Vô Tận Đan Điền

Chương 490: Trúng kế



- Ngươi nói bậy bạ gì đó!

Song chưởng giương lên đẩy về phía trước, dung nham biến thành một biển lửa, gào thét bao phủ đến Giang Phong.

Diễm Hỏa Sư ở địa phương tràn đầy hỏa diễm, như long nhập biển rộng, có năng lực bất khả tư nghị, sức chiến đấu có thể tăng gấp bội.

Bất quá gấp bội nhiều hơn nữa cũng vô ích, thực lực của nàng quá thấp, chỉ có Pháp Lực cảnh sơ kỳ, hỏa diễm thiêu đốt khắp bầu trời, còn chưa tới trước mặt Giang Phong, đã bị hắn đè một cái, triệt để mai một.

- Ngươi yên tâm, ngươi là con dâu của ta, còn phải thay ta tìm kiếm bảo tàng, ta sẽ không giết ngươi. Về phần dã nam nhân của ngươi, còn có cha của ngươi nữa, sẽ không có vận khí tốt như vậy!

Phá công kích của Dịch Thanh, Giang Phong cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía một vị lão giả ở sau lưng.

- Chính là hai người kia, làm phiền Nguyên Hằng trưởng lão!

- Ân!

Lão giả gật đầu, cũng không chối từ, bước lên trước.

- Nguyên Hằng trưởng lão? Trưởng lão họ Nguyên của Nguyên Tâm Tông?

Nghe được Giang Phong nói, mặc dù Dịch Thành có đại trận trong người, như trước nhịn không được biến sắc.

Nguyên Tâm Tông là thuỷ tổ họ Nguyên sáng chế. Trưởng lão họ Nguyên từng cái thực lực cao cường, pháp lực vô biên.

- Biết trưởng lão họ Nguyên của Nguyên Tâm Tông chúng ta lợi hại, cũng coi như có kiến thức, đã như vậy, ngày hôm nay ta liền lưu ngươi toàn thây!

Nguyên Hằng trưởng lão bước về phía trước, hai tay chắp ở sau lưng, nhìn về phía đám người Dịch Thành, như đang nhìn người chết.

- Một khi Nguyên Hằng sư huynh xuất thủ, bất luận kẻ nào cũng tứ phân ngũ liệt. Hắn có thể lưu ngươi toàn thây, đã là ơn huệ lớn như trời, còn không quỳ xuống cảm kích?

Viên Hằng trưởng lão hét lớn một tiếng.

- Toàn thây. Quỳ xuống? Đã như vậy, ngươi trước hết xuống đây cho ta đi!

Nhiếp Vân vẫn quấn quýt chuyện “Dã nam nhân” không nói lời nào, lúc này nghe được Viên Hằng trưởng lão nói, cười ha ha một tiếng, cánh tay vung lên, bỗng nhiên nắm tới hắn.

Ầm ầm!

Trảo một cái, chí ít sử dụng năm loại vũ kỹ, ngón tay cường đại triệt để phong tỏa không gian, lực lượng hủy thiên diệt địa đánh thẳng tới Viên Hằng trưởng lão.

- Tiểu tử, ở trước mặt ta, còn dám động thủ, lá gan không nhỏ, đã như vậy, ta liền không khách khí, hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi ngũ mã phanh thây!

Viên Hằng trưởng lão còn không có động, Nguyên Hằng sư huynh liền nhàn nhạt nở nụ cười một tiếng, tay phải vỗ tới trước.

Rầm!

Pháp lực cường đại của cường giả Bất Hủ Cảnh đỉnh phong, trong nháy mắt liền tạo thành một chưởng ấn che trời, thương khung như rơi xuống, Nhiếp Vân toàn lực đánh ra công kích ở trước mặt chưởng ấn, giống như tiểu hài tử gặp gia gia, căn bản không đỡ được!

Coi như Nhiếp Vân có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng cách Bất Hủ Cảnh đỉnh phong thật quá nhiều!

- Bất Hủ Cảnh đỉnh phong, chúng ta không phải là đối thủ, đi mau!

Một chiêu đã bị đánh bại công kích, Nhiếp Vân biến sắc, gào to một tiếng, lôi kéo hai người Dịch Thanh bay về phía dung nham.

- Còn muốn chạy? Nếu ta động thủ, các ngươi còn đi được sao? Ngây thơ!

Thấy ba người xoay người bỏ chạy, Nguyên Hằng trưởng lão không chút hoang mang, khóe miệng vung lên, cước bộ lần thứ hai lao tới, theo sát ở phía sau.

