Vô Tận Đan Điền

Chương 382: Dọa



- Ca ca, trong này tại sao có yêu thú cùng yêu nhân?

Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, biết con đường này không có vấn đề, mang theo Nhiếp Đồng theo sau.

- Tử Hoa động phủ được xưng là động phủ thứ nhất Khí Hải đại lục, danh hào thật lớn. Tuy rằng người bình thường rất khó tìm được vị trí cụ thể, nhưng vẫn có thể tìm tới, yêu nhân cùng yêu thú đi tới đây thám hiểm, cơ bản có đến mà không có về. Chỉ cần rơi vào thì không thể đào thoát. Trốn không thoát, chỉ đành ở lại sinh sống, thời gian lâu thì yêu thú cùng yêu nhân càng nhiều, trở thành hiểm địa nổi danh nhất Khí Hải đại lục!

Những kiến thức này Nhiếp Vân biết được ở kiếp trước, hiện tại chỉ thuận miệng thuật lại mà thôi.

- Nhiếp Vân bệ hạ kiến thức thật rộng rãi!

Nhiếp Vân vừa nói xong, chợt nghe được lời tán dương của Hoang Lăng.

- Chỉ là nói bậy mà thôi, không có gì!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

- Nhiếp Vân bệ hạ khách khí. Chuyện này nói thật đơn giản, nhưng nếu không quen thuộc Vụ Khí chiểu trạch căn bản không khả năng biết!

Hoang Lăng tán dương một câu, đột nhiên lời nói xoay chuyển:

- Hẳn đều do sư phụ của bệ hạ nói đi!

- Tuy sư phụ ta là người Phù Thiên đại lục, nhưng vẫn tương đối quen thuộc Khí Hải đại lục!

Nhiếp Vân biết đối phương muốn hỏi thăm chuyện của sư phụ mình, thuận miệng bịa đặt.

- Nhiếp Vân bệ hạ có được sư phụ lợi hại như vậy, thật sự làm người hâm mộ, đúng rồi, không biết lần này tôn sư có cùng lại đây hay không? Nếu hắn tới đây, chỉ sợ bảo vật không có phần của chúng ta!

Lời của Hoang Lăng nghe như thật tùy ý, hơn nữa còn mang theo vẻ tự giễu, giống như lúc nói chỉ là vô tâm, nhưng Nhiếp Vân biết sở dĩ hắn hỏi như vậy nhất định vì lo lắng sư phụ của mình cùng tới nơi đây, dù sao ở trước mặt siêu cường giả như vậy còn muốn xuống tay với mình chính là muốn chết.

- Sư phụ ta nói người tuổi trẻ cần lịch lãm, không đi cùng, nhưng có để một đạo ý niệm trên người của ta, chỉ cần gặp được nguy hiểm có thể đem ta nghịch chuyển không gian đưa trở về!

Nhiếp Vân hiểu được tâm tư của hắn, cũng không khách khí thuận miệng nói bậy.

Dù sao khoác lác cũng không thiệt thòi, nếu đối phương nhận định mình có sư phụ, cho dù mình nói bậy bọn hắn cũng sẽ tin.

- Nghịch chuyển không gian? Làm sao…

Hoang Lăng hoảng sợ.

Hắn gặp qua siêu cường giả có hạn, dù trong ấn tượng thực lực cực mạnh như Hoa đại nhân tựa hồ còn chưa có khả năng này.

- Nga, đúng rồi, lần này ta đi tới đây, sư phụ từng âm thầm dặn dò ta chút chuyện, không biết Hoang Lăng bệ hạ có hứng thú nghe hay không?

Thấy diễn cảm của hắn, Nhiếp Vân đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

- Nếu là sư phụ ngươi dặn ngươi…ta không phương tiện nghe đi!

Hoang Lăng dựng thẳng lỗ tai, nhưng nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là sư phụ ta thấm nhuần thiên cơ, có thể suy đoán lành dữ họa phúc, có nói vài câu chân thành khuyên bảo ta, ta cảm thấy được hiện tại chúng ta họa phúc cùng theo, vinh nhục tương liên, hẳn cũng nên nhắc nhở ngươi một câu.

Nhiếp Vân cúi đầu cười.

- Nắm thiên cơ trong tay? Suy tính lành dữ họa phúc? Nga, vậy ta phải nghe một chút!

Sắc mặt Hoang Lăng ngưng trọng.

