Người kia tức giận, mái tóc dựng thẳng, lỗ mũi bốc khói, muốn phát tác nhưng nghĩ tới tốc độ cùng lực lượng của thiếu niên liền á khẩu.
Tuy hắn có nhiều thủ đoạn, nhưng phải xem so đấu với ai. Thiếu niên kia một kiếm đánh bay Hoang Trần, dù hắn kiêu ngạo cũng biết không phải là đối thủ.
- Ta làm sao vậy? Ta có ba Tử Hoa Ngọc Ấn, nên được ba phần! Một phần cũng không thể thiếu!
Nhiếp Vân vung tay, giọng nói như đinh đóng cột.
- Nhiếp Vân bệ hạ, như vậy không quá thỏa đáng đi…
Kỳ thật Hoang Lăng cũng rất vui với phương pháp phân phối của Nhiếp Vân, dù sao hắn có hai ngọc ấn, nhưng là người phát khởi chuyện này, hắn cũng phải giả vờ một chút.
Dù sao ở trong lòng hắn, một khi lấy được bảo tàng, lão tổ ra tay, khẳng định toàn bộ mọi người phải chết, hiện tại giằng co cũng vô dụng.
- Không thỏa đáng? Ha ha, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp cũng không có gì. Đám phế vật này đi vào cũng chỉ lãng phí lương thực kéo chân sau mọi người, hiện tại ta giết bọn hắn, vẫn có thể chia ba phần!
Ngón tay Nhiếp Vân chỉ qua một vòng, chỉ hướng Thần Vân đế quốc Lăng Thiên, Thần Thiên đế quốc Long Khê, Thần Nhạc đế quốc Viễn Phong, mỗi khi chỉ tới ai người đó không nhịn được run lên.
- Hoang Lăng bệ hạ, ta xem Nhiếp Vân bệ hạ nói vậy phi thường công bình, bằng vào ngọc ấn phân phối bảo tàng, ta không ý kiến!
Long Khê vội vàng nói.
- Ta cũng không có ý kiến, Nhiếp Vân bệ hạ lấy được ba ngọc ấn, nói rõ bản lĩnh của hắn, cũng nên được ba phần!
Lăng Thiên liên tục gật đầu.
Trong bảy thế lực đã có năm đồng ý, chỉ có Hoang Lăng cùng Mặc Vô Đạo không tỏ vẻ.
- Nếu mọi người đã quyết định như vậy, ta không ý kiến! Nếu tính như thế, ta cũng được hai phần!
Hoang Lăng cười gật đầu, nhìn Mặc Vô Đạo:
- Mặc Vô Đạo, ngươi thấy thế nào?
- Ta lấy một phần là đủ rồi!
Mặc Vô Đạo chán ghét liếc nhìn Nhiếp Vân, lộ tia cười lạnh.
Ở trong lòng hắn khẳng định cho rằng Nhiếp Vân sớm muộn gì phải chết, cũng không cần dây dưa tính toán lúc này.
- Tốt, nếu đã xác định ý kiến phân phối bảo tàng, vậy xuất phát đi!
Thấy ý kiến mọi người thống nhất, Hoang Lăng đứng lên nói.
- Đi!
Một đám người đại biểu thực lực cực mạnh của Khí Hải đại lục đồng loạt bay ra ngoài, rời khỏi Thần Thánh đế quốc.
…
Tử Hoa động phủ nằm ở một góc Khí Hải đại lục, ngược chiều với địa phương tìm kiếm cổ thi Yêu Thánh, nơi này có tên là Vụ Khí chiểu trạch.
Vụ Khí chiểu trạch, danh như ý nghĩa, là sương mù hình thành đầm lầy, bất luận người nào tiến vào cũng không thể phi hành, trực tiếp chìm xuống, đi tới một nơi cổ quái, nơi này yêu khí cuồn cuộn, ma khí sáng ngời, dù là cường giả chí tôn rơi vào cũng bị lột bỏ một lớp da, khó thể sống sót, càng khỏi nói muốn đi tìm Tử Hoa động phủ.
Vụ Khí chiểu trạch nằm ngang nam băc, chiếm diện tích mấy chục vạn dặm, không có sinh vật sinh tồn, thậm chí gần bên cũng không có thành thị, là một trong những tử địa nổi tiếng nhất Khí Hải đại lục.
Sau khi đoàn người rời khỏi Quang Minh thành, cấp tốc phi hành, dọc đường cũng không thường nghỉ ngơi, bay thẳng nửa tháng mới đi vào phạm vi Vụ Khí chiểu trạch.
