Vô Tận Đan Điền

Chương 3422: Chém giết Trinh Tường vương tử



Thời gian không dài, hai người cũng bị đả thương.

Thời gian qua một lát, ba người đồng thời bị bắt giữ tới trước mặt bọn người Trinh Tường vương tử.

- Nhữ Hạ, những năm này ngươi được thế, không ít tìm phiền phức cho ta, có phải nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có hôm nay hay không!

Nhìn Nhữ Hạ vương tử trọng thương, Trinh Tường vương tử cười ha ha, càn rỡ không nói ra được.

Cùng là Vương tử, hắn một mực bị đối phương áp chế, hôm nay nhìn thấy đối phương quỳ ở trước mặt mình, trạng thái như chó chết, lòng tràn đầy sảng khoái.

- Các ngươi giết ta thì có ích lợi gì? Bảo vật của Đại Đế, người có đức thì được, các ngươi loại phẩm hạnh này, coi như đi vào, cũng không xứng đạt được!

Nhìn thấy đối phương tràn đầy đắc ý, Nhữ Hạ vương tử khẽ nói.

- Người có đức? Hắc hắc, nói cho ngươi biết, chúng ta chính là người có đức, bảo vật của Hàn Băng Đại Đế, chúng ta chắc chắn sẽ có được!

Trinh Tường vương tử lạnh lùng hừ một cái, khoát tay áo:

- Giết bọn hắn cho ta!

- Vâng!

Mấy người áp chế ở bên cạnh Nhữ Hạ vương tử cùng Diệp Đào, giơ trường kiếm lên.

- Không nghĩ tới sẽ chết ở chỗ này!

Nhìn thấy trường kiếm rơi xuống, bọn người Nhữ Hạ vương tử lắc đầu.

Vạn Giới Động Thiên thí luyện cực kỳ nguy hiểm, bọn hắn cũng đã sớm làm xong chuẩn bị tử vong, chỉ là không nghĩ tới sẽ chết ở trong tay Trinh Tường vương tử.

Hô!

Ngay thời điểm bọn người Nhữ Hạ vương tử cho rằng hẳn phải chết không nghi ngờ, mấy người tay cầm trường kiếm chuẩn bị động thủ giống như bị thi triển định thân pháp, định tại nguyên chỗ, ngay sau đó con ngươi đồng thời co rụt lại, cũng không kịp kêu thảm, nổ thành bột phấn.

- Ai?

Trinh Tường vương tử lông tơ dựng đứng.

Những người vừa mới nổ tung kia, đều là truyền nhân Cửu Đế, từng cái thực lực không yếu hơn hắn, thực lực mạnh mẽ như vậy, một câu cũng không nói ra, trực tiếp nổ nát vụn, chuyện gì xảy ra?

- Ha ha, Trinh Tường vương tử, chúng ta lại gặp mặt!

Sưu!

Hai thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Thái tử điện hạ...

Thấy rõ ràng bộ dáng bóng người, bọn người Nhữ Hạ vương tử mừng rỡ.

Vốn cho rằng không có khả năng còn sống, nằm mơ đều không nghĩ đến thời khắc mấu chốt, Thái tử điện hạ xuất hiện.

Bất quá, tiếu dung ở trên mặt chỉ kéo dài một cái chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới sự tình gì, Diệp Đào vội vàng hô:

- Điện hạ đi mau, mục đích của bọn hắn chính là ngươi... Ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì...

Những người này muốn giết cũng không chỉ bọn hắn, mục đích chính yếu nhất là vị thiếu niên trước mắt này.

Một đường chạy trốn, trên thực tế chính là sợ Nhiếp Vân từ Phần Thiên khu đi ra đụng vào đối phương, vốn cho rằng chạy trốn tới nơi này, coi như bọn hắn xảy ra chuyện, Thái tử điện hạ cũng an toàn, nằm mơ cũng không nghĩ đến, đúng lúc này... Thái tử điện hạ lại xuất hiện!

- Ngươi không phải đối thủ của bọn họ, mau mau rời đi! Bọn người Duyên Hoắc Vương tử có cường giả Thâu Thiên Tá Thọ cảnh đi theo, liền ở phụ cận, nếu ngươi không đi liền không còn kịp rồi...

Nhữ Hạ vương tử cũng vội vàng nói.

Mặc dù thực lực của Nhiếp Vân rất mạnh, nhưng tiếp xúc với hắn lâu, Nhữ Hạ vương tử vẫn biết một chút, trước mắt bọn người Trinh Tường vương tử có lẽ không đáng để lo, nhưng bên người Duyên Hoắc Vương tử có Thâu Thiên Tá Thọ, thực sự không thể không cảnh giác.

