vào cung điện, nguyên bản đám người nghị luận ầm ỉ an tĩnh lại, nhìn về phía trước, chỉ thấy vị trí phía trước nhất, dòng người cuồn cuộn, lộ ra rất náo nhiệt.

Xuyên thấu qua đám người, Nhiếp Vân thấy rõ chuyện gì xảy ra.

Đứng ở phía trước chính là Đa Ba vương tử, giờ phút này rất nhiều thế gia, đại thần, công tước đều thừa cơ nịnh nọt, đưa lên các loại bảo vật.

Trở thành Thái tử, sớm chúc mừng, không tính hối lộ, không ảnh hưởng toàn cục.

Lưu Mộc Vương tử đứng ở một bên khác, đám người thiếu một vòng lớn, rất rõ ràng không cùng đẳng cấp.

- Những người này thật là ra lực! Chương Minh Huyền Chương Thái Phó kia, trước mấy ngày còn chuyên môn chạy đến phủ đệ của ta, nói triệt để hiệu trung, không nghĩ tới vừa nghe nói Thái tử muốn xác lập, hi vọng của ta không lớn, liền lập tức đi bên Đa Ba!

- Kia là Ngụy Nhân Hoàng Ngụy chủ bộ, từng ở phủ của ta mười năm, năm đó trong nhà hắn thảm ngộ diệt tộc, là ta vì hắn báo thù, không nghĩ tới bây giờ cũng đầu phục người khác...

- Kia là Hoàng Siêu, xem như chư hầu một phương, lúc ấy chỗ của hắn Ma tu thành hoạn, cũng là ta phái người tiêu diệt, mới để cho hắn chiếm được địa vị hôm nay. Ai... Cùng chung hoạn nạn có thể, một khi cảm thấy ngươi không được, rất dễ dàng làm phản!

Nhữ Hạ vương tử cũng nhìn thấy tình huống bên cạnh hai người Đa Ba, thở dài lắc đầu.

Người vây quanh ở bên cạnh Đa Ba vương tử cùng Lưu Mộc Vương tử, Nhiếp Vân không biết, hắn lại có thể nhận ra, rất nhiều đều là thuộc hạ của hắn, mà bây giờ, Thái tử còn chưa sắc lập ra, liền từng cái chủ động cách xa mình, hiệu trung Tân Quân.

Trước kia vô luận đi đến nơi nào, đều có không ít người vây lại, liều mạng nịnh bợ, mà bây giờ, lại giống như trên người hắn có ôn dịch, cả đám đều rời xa, sợ dính dáng tới.

- Há, Nhữ Hạ, ngươi đã đến, ngươi lại dám đến?

Đang cảm khái, một thanh âm không lạnh không nóng vang lên.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đa Ba vương tử chẳng biết lúc nào đi tới trước mặt.

Lúc này Đa Ba vương tử đắc chí vừa lòng, kiêu ngạo như phá hải chi long, trên người tràn đầy uy nghiêm của Đế vương. Đứng ở giữa đám người ủng hộ, tựa như mặt trăng trong đêm tối, sặc sỡ loá mắt.

- Đa Ba, lần này tính ngươi thắng, bất quá cũng không có gì phải đắc ý, muốn nhục nhã ta, không có cửa đâu!

Nhữ Hạ vương tử khoát tay chặn lại.

- Nhục nhã ngươi? Ngươi nghĩ nhiều, chúng ta là huynh đệ, ta sao có thể làm như vậy!

Đa Ba vương tử cười cười:

- Bất quá, những năm này ngươi để ta không ít phiền phức, ta cũng sẽ nhớ kỹ, đến lúc đó từng kiện từng kiện tính với ngươi rõ ràng!

Nói xong những thứ này, con mắt của Đa Ba vương tử rơi vào trên người Nhiếp Vân, nhếch lên một đường cong lạnh lùng.

- Nhiếp huynh, ân tình của ngươi đối với ta, ta một mực nhớ kỹ, chờ có cơ hội tất nhiên sẽ hảo hảo báo đáp!

- Báo đáp ta? Nếu muốn báo đáp, nói về sau thì hơi lâu!

Tựa hồ không nghe ra ý ở ngoài lời của hắn, Nhiếp Vân cười cười:

- Ta vừa rồi thấy ngươi thu không ít lễ vật, không bằng coi như báo đáp, hiện tại đưa cho ta đi!

- Làm càn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.