- Mọi người cẩn thận, phía trước chính là Vụ Khí chiểu trạch, mọi người tốt nhất đừng đi xa, bằng không một khi bị sương mù vây quanh, còn muốn tìm được đối phương thật khó khăn!
Hoang Lăng nói.
Nhiếp Vân nhìn về phía trước, chỉ thấy xuất hiện trước mắt là sương mù tầng tầng lớp lớp, sềnh sệch rất nặng, chẳng khác gì nước đục.
Nhiếp Vân đưa tay chộp tới, sương mù theo kẽ tay lưu xuống đất, tóe lên ào ào tiếng vang.
- Lợi hại!
Chứng kiến sương mù bốc lên trên không, lại nặng nề như nước, tuy là lần thứ hai nhìn thấy, nhưng Nhiếp Vân vẫn không nhịn được kêu khẽ.
- Dùng thiên nhãn nhìn một chút!
Thiên nhãn đan điền vận chuyển, lặng lẽ đem thiên nhãn khí truyền vào hai mắt, Nhiếp Vân liền nhìn thấy trong tầng tầng sương mù có một tòa động phủ hùng vĩ, đứng sừng sững bên trong, xung quanh tràn ngập trận pháp cùng ám lưu.
Xem hết phía trước, Nhiếp Vân đảo qua phía sau, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Sau khi rời khỏi Thần Thánh đế quốc ngày thứ ba, Hoang Trần đã đi theo tới, còn có một cường giả bí cảnh đi cùng hắn, không ngờ là Tử Quỳnh hoàng của Tử Quỳnh sơn mạch.
Hoang Lăng có thể liên hợp với Kỳ Hoàng, Hoang Trần liên thủ với Tử Quỳnh hoàng cũng không làm cho Nhiếp Vân cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc này hai người đang đi phía sau, thật cẩn thận đè thấp tu vi, nguyên tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, chỉ sợ nằm mộng cũng không nghĩ tới Nhiếp Vân đã sớm dùng thiên nhãn thấy rõ ràng.
Thu lại thiên nhãn, Nhiếp Vân nhìn sương mù trước mắt, giả vờ lo lắng như mọi người.
Nhìn thấy diễn cảm của hắn, đám người Hoang Lăng liếc mắt nhìn nhau, đều tự cười lạnh.
- Chúng ta vào đi thôi, đi vào Vụ Khí chiểu trạch, đôi mắt của chúng ta chẳng khác gì bị mù, đều phải nghe theo Mặc Vô Đạo phân phó!
Hoang Lăng dặn dò một câu, mang theo mọi người bay vào trong sương mù đầy trời.
- Đi!
Nhiếp Vân cũng không lên tiếng, nhìn Nhiếp Đồng cười một tiếng, đi theo phía sau.
Hoa!
Vừa vào trong sương mù, mọi người lập tức cảm thấy được thuật phi hành không còn tác dụng, bên dưới có một cỗ hấp lực cường đại không ngừng xé rách làm người ta phải rơi xuống dưới.
Nhiếp Vân biết đây là lực lượng đặc thù của đầm lầy, cũng không chống cự, đưa tay giữ chặt Nhiếp Đồng theo sát sau lưng mọi người cấp tốc rơi xuống.
Oanh long!
Không biết rơi xuống bao lâu, Nhiếp Vân mở mắt.
Phía trước vẫn là sương mù nồng đậm, chẳng qua dưới chân lại đặt lên gì đó, bất quá không phải mặt đất mà là một loại chất lỏng đặc thù giống như nước.
Mật độ của chất lỏng dày đặc nên người đặt chân bên trên cũng không tiếp tục bị lún xuống.
- Tất cả mọi người xem chừng thuộc hạ của mình, xem có rơi lại phía sau hay không?
Phía trước Hoang Lăng căn dặn một tiếng.
Hắn cũng không phải quan tâm đồng bạn, mà là nếu trong tay hắn đầy đủ ngọc ấn thì người có chết cũng không sao, nhưng nếu ngược lại thiếu ngọc ấn không vào được nội điện thì lần này xem như đến không.
- Bên ta không thiếu!
- Bên này cũng đông đủ?
…
Rất nhanh mọi người tra xét một lần, cũng không có người mất tích. Ngay lập tức đoàn người tụ tập một chỗ, chậm rãi đi về phía trước.
- Nơi này tuy rằng Địa Ngục hàn lưu rất ít, nhưng cũng có. Còn có một chút trận pháp cùng yêu nhân yêu thú rơi vào bên trong, nếu không muốn chết thì đi theo sát sau lưng ta, nghe ta phân phó!
Mặc Vô Đạo hừ một tiếng, hai mắt lóe quang mang, thiên nhãn mở ra, mang theo mọi người thẳng tắp đi về phía trước.