Một khi bị cường giả thực lực này tìm tới, muốn chạy trốn cũng khó khăn!

Dựa theo bản tính của Duyên Hoắc, Trinh Tường, có thể nào tuỳ tiện buông tha!

- Yên tâm đi, không có việc gì!

Thấy mấy người bọn họ không để ý bản thân an nguy, còn nghĩ cho mình, trong lòng của Nhiếp Vân có chút cảm động, bàn tay vồ giữa không trung, Thần Nông Bách Thảo Kinh lơ lửng ra, bao phủ bọn người Nhữ Hạ vương tử ở bên trong.

Xì xì xì!

Bọn người Diệp Đào, Nhữ Hạ vương tử bị tổn thương, ở dưới Thần Nông Bách Thảo Kinh chiếu rọi, mắt trần có thể thấy khôi phục, mấy tức liền hoàn hảo như lúc ban đầu.

- Nhiếp Vân! Đến rất đúng lúc, đang rầu giết bọn hắn xong đi nơi nào tìm ngươi, không nghĩ ngươi tự mình tới! Còn tưởng rằng ngươi sẽ một mực giống như rùa đen rút đầu trốn ở đâu đó chứ!

Một bên Trinh Tường vương tử đầu tiên là sững sờ, thấy rõ ràng là Nhiếp Vân, liền cười điên cuồng.

Mục đích bọn hắn tới nơi này đúng là vì truy sát Nhiếp Vân, gia hỏa này né tránh thời gian dài như vậy rốt cục lộ diện, liền cực kỳ mừng rỡ.

- Trốn?

Nhiếp Vân lạnh lùng nhìn về phía đối phương:

- Đối phó các ngươi, ta còn cần trốn tránh!

- Thật sao? Ta xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào!

Trinh Tường vương tử cười lạnh, trong tay xuất hiện một ngọc bài, bỗng nhiên bóp nát.

Ông!

Một đạo quang mang từ ngọc bài vọt ra ngoài,, biến mất ở chỗ sâu trong hải dương.

Nhìn thấy động tác của hắn, Nhiếp Vân cũng không ngăn cản, mà nhẹ nhàng cười một tiếng, tiến về phía trước một bước:

- Đưa tin cho Duyên Hoắc Vương tử? Bất quá... Chỉ sợ ngươi sẽ thất vọng. Bởi vì... Hắn đã bị ta giết!

- Ngươi giết hắn? Ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng? Bắc Hư đại nhân bên người Duyên Hoắc Vương tử, sớm đã đạt tới Thâu Thiên Tá Thọ cảnh, chỉ bằng ngươi? Một Vương cảnh viên mãn? Nói đùa cái gì chứ!

Nghe nói như thế, Trinh Tường vương tử còn tưởng rằng Nhiếp Vân khoác lác, lập tức nở nụ cười, sắc mặt dữ tợn.

Thâu Thiên Tá Thọ cảnh, người mạnh nhất dưới Thiên Đạo, Hoàng cảnh viên mãn ở bên cạnh cũng giống như hài đồng, không có năng lực phản kháng chút nào, hắn một Vương cảnh nho nhỏ, thế mà cũng dám nói như vậy... Thực sự là buồn cười!

- Bắc Hư đại nhân? Ngươi nói lão đầu kia... Không có ý tứ, cũng bị ta giết!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

- Ngươi giết Bắc Hư đại nhân?

Trinh Tường vương tử sững sờ, vừa định tiếp tục phản bác, lập tức ý thức được không thích hợp.

Vừa rồi hắn dùng ngọc phù đưa tin, chỉ cần đối phương tiếp được, sẽ lập tức đưa tin tới, hiện tại không có động tĩnh, chẳng lẽ thật bị hắn giết rồi?

- Không có khả năng! Bắc Hư đại nhân, cường giả Thâu Thiên Tá Thọ cảnh, nơi này không có Thiên Đạo áp chế, có thể thi triển ra toàn bộ lực lượng, ngươi một Vương cảnh làm sao có thể giết?

Mặc dù kỳ quái, nhưng Trinh Tường vương tử vẫn chưa tin.

Thực lực của Bắc Hư đại nhân, hắn thấy tận mắt, như nước sông cuồn cuộn, lực lượng vô cùng vô tận, làm sao có thể bị đối phương chém giết?

- Ngươi sẽ lập tức nhìn thấy hắn, đến lúc đó liền tin tưởng!

Nhiếp Vân lười nói nhảm với đối phương, thân thể nhoáng một cái, đi vào trước mặt Trinh Tường vương tử, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.

Bành!

Cái sau ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, lập tức té bay ra ngoài, lưng đâm vào một bức tường, dòng nước khuấy động, Trinh Tường vương tử há miệng cuồng phun máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.