Vô Tận Đan Điền

Chương 416: Linh cấp trung kỳ (trung)



Chân chính uống rượu phải mở rộng cửa lòng, buông tha cho hết thảy cố kỵ, không sợ uống rượu cùng nguy hiểm! Kiếp trước mình chưa từng uống qua như vậy, kiếp này liền vì đệ đệ say một lần!

Rượu vào cổ họng, giống như dao nhỏ, làm Nhiếp Vân không ngừng ho khan, trước kia cảm thấy uống rượu một chút cũng không thoải mái, nhưng bây giờ cảm thấy vui sướng đầm đìa, cảm xúc ở sâu trong nội tâm toàn bộ phát tiết ra.

Một ly tiếp theo một ly, một vò tiếp theo một vò, Nhiếp Vân không dùng chân khí hóa giải tửu lực, rất nhanh liền mắt mông lung.

Trong cơn say, tựa hồ lại nhìn thấy đệ đệ cùng mình học kiếm, lại nhìn đệ đệ vì mình phấn đấu quên mình, khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của đệ đệ khi cứu mình...

- A, Nhiếp Vân ca ca, ta sai rồi, ta không dám luyện nữa, lúc này đi...

...

- Ca ca, ngươi nhớ không, là ngươi truyền thụ cho ta phương pháp luyện thể, là ngươi dạy ta kiếm đạo, là ngươi trị hai chân tàn phế của ta, không có ngươi, ta chẳng qua là phế vật ngồi ăn chờ chết! Không có ngươi, thù của ta đừng nói báo, chỉ sợ ngay cả cừu nhân cũng không biết là ai, không có ngươi, ta mỗi ngày chỉ có thể nhìn không trung, căn bản không biết thiên địa lớn bao nhiêu!

...

- Ta biết, ngươi không so đo, trước kia ta cũng oán qua ngươi, cũng hiểu được ngươi không thương ta, nhưng từ lần ngươi ở trong viện ôm ta, ta hiểu hết thảy, biết ngươi trước kia không cho ta luyện kiếm, không phải chê ta vô dụng, mà sợ ta bị thương! Biết ngươi trước kia không để ý tới ta, là đang nghĩ biện pháp tìm kiếm phương pháp trị thương cho ta! Biết ngươi cam tâm bị người khuất nhục, chỉ là vì trong nhà vướng bận...

...

- Ta có thể cảm nhận được ngươi vui sướng khi ở Quang Minh thành nhìn thấy ta, ta có thể cảm nhận được tình cảm đối với huynh đệ kia, ta có thể cảm nhận được ngươi quan tâm, ta vốn định hảo hảo tu luyện, một ngày kia trở thành trợ thủ đắc lực của ngươi, trở thành kiếm sắc bén nhất của ngươi, mà hiện tại... không thành rồi!

...

- Nếu ta không thành được kiếm sắc bén nhất của ngươi, cũng sẽ không làm chướng ngại vật ngăn cản ngươi, cho ngươi vướng bận, ca ca, tha thứ đệ đệ tùy hứng, ca ca, tha thứ đệ đệ nghịch ngợm, đây là đệ đệ…

...

- Tái kiến, ca ca!

...

Nước mắt thấm ướt hai mắt, Nhiếp Vân tựa hồ lại thấy được thân ảnh của đệ đệ, thấy được khuôn mặt của đệ đệ gầy yếu quật cường, vì ca ca, tình nguyện bỏ qua mình, vì thân nhân, không tiếc dùng tính mạng làm đại giá, vì kiếm đạo có thể quên vinh nhục...

Hồn nhiên, chất phác, tấm lòng son!

Đây là đệ đệ!

- Nhiếp Đồng, là ca ca thực xin lỗi ngươi! Nếu không phải ca ca, ngươi sẽ không chết, sớm biết đi với ta tới Tử Hoa động phủ sẽ có kết cục này, ta tình nguyện mình chết, cũng tuyệt không để ngươi bị thương tổn...

Thì thào nói nhỏ, nước mắt của Nhiếp Vân chảy đầy khuôn mặt.

Bình thường Nhiếp Vân vì người nhà, vì hết thảy hết thảy, đều bị một cỗ lạnh lùng bao vây, hiện tại mượn rượu, cả người như cởi ngụy trang, tùy ý phát tiết thống khổ ở sâu trong nội tâm.

Kiếp trước, đệ đệ vì mình chịu một trăm ba mươi bảy kiếm thương, một câu không nói, kiếp này, nguyên tưởng rằng có thể chiếu cố đối phương, lại không nghĩ rằng để hắn hồn phi phách tán...

Sớm biết như vậy, sống lại có ý nghĩa gì!

Nhiếp Vân không ngừng hỏi mình, trong lòng tràn đầy tự trách cùng hối hận.

