Vô Tận Đan Điền

Chương 398: Đi ra ngoại điện



- Đệ không phải nói không giết bọn hắn sao?

Không để ý tới hai người đang gầm rú, Nhiếp Vân nghi hoặc nhìn đệ đệ hỏi.

- Đệ chỉ nói là không giết được, nhưng bọn hắn cũng bị thương!

Nhiếp Đồng nháy mắt nói.

Nhìn thấy Nhiếp Đồng đùa giỡn, Nhiếp Vân lắc nhẹ đầu cười.

Xem ra hai người kia chạy trốn quá nhanh, tuy không chết nhưng đã bị thương, vừa ra cửa liền gặp Nhiếp Vân, sợ hắn cũng động thủ nên làm ra bộ dáng vô tội, muốn Nhiếp Vân bận tâm mặt mũi sẽ không động thủ với bọn họ.

- Nếu ta động thủ, ha ha, các ngươi đã sớm chết, còn có thể sống tới bây giờ?

Nhiếp Vân hừ một tiếng.

- Chúng ta đừng chậm trễ thời gian, nhanh nghĩ biện pháp tiến vào nội điện đi, bằng không chúng ta bị vây ở chỗ này không thể đi vào, cũng ra ngoài không được!

Sợ Nhiếp Vân mất hứng giết hai người, Tề Đào vội vàng đi tới.

- Hừ, vậy nhanh nghĩ biện pháp đi vào nội điện đi!

Nhiếp Vân nói.

Kỳ thật nếu không phải hắn không biết phương pháp tiến vào nội điên, hắn làm sao lưu đám người kia, chỉ sợ đã sớm giết chết.

- Lối vào nội điện Tử Hoa động phủ nằm trên tế thai, chỉ cần chúng ta đem sáu khối ngọc ấn còn lại khảm lên tế thai, sẽ khởi động trận pháp, truyền tống chúng ta đi vào!

Thấy Nhiếp Vân không có ý tứ động thủ với hai người mình, cả hai nhẹ nhàng thở ra, Hoang Lăng đi tới nhìn tế thai nói.

Xem ra hắn vì tiến vào động phủ nên đã nghiên cứu kỹ càng, thậm chí nên làm sao đi vào cũng biết.

- Ân?

Nghe nói như thế, Nhiếp Vân nhìn tế thai, quả nhiên thấy được vài lỗ nhỏ, đồ văn hoàn toàn giống trên ngọc ấn.

- Vì tiết kiệm thời gian, ta tới trước!

Hoang Lăng đi tới, lấy ra bốn khối ngọc ấn bỏ vào trong bốn lỗ nhỏ.

Quốc chủ có ngọc ấn đều đã chết hết, ngọc ấn toàn bộ rơi vào trong tay hắn.

- Ân!

Tề Đào cùng Nhiếp Vân cũng đem ngọc ấn đặt vào lỗ nhỏ trên tế thai.

Oanh long!

Sáu ngọc ấn vào khảm vào, cả tế thai nhất thời bị một đạo quang mang bao phủ, nổ vang chấn động.

- Đi!

Biết đó là truyền tống trận sắp mở ra, Nhiếp Vân chộp lấy Nhiếp Đồng nhảy lên.

Hoa lạp!

Nhóm người Hoang Lăng cũng gấp gáp nhảy lên, trận pháp chậm rãi xoay tròn, không gian vặn vẹo, mấy người biến mất tại chỗ.

Vài người vừa biến mất, cuối thông đạo bên trái có hai thân ảnh đi nhanh tới.

Lực lượng của hai thân ảnh thật cường đại, đều là cường giả bí cảnh!

- Tử Quỳnh, bọn hắn đã tiến vào nội điện, chúng ta nhanh đuổi theo, bằng không một khi trận pháp biến mất chúng ta muốn truy cũng không kịp!

Lão nhân đi phía trước quay đầu nói, thả người nhảy lên tế thai.

- Việc này không cần ngươi nhắc nhở, quản tốt chính ngươi rồi nói sau!

Người thứ hai theo sát nhảy lên tế thai, nói chuyện không lưu mặt mũi cho người trước, tựa hồ quan hệ giữa hai người cũng không hòa hợp.

Hai người này chính là Tử Quỳnh hoàng cùng Hoang Trần, vì Hoang Lăng có lưu lại dấu hiệu nên hai người đi tới không gặp nguy hiểm gì.

Hô!

Khi Nhiếp Vân mở mắt, quả nhiên phát hiện mình đã được truyền tới một điện đường cực lớn.

Nơi này linh khí càng thêm nồng đậm, gấp mấy lần bên ngoài, nhìn kỹ lại nhất thời cảm thấy hoảng sợ.

- Linh thạch? Cả điện phủ đều dùng linh thạch làm thành?

