Vô Tận Đan Điền

Chương 388: Tát hay không tát?



Đương nhiên cho dù muốn cướp đoạt cũng phải có đủ thực lực, lúc này khuôn mặt Hoang Lăng biến thành màu đen, lưỡi phun ra ngoài, trúng độc sâu đậm, đã sắp không chịu nổi.

Mặc dù hắn đứng thứ nhất trong Tiềm Lực bảng, nhưng chân khí có hạn, liên tục chém giết hai ngày không được nghỉ ngơi, dù có vô số đan dược duy trì nhưng chân khí vẫn khô quắt, thân thể sắp hư thoát.

Mấy người còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt vàng như nến, độc khí xâm nhập khiến một ít tế bào trên người bị hủy hoại, thân thể cứng ngắc.

- Mau nhìn, bầy ong muốn lui!

Đột nhiên Mặc Vô Đạo kêu một tiếng, mọi người đưa mắt nhìn qua, quả nhiên bầy ong đang thối lui như thủy triều, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy bóng dáng.

- Các ngươi không sao chứ!

Bầy ong vừa thối lui, hai thân ảnh thần sắc sốt ruột bay tới, chính là Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng.

- Chúng ta tìm gần ba ngày mới tìm được tổ ong, dùng thực lực cưỡng bức phong mẫu mới khiến chúng lui lại…

Nhiếp Vân vừa tới liền mở miệng nói bừa.

Mặc kệ nói như vậy có thể mượn sức lòng người hay không, cũng nên giải thích một tiếng, không thể nói mình uống rượu ăn thịt, ngủ được vài giấc đi!

Cho nên khi nhìn thấy bầy ong muốn thối lui, hắn lập tức chạy tới đem công lao kéo lên người mình.

- Tìm tổ ong? Cưỡng bức phong mẫu? Ngươi…ngươi thúi lắm! Ngươi rõ ràng nằm trên ghế uống rượu ăn thịt…

Nghe được lời nói vô sỉ của Nhiếp Vân, Mặc Vô Đạo thiếu chút nữa tức chết, tuy hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng mình không nhìn lầm!

- Nằm trên ghế uống rượu ăn thịt? Mặc Vô Đạo, ngươi chưa tỉnh ngủ đi? Chỗ này đều là Chiểu Trạch Hoàng Phong khắp nơi, muốn trốn ra ngoài cũng không xong, ta đi đâu uống rượu ăn thịt? Ngươi trúng độc quá sâu nên điên rồi đi!

Nhiếp Vân vung tay, chân khí nhộn nhạo tràn ra, tựa hồ chỉ cần Mặc Vô Đạo nói chuyện không đúng, cũng sẽ bị một cái tát quất chết.

- Ngươi…người khác không biết, đừng cho là ta không biết, tuy ngươi dùng linh hồn lực chặn tầm mắt của ta, ta còn nhìn thấy một bộ phận, tuy ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì ngăn chặn được bầy ong, nhưng ngươi đúng là uống rượu ăn thịt!

Mặc Vô Đạo tức giận đến run rẩy.

- Dám vu tội ta, xem ra ta vẫn quá khách khí với ngươi!

Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân đột nhiên ra tay!

Ba! Ba! Ba!

Không chút lưu tình, bàn tay Nhiếp Vân liên tục tát lên mặt Mặc Vô Đạo mười mấy tát, Mặc Vô Đạo vốn không phải đối thủ của hắn, hiện tại thân trúng kịch độc làm sao tránh được, nhất thời bị tát đến nổ đom đóm mắt, thiếu chút nữa hôn mê.

- Dừng tay, Nhiếp Vân bệ hạ, hiện tại chúng ta đang ở chỗ nguy hiểm như vậy, hẳn nên đồng tâm hiệp lực, ngươi vì chút việc nhỏ ấu đả đồng bạn, thật sự quá mức đi!

Sáu người Hoang Lăng đồng loạt xông tới, trong mắt lóe lên lửa giận.

Hiện tại bọn hắn đã lặng lẽ liên minh, thấy Nhiếp Vân ra tay chỉ sợ hắn một hơi giết hết bọn họ, ngay lập tức đứng cùng nhau.

- Quá phận? Ta quá phận? Chính các ngươi hỏi Mặc Vô Đạo, ta có quá phận hay không, hắn có nên bị tát hay không?

Thấy mọi người vây quanh, Nhiếp Vân tựa hồ biết được gì đó, hai tay chắp sau lưng, cười lạnh nói.

- Ta nên bị tát, Nhiếp Vân đại nhân, ngươi quất ta đi, không có việc gì, tận lực quất ta!

Hắn vừa dứt lời, mọi người liền nhìn thấy Mặc Vô Đạo vẻ mặt cầu xin nhìn Nhiếp Vân, trong mắt tràn đầy khát vọng.

