Vô Tận Đan Điền

Chương 374: Thiên Nhãn sư



- Cái gì? Chí tôn đỉnh bị thổi trúng liền tử vong? Vô ảnh vô hình?

Mọi người hoảng sợ.

- Mọi người không cần lo lắng, thứ này tuy rằng nguy hiểm nhưng không phải không còn phương pháp phá giải, đây là ta đặc biệt mời tới, vị này là Thiên Nhãn chí tôn Mặc Vô Đạo đại nhân. Hắn có được thiên nhãn đan điền đặc thù, có thể nhìn thấu hết thảy vật hư ảo, cho dù Địa Ngục hàn lưu lợi hại nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu!

Nhìn dáng vẻ của mọi người, Hoang Lăng khẽ cười giới thiệu, một vị lão nhân đi ra.

Người này cũng là chí tôn, từ chân khí mà xem chỉ biết không kém, ít nhất có thực lực Tiềm Lực Bảng, hơn nữa đôi mắt bắn tinh quang, bị hắn nhìn vào sẽ cảm giác khó chịu, giống như toàn bộ bí mật đều sẽ bại lộ.

Thiên nhãn sư, có được thiên phú đặc thù, có thiên nhãn đan điền, có thể nhìn thấu hết thảy vật hư ảo, dù là ngụy trang sư hay ám sát sư thi triển hiệu quả đặc thù cũng bị nhìn xuyên suốt!

Nghe nói thiên phú của thiên nhãn sư có thể xếp vào trước mười, mà mười đan điền hiện tại của Nhiếp Vân mạnh nhất là huyết đồng sư, đại lực sư cũng chỉ xếp vào trước trăm, căn bản không cùng cấp bậc!

- Thiên nhãn sư? Người như vậy đều có thể mời tới, Hoang Lăng bệ hạ thật lợi hại!

- Nghe nói Thiên Nhãn chí tôn mấy chục năm trước trùng kích bí cảnh thất bại, còn tưởng rằng đã chết, không nghĩ tới vẫn còn sống!

- Trùng kích bí cảnh không chết, thực lực mạnh chỉ sợ đã vượt qua bí cảnh sơ kỳ bình thường rồi đi!

Mọi người nhủ thầm.

- Thiên nhãn sư, loại thiên phú đặc thù này dù là trong Phù Thiên đại lục cũng không mấy người, nhưng Hoang Lăng có thể mời được, đích xác không sai!

Nhìn thấy lão nhân,trong lòng Nhiếp Vân âm thầm kinh ngạc.

- Ân? Nếu ta có được thiên phú thiên nhãn, tiến vào Tử Hoa động phủ cũng không cần dựa vào người này, nói không chuẩn còn lấy được nhiều thứ tốt!

Một ý nghĩ chợt hiện lên trong lòng hắn.

- Nhưng thuộc tính của mười đan điền đều đã dùng xong, dù cảm ứng được thiên nhãn khí cũng không thể hình thành thiên nhãn đan điền!

Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu.

- Đúng rồi, mười đan điền đã đầy, mình có thể mở thêm đan điền mới a?

Trong đầu hiện lên hoàng quan của Hoang Lăng có thể làm cho Vô Danh pháp quyết vận chuyển, tâm tư Nhiếp Vân chợt sinh động.

Hoàng quan ở khoảng cách xa như vậy vẫn bị hắn cảm ứng được, trong đó nhất định ẩn chứa thật nhiều chân khí đặc thù, nếu có thể lấy tới tay, hấp thu sạch sẽ, hắn nhất định có thể mở thêm đan điền.

- Bất quá chuyện này nhất định phải cẩn thận, hiện tại mình cùng Thần Thánh đế quốc còn ở trong tuần trăng mật, tốt nhất không nên chọc giận bọn hắn, bằng không một khi mình đi vào Tử Hoa động phủ cha mẹ bọn họ nhất định sẽ gặp nguy hiểm! Hơn nữa muốn làm cũng phải nhanh một chút, nhìn tình trạng này, có lẽ rất nhanh cần xuất phát, một khi bỏ qua thì không còn kịp rồi!

Nghĩ thông suốt nên làm thế nào, Nhiếp Vân bắt đầu lập kế hoạch.

- Mặc Vô Đạo, ngươi nói vài lời đi!

Hoang Lăng cười khanh khách nói.

- Ta sẽ không nhiều lời, sau khi đi vào Tử Hoa động phủ, ta hi vọng các ngươi đều nghe theo sắp xếp của ta!

Mặc Vô Đạo nhìn quanh một vòng:

- Lần này chúng ta đi tầm bảo, cũng là đi mạo hiểm, nguy cơ trùng trùng, cửu tử nhất sinh, thực lực thấp hơn Thiên Bảng tốt nhất không nên đi, bằng không sẽ biến thành liên lụy cho mọi người!