Khó trách linh khí nồng đậm như vậy, bút tích thật đáng sợ! Cho dù là chính hắn kiếp trước chỉ sợ cũng không có nhiều của cải như thế.

Một viên linh thạch bình thường chỉ lớn cỡ quả hạch đào, mà đại điện cao mấy chục trượng, rộng mấy trăm trượng, cần hao phí bao nhiêu linh thạch?

Chỉ sợ dù dùng tám mười quặng mỏ linh thạch cũng không đủ!

Đáng sợ!

- Thực lực Tử Hoa đạo nhân khi còn sống khẳng định mạnh hơn ta kiếp trước, đã đạt tới đỉnh Phù Thiên đại lục, nếu không tuyệt đối không làm ra được động phủ cường đại như vậy!

- Ca ca, huynh xem khối đá kia thật quái!

Đột nhiên Nhiếp Vân nghe được thanh âm Nhiếp Đồng, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đó là một khối đá màu lam đang trôi nổi trên không trung, phóng xuất ra quang mang sáng ngời.

Đám người Hoang Lăng cũng nhìn thấy khối đá, chạy tới trước mặt.

Nhiếp Vân mở thiên nhãn, nhìn quanh một vòng, không phát hiện có gì đặc thù cũng nhấc chân đi tới.

Khối đá trước mắt chỉ cỡ một nắm tay, nhưng bắn ra vạn đạo hào quang, nhìn qua như vầng mặt trời thu nhỏ, giắt giữa không trung.

Khi đi tới trước mặt quang mang chiếu lên người, toàn thân liền cảm thấy thật thoải mái, giống như ngâm trong suối nước nóng, lỗ chân lông mở ra thật dễ chịu.

- Ta không cần, ta không…

Nhiếp Vân còn đang thấy kỳ quái, đột nhiên chứng kiến vẻ mặt Hoang Lăng thống khổ thét dài, đưa tay chộp về phía trước, giống như muốn bắt lấy thứ trọng yếu nhất với mình, không đành lòng mất đi.

- Ảo cảnh?

Nhìn bộ dáng của Hoang Lăng, trong lòng Nhiếp Vân chấn động, đang định lui ra ngoài chợt cảm thấy hoa mắt, giống như vừa thuấn di tới một không gian khác.

Nhiếp Vân cảm thấy đại điện biến mất, cả khối đá màu lam cũng biến mất, bản thân đang đứng trên một ngọn núi nguy nga, nhìn bạch y nữ tử trước mắt.

Không ngờ là kiếp trước!

Kiếp trước, là lúc chính mình thống khổ nhất, là thời gian sinh ly tử biệt!

- Ảo cảnh, nhất định là ảo cảnh!

Trong lòng biết rõ mình rơi vào ảo cảnh, nhưng nói thế nào hắn cũng không đành lòng rời khỏi.

Bởi vì, lại thấy được nàng!

Kiếp trước sở dĩ mạo hiểm đi Vạn Giới sơn không phải là vì nàng rời đi, mình không cam lòng sao? Không phải vì hi vọng thực lực đột phá, tiếp tục gặp lại nàng sao?

Bây giờ gặp được nàng trong ảo cảnh, xinh đẹp như tiền thế.

Bạch y như tuyết, đứng trên đỉnh núi, yên tĩnh như bức thủy mặc.

- Ngươi đã đến rồi, ngươi xem phiến mây kia, trên không trung tự do tự tại du dãng, thật thoải mái nhàn nhã bao nhiêu!

Nữ tử quay đầu liếc mắt, trên mặt lộ vẻ mỉm cười.

- Vậy sao? Đích xác thật nhàn nhã, khiến người hâm mộ!

Nói xong câu đó, trái tim Nhiếp Vân run rẩy.

Kiếp trước hắn không phải nói những lời này, mà là:

- Mây bị gió khống chế, gió thổi theo hướng nào, mây liền bay hướng đó, chẳng khác gì con rối, sao lại nhàn nhã?

Cũng bởi vì những lời này, ánh mắt nữ tử lộ vẻ ảm đạm, nguyên bản sinh cơ còn mạnh mẽ lại chậm rãi đoạn tuyệt.

- Ha ha, ta hướng tới cuộc sống nhàn nhã như vậy! Ta thích yên tĩnh!

Nữ tử nhẹ nhàng mỉm cười, như trăm hoa đua nở, yên lặng nhìn mây trôi, giống như tiên tử.

- Ta sẽ cùng nàng, một đời một thế, luôn luôn ngắm mây!

Nhiếp Vân khẽ nói, chậm rãi đi thẳng về phía trước.

Tựa hồ chỉ trong nháy mắt, trong thiên địa chỉ còn lại hai người, im lặng tường hòa.

Đúng lúc này, trước mắt oanh long một tiếng, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy cảnh tượng thay đổi, xuất hiện bên hồ, mà nữ tử đang nằm trong lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.