- Ha ha, tiểu tử, trước kia người cùng chúng ta chiến đấu không phải rất giỏi sao? Không phải là muốn chúng ta cầm linh thạch ra chuộc người sao? Có bản lĩnh đừng chạy a!

- Chạy? Ngươi cho là chạy có thể thoát? Nói cho ngươi biết, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả giãy dụa đều là phí công, chờ chết đi!

- Dám hao tổn mặt mũi của Nguyên Tâm Tông chúng ta, ngày hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!

Giang Phong, Giang Du, Viên Hằng thấy thiếu niên một chiêu công kích không được, xoay người bỏ chạy, trong lòng sảng khoái không nói ra được, theo sát ở phía sau Nguyên Hằng trưởng lão, bay xuống phía dưới, dự định xem náo nhiệt.

- Các ngươi đã vào, vậy ngượng ngùng… khởi động!

Thấy mọi người ở dưới sự hướng dẫn của mình, toàn bộ tiến nhập phạm vi đại trận bao phủ, cười ha ha một tiếng, hai tay trảo một cái, nhất thời kích hoạt toàn bộ trận pháp.

Ùng ùng!

Trận pháp khởi động, lập tức có kiếm khí khắp bầu trời, sát khí triệt để bao phủ mọi người.

- Nguy rồi, trúng kế, đây là trận pháp gì? Trận pháp mạnh nhất Dịch gia không phải Đà Thiên Mê Long Đại Trận sao? Đây là có chuyện gì?

- Không có khả năng, một Dịch gia nho nhỏ tại sao có thể có trận pháp lợi hại như vậy, quả thực có thể so với Nguyên Tâm Tông hộ tông đại trận của chúng ta...

Nhìn đại trận triệt để bao phủ nhóm người mình, sắc mặt đám người Giang Phong nhất thời thay đổi, ngay cả Nguyên Hằng trưởng lão vừa rồi vẫn vô cùng đạm nhiên cũng nhịn không được sắc mặt xấu xí.

Mặc dù trận pháp này chỉ là bản đơn sơ, nhưng bản thân quá mạnh mẽ, càng mượn lực lượng dung nham duy trì, bất sinh bất diệt, kéo dài không dứt.

Sưu sưu sưu! Xì! Xì!

Tuyệt sát đại trận trong trận pháp khởi động, vô số tiễn khí như mưa sa phóng tới bốn người, trong đám người thực lực Giang Du yếu nhất còn không kịp phản ứng, đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, thi thể từ trong trận pháp rớt xuống.

Đường đường công tử trứ danh Vinh Thiên Thành, đệ tử Nguyên Tâm Tông… Giang Du, thật biến thành đả tương du, đi tới nơi này ngay cả lời cũng không kịp nói, liền tử vong, hơn nữa tử trạng xấu xí, ba chữ Nguyên Tâm Tông ở trước ngực biến thành bột phấn, mặt bị đâm như cái sàn.

Chỉ nhìn thi thể, cha ruột hắn Giang Phong cũng không nhận ra đây là con mình.

- Du nhi...

Thấy nhi tử bị bắn chết, hai mắt Giang Phong đỏ đậm, sắp điên rồi, quay đầu nhìn về phía Nguyên Hằng trưởng lão, quát to một tiếng.

- Nguyên Hằng trưởng lão, ngươi không phải nói thực lực của ngươi rất mạnh sao? Sao ngay cả con ta cũng không che chở được, ngay cả đệ tử Nguyên Tâm Tông của các ngươi cũng không bảo vệ được, coi như lợi hại gì?

- Còn nói nhảm nữa, ta sẽ giết ngươi!

Bản thân Nguyên Hằng trưởng lão đang tức điên, lúc này thấy Giang Phong chết nhi tử giống như chó điên, dám kêu gào với mình, bỗng nhiên xoay đầu lại, hai mắt đỏ đậm.

- Ngươi...

Tuy Giang Phong phẫn nộ, nhưng ngẫm lại thực lực của đối phương, còn cố nén chửi bậy, lửa giận chuyển dời đến trên người Nhiếp Vân, bất quá, khi thấy ba người phía dưới, hắn thiếu chút nữa tức chết.

Lúc này ba người đang ngồi ở trên Kình Thiên Toa, chẳng biết ở nơi nào lấy ra bàn ghế, dựa vào ghế, chân nhếch lên, trên bàn bày đầy rượu, thịt, vừa ăn vừa chỉ chỉ chõ chõ nhìn qua, rất thích ý.

- Ngươi xem Giang Du kia, ai, thật đáng tiếc, đặt tên gì không tốt, lại đi lấy chữ du, đáng đời thành đả tương du!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.