- Hắn nói…

Nhiếp Vân cố ý nhìn xung quanh một chút:

- Hắn nói, Khí Hải đại lục cũng không đơn giản như tưởng tượng, lần này đi Tử Hoa động phủ, chỉ sợ sẽ có cường giả bí cảnh tham dự, hơn nữa Yêu tộc cùng nhân loại liên thủ, dặn ta nhất định phải cẩn thận, một khi phát hiện liền trực tiếp mở ra phong ấn hắn đã bố trí trên người ta, đem những kẻ cấu kết yêu nhân toàn bộ đánh chết!

- Cường giả bí cảnh tham dự…yêu nhân liên thủ với nhân loại…điều này sao có thể? Hẳn là sư phụ ngươi quá lo lắng mà thôi!

Sắc mặt Hoang Lăng phi thường khó xem, vẻ mặt xấu hổ.

- Ha ha, ta cũng không biết, dù sao sư phụ nói với ta, ta cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi mà thôi, bằng không thật sự gặp được bại hoại liên thủ với yêu nhân, phát hiện không được có chết cũng không biết chết như thế nào!

Nhiếp Vân thấy mục đích đe dọa đối phương đạt tới, cũng không nói thêm lời nào, cười một tiếng mang theo Nhiếp Đồng đi về phía trước.

- Đa tạ Nhiếp Vân bệ hạ nhắc nhở, nơi này nguy hiểm, đợi lát nữa chúng ta tiếp tục tán gẫu!

Thấy thiếu niên không tiếp tục để ý mình, sắc mặt Hoang Lăng lúc vàng lúc trắng, đi thẳng về phía trước, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

- Sư phụ của Nhiếp Vân lại có loại thủ đoạn này? Không được, nhất định thưa bẩm Hoang Trần lão tổ, dặn họ cẩn thận một ít!

Hoang Lăng thừa dịp mọi người không chú ý, lấy ra một ngọc bài, ngón tay khẽ động liền truyền tin ra ngoài.

- Ha ha!

Tuy động tác của hắn thật cẩn thận, nhưng đôi mắt Nhiếp Vân chợt lóe kim quang, nhìn thấy rõ ràng.

- Tựa hồ càng ngày càng thú vị…

Nhiếp Vân khẽ cười.

Trên không trung cách Vụ Khí chiểu trạch vài ngàn dặm, hai lão nhân đang gấp rút phi hành.

- Tử Quỳnh hoàng, tuy giữa chúng ta có cạnh tranh, nhưng tuyệt không tới mức làm loại chuyện này, yên tâm đi, lần này ta đã thiết kế tốt lắm, chỉ cần mở ra Tử Hoa động phủ, lập tức động thủ giết Nhiếp Vân, tới lúc đó chỉ cần đi vào động phủ lấy được bảo vật đều cống hiến cho Hoa đại nhân, như vậy chúng ta có thể thuận lợi tiến vào tông môn, được bao che, tu vi thẳng tắp bay lên! Đây mới là chuyện thực tế nhất, những ý nghĩ khác đều vô dụng, đồ vật của ngươi, dù có trân quý bao nhiêu nhưng đi tới Phù Thiên đại lục cũng chỉ là một đống rách nát, chẳng lẽ ngươi còn muốn cầm theo đống rách nát đi Phù Thiên đại lục?

Hoang Trần vừa phi hành vừa vuốt râu cười nói.

- Một đống rách nát? Cái rắm! Ngươi có biết lão tử vì thu thập số bảo vật kia đã mất bao nhiêu thời gian sao? Mấy trăm năm!

Nghe được lời của Hoang Trần, Tử Quỳnh hoàng tức giận hô to.

- Khụ khụ, ta chỉ là an ủi ngươi được không? Mọi việc đều nên nghĩ tới ưu đãi, cái cũ không đi thì mới sao lại tới, có lẽ lần này ngươi đánh mất đồ vật, đi Tử Hoa động phủ có thể lấy được đại bảo bối đại kỳ ngộ, thực lực tiêu thăng, gia tăng tuổi thọ đâu!

Hoang Trần nói.

- Đứng nói chuyện không đau thắt lưng, nếu bảo khố của ngươi bị cướp đoạt, ta xem ngươi còn nói được đó là một đống rách nát hay không!

Càng nghe lời an ủi của Hoang Trần, Tử Quỳnh hoàng càng hận nghiến răng.

Lão gia hỏa này rõ ràng là vui sướng khi thấy người gặp họa, một đường phi hành suốt mười ngày, chỉ riêng chuyện này hắn đã liên tục nói đi nói lại mười bảy mười tám lần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.