Tuy trên lí luận nói đệ đệ có thể sống lại, nhưng loại thiên phú đặc thù Triệu Hoán Sư này làm sao tìm kiếm?

Đệ đệ a, vô luận như thế nào, ta cũng phải để cho ngươi sống lại, dù chết cũng sẽ không tiếc!

Trong lòng Nhiếp Vân thề.

Không biết uống bao lâu, trong mơ màng, Nhiếp Vân ôm vò rượu ra tửu quán, một đường càng lúc càng xa, không có cảm giác đi tới một sơn cốc trống trải.

- Đệ đệ, trước kia ca ca không dạy ngươi kiếm thuật, hiện tại ta biểu diện một lần cho ngươi xem, hảo hảo cùng ca ca học, về sau trở thành một Kiếm Thần...

Lấy thi thể đệ đệ từ trong Tử Hoa động phủ ra, đặt ở trên tảng đá cách đó không xa, thân thể Nhiếp Vân nhảy lên.

Hô!

Huyền Ngọc Kiếm xẹt qua, không trung phát ra chấn động nhè nhẹ, trường kiếm run lên.

- Đệ đệ, chiêu này chính là Phá Không Diệt Tịch Vô Thượng đại kiếm thuật của Kiếm Thần Tông, trước kia ta cảm thấy bộ kiếm pháp này có chút rườm rà, nên chưa dạy ngươi, hiện tại ta liền múa cho ngươi xem...

- Chiêu này là ta am hiểu nhất Thiên Nhai Kiếm Thuật, chiêu thứ nhất Lưu Lạc Thiên Nhai, là ta kết hợp kiếm chiêu kiếp trước tự nghĩ ra, ngươi xem...

- Tuyệt học của Hóa Vân tông, tổng cộng ba mươi hai thức, mỗi một thức đều đâm thủng thiên cổ, đánh bại thương khung...

Huyền Ngọc Kiếm ở trong tay hắn giống như tú hoa châm, đủ loại kiếm pháp như mưa to.

Kiếp trước Nhiếp Vân đứng ở đỉnh phong nhất của Phù Thiên Đại Lục, thực lực mạnh có thể nói khủng bố, học tập không ít kiếm pháp, lúc trước bởi vì đệ đệ có đạo của mình, vẫn chưa truyền thụ, hiện tại dưới say rượu, cảm giác giống như đệ đệ ở bên người, từng chiêu từng thức, không hề cố kỵ thi triển ra.

Vù vù!

Tiếng gió sấm dậy, trên kiếm chiêu mang theo tiếng gió càng ngày càng mạnh, cả người Nhiếp Vân tựa hồ cùng cả thiên địa sáp nhập vào nhất thể.

Lúc này trong ý thức của Nhiếp Vân chỉ có đệ đệ, ngoài ra không có gì khác, mỗi một chiêu đều là biểu thị cho đệ đệ xem.

Rầm! Rầm!

Rất nhiều kiếm chiêu không có pháp lực tuyệt cường duy trì, là rất khó thi triển, bất quá, Nhiếp Vân ở trong say rượu thường thường nhẹ nhàng bâng quơ, trong nháy mắt biến kiếm chiêu phức tạp nhất thành chiêu số bình thường, nhưng trong chiêu số bình thường lại dấu diếm sát khí, bộc lộ tài năng.

Rất nhiều chiêu số không thể dung hợp, ở trong tay hắn biến thành chiêu số của mình, trong nháy mắt hắn giống như là kiếm, kiếm chính là hắn, Lưỡng Nghi bát quái, Càn Khôn vô cực, vô chiêu thắng hữu chiêu!

Nếu có người nhìn thấy, sẽ kinh ngạc phát hiện, mỗi một chiêu của hắn đều hài hòa như thế, phù hợp tự nhiên như thế, thật giống như chiêu kiếm của hắn vũ động quy luật thiên địa, vũ ra cảm tình thâm hậu nhất trong nội tâm.

Sự, tùy tâm mà phát, tâm, câu thông thiên địa.

Kiếp trước kiếp này Nhiếp Vân không cảm thấy mình phù hợp tự nhiên như vậy, tâm linh tiếp cận thiên địa pháp tắc như thế.

Kiếm thuật mỗi người đều biết luyện, nhưng coi kiếm thuật trở thành một loại hưởng thụ, hoàn toàn đắm chìm trong đó, đạt tới vong ngã, từ xưa đến nay không có mấy người!

Cho dù kiếp trước thực lực của Nhiếp Vân mạnh như vậy, như trước không đạt tới loại cảnh giới này, mà hiện tại lần đầu tiên say rượu, tưởng niệm đệ đệ, lại trong lúc vô tình đạt đến!

Xì xì xì xì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.