- Két?

Mọi người muốn điên.

Chẳng lẽ Mặc Vô Đạo bị thất tâm điên, thích bị ngược, thích người tát mặt của hắn, càng tát hắn càng hưng phấn?

Kiểu “mê” này cũng quá quái dị đi!

- Mặc Vô Đạo, ngươi không sao chứ?

Hoang Lăng bị dọa tuôn mồ hôi lạnh.

Trước kia khi kết giao với Mặc Vô Đạo cũng không biết hắn có sở thích này nha, vì sao nhìn thấy Nhiếp Vân liền thay đổi…

- Ta không sao, Nhiếp Vân đại nhân, ngươi tiếp tục đánh đi, ta nguyện ý bị ngươi tát, hung hăng chà đạp ta đi, ngươi chỉ cần chà đạp ta, để cho ta làm gì cũng được…

Không để ý tới câu hỏi của Hoang Lăng, Mặc Vô Đạo tiếp tục cầu xin, trong mắt tràn ngập khát vọng.

- Kháo…

- Biến thái…

- Hắn không phải…a, ghê tởm…

Nhìn thấy Mặc Vô Đạo biến thành như vậy, mỗi người đều hít sâu một hơi, da mặt co rút!

- Chà đạp…

Không riêng mọi người cảm thấy cổ quái, Nhiếp Vân cũng đen mặt, lời này…kháo!

- Nhiếp Vân, ngươi rốt cục đã làm gì Mặc Vô Đạo?

Sau thoáng chấn kinh, mọi người cuối cùng cảm thấy có thể do Nhiếp Vân động tay chân, đám người Hoang Lăng không nhịn được lui ra sau một bước, vẻ mặt cảnh giác.

- Làm cái gì…đương nhiên là chuyện tốt, các ngươi đều bị mù sao? Sẽ không tự mình nhìn xem a!

Nhiếp Vân vung tay nói.

- Người mù? Tự nhìn xem?

Mọi người đều sửng sốt, lập tức nhìn kỹ Mặc Vô Đạo, vừa nhìn đôi mắt họ đều trợn tròn, hô hấp dồn dập.

Trước đó Mặc Vô Đạo cũng giống như bọn họ, kịch độc xâm nhập tận xương, thân hình sưng phù, mà bây giờ địa phương bị tát tai lại bóng loáng như gương, tựa hồ đã bài trừ kịch độc, hoàn hảo không còn chút hao tổn.

Chẳng lẽ vừa rồi tát tai cũng không phải đánh đập, mà là giúp hắn hấp thu chất độc?

Khó trách Mặc Vô Đạo biểu hiện dâm đãng như vậy, bởi vì độc khí trên người đã bị hấp thu. Giống như cho hắn thêm mạng sống, đừng nói giả bộ dâm đãng, ra vẻ đáng thương, giả dạng làm cháu trai còn được a!

- Hừ, đây là nhờ sư phụ ta truyền cho ta Thiên Ti Khu Độc thủ, có thể loại trừ vạn độc. Nhưng nhất định phải dùng hết sức quất, ta vốn có ý tốt giúp hắn giải độc, các ngươi đã hoài nghi dụng ý của ta, ta cũng lười động thủ, Nhiếp Đồng, chúng ta đi!

Nhiếp Vân cười lạnh nói.

Kỳ thật hắn cũng đâu có biết cái gì là Thiên Ti Khu Độc thủ, chỉ đem lực lượng của Cửu Minh hàn châu lợi dụng, nhân cơ hội tát tai Mặc Vô Đạo mà thôi.

Đám người này dám tính kế hắn? Ha ha, hiện giờ còn chưa đi vào Tử Hoa động phủ nên chưa phương tiện giết bọn hắn, tát vài cái xem như lấy lợi tức, dù sao tuyệt đối làm cho bọn hắn không yên thân!

- Nhiếp Vân đại nhân chớ đi, ta cầu ngươi tiếp tục quất ta, ta rất muốn bị đánh, ngươi hung hăng đánh đi! Ta thật sự muốn bị đánh a! Van cầu đại nhân có đại lượng, đừng tính toán với bọn họ, dùng sức chà đạp ta đi…

Thấy Nhiếp Vân muốn đi, Mặc Vô Đạo sao có thể đồng ý, lập tức quỳ rạp xuống ôm đùi Nhiếp Vân tận lực cầu xin.

Bị độc khí hành hạ hơn hai ngày, hắn đã sớm khó chịu muốn hỏng mất, lúc này biết Nhiếp Vân có thể giải độc, tôn nghiêm lại tính cái gì! Tôn nghiêm so sánh với sinh mạng, thậm chí còn không đáng một đồng tiền!

- …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.