Nói tới đây, hắn nhìn mọi người, đôi mắt lóe tinh quang đâm thủng lòng người, nhìn thấu hết thảy tu vi.

- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi! Đều đi ra ngoài cho ta, thực lực chỉ có Địa Bảng thậm chí còn thấp hơn, căn bản không đủ tư cách!

- Còn có hai người các ngươi, căn bản không tư cách đi theo!

Nhìn quanh một vòng, đột nhiên Mặc Vô Đạo chỉ vào Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng.

- Hắn…không tư cách?

Nghe được lời nói của Mặc Vô Đạo, Nhiếp Vân còn chưa lên tiếng, da mặt những người khác chợt co giật.

Nhiếp Vân là ai?

Hắn đánh người đứng thứ nhất trong Tiềm Lực bảng Hoang Lăng thành đầu heo, một kiếm đánh cường giả bí cảnh Hoang Trần rơi xuống đất, nhân vật siêu cường như vậy ở trong mắt Mặc Vô Đạo lại không hợp cách?

Trong nháy mắt mọi người bắt đầu hoài nghi Mặc Vô Đạo có thiên nhãn hay là người mù.

- Mặc Vô Đạo, ngươi có thể hiểu lầm, vị này là Nhiếp Vân bệ hạ, là một vị cường giả bí cảnh!

Khóe mắt Hoang Lăng co rụt lại, không muốn sinh thêm phiền toái không cần thiết, vội vàng giải thích.

- Nhiếp Vân bệ hạ? Ngươi chính là Nhiếp Vân đã đại náo Quang Minh thành?

Nghe được giới thiệu, hai mắt Mặc Vô Đạo bắn ra hào quang tiếp tục nhìn về hướng Nhiếp Vân.

- Ha ha!

Cảm thụ ánh mắt của hắn phóng tới, một cỗ chân khí đặc thù khó thể ngăn cản tựa hồ muốn nhìn thấu toàn bộ bí mật của mình, Nhiếp Vân nhàn nhạt cười, linh hồn đạt tới khí hải đại viên mãn đột nhiên xoay tròn lập tức đem cỗ chân khí ngăn chặn bên ngoài.

Một tháng này tu luyện, phần lớn thời gian Nhiếp Vân đều nghiên cứu Phệ Hồn kính, tuy chân khí lực lượng không tăng trưởng bao nhiêu, nhưng linh hồn lực phát triển thật lớn, lúc này đã đạt tới khí hải đại viên mãn đỉnh, tùy thời đều có thể đột phá nửa bước linh cấp cảnh giới!

Linh hồn lực như vậy, trong Khí Hải đại lục ngoại trừ vài vị cường giả bí cảnh, đã là cao nhất.

- Ân?

Thấy thiên phú thiên nhãn của mình lại nhìn không thấu đối phương, ánh mắt Mặc Vô Đạo nheo lại, vung tay ngồi vào chỗ của mình, không biết đang nghĩ gì.

- Chỉ là hiểu lầm, nếu Nhiếp Vân bệ hạ không đủ tư cách, những người như chúng ta chỉ sợ cũng không đủ tư cách!

Hoang Lăng thấy không khí có chút xấu hổ, cười một tiếng.

- Ha ha, ta có hợp cách hay không cũng không sao cả. Ta sợ có chút người vàng thau lẫn lộn, thực lực chẳng ra gì lại ở trong này giả bộ! Thiên nhãn sư, danh hào thật lớn. Vị Mặc Vô Đạo này có phải là thật hay không, chúng ta cũng không xác định, vạn nhất là giả, hoặc là người mù, chúng ta mang theo hắn đi Tử Hoa động phủ không phải là tìm chết?

Nhiếp Vân dựa vào lưng ghế, cười lạnh một tiếng.

- Ngươi nói ta là giả?

Mặc Vô Đạo nhướng mày.

- Ngươi nói ngươi là thiên nhãn sư thì là thiên nhãn sư sao? Ta còn nói ta là thiên

hành sư đâu! Nếu kéo một con mèo một con chó đều tự xưng là thiên nhãn sư, thiên nhãn sư không khỏi quá nhiều chứ!

Nhiếp Vân ra vẻ uể oải nói.

- Ngươi…

Gân xanh trên trán Mặc Vô Đạo nổi lên.

Hắn ở trước mặt người khác có thể tùy ý hung hăng càn quấy, bằng vào thực lực ngay cả Hoang Lăng cũng không sợ. Nhưng ở trước mặt thiếu niên này, thật có chút kiêng kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.