Vô Tận Đan Điền

Chương 537: Ra tay (1)



- Tiểu nhị, tửu điếm các ngươi làm ăn thế nào vậy? Người nào cũng có thể tiến vào sao? Có tin ta hủy chiêu bài, lại đập phá tửu điếm các ngươi hay không?

- Ah... Hai vị thiếu gia bớt giận, ta sẽ đuổi tên ăn mày này đ...

Tiểu nhị của tửu điếm nhìn thấy tên ăn mày trêu vào hai vị sát thần mà ngay cả hắn cũng không dám trêu vào, hắn lập tức giật mình nói.

- Hai vị đại nhân, ta đã vài ngày chưa được ăn cơm, xin nhị vị đại nhân thương xót ta.

Thiếu niên ăn xin dùng vẻ mặt cầu khẩn nói, lại vươn tay nắm lấy cánh tay tên sư huynh kia, hi vọng đối phương có thể cho mình ăn chút gì đó.

- Cút. Bằng không ta sẽ giết ngươi.

Thiếu niên sư huynh bị nắm lay, thoáng cái nhíu mày, lại hất tay lên làm cho gia hỏa ăn xin ngã xuống đất.

- Dám làm cho sư huynh ta mất hứng, tiểu tử, ta thấy ngươi muốn chết rồi...

Thiếu niên sư đệ kia đạp một cước về phía gia hỏa ăn xin.

- Ta sai rồi, xin hai vị đại nhân tha mạng..

Thét lên một tiếng, thiếu niên ăn xin liên tiếp lùi về phía sau, cũng không biết là vô tâm hay là cố ý mà vừa vặn tránh thoát một cước của đối phương, lại ngã một cái rồi lập tức đứng dậy.

- Coi như ngươi chạy nhanh. Được rồi, tiểu nhị, đuổi hắn ra đi.

Thiếu niên sư đệ cũng không có phát hiện ra điều gì không ổn mà tùy ý khoát tay, tiếp tục ngồi trước mặt tên sư huynh kia, ra sức nịnh bợ.

- Đúng, đúng. Còn không mau cút đi? Một tên ăn mày thối không ngờ lại chạy tới đây, muốn chết sao? Nếu như ngươi không đi thì lão tử sẽ độgn thủ.

Cá lớn nuốt cá bé, tiểu nhị của tửu điếm không trêu vào được đệ tử Nguyên Tâm tông cho nên đem lửa giận trút lên trên người tên ăn xin này.

- Ta...

Thiếu niên ăn xin đang định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm vang vọng trong đại sảnh.

- Tiểu nhị, vị này là bằng hữu của ta, ngươi cứ để hắn ở lại, tất cả tiêu phí đều tính vào người ta.

Người nói chuyện chính là Nhiếp Vân.

Lúc này Nhiếp Vân hoàn toàn khác với bộ dáng tỉnh táo như bình thường, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn khó có thể tin được, giống như nhìn thấy lão hữu nhiều năm, gặp cố trí nơi tha hương cầu thực vậy.

- Bằng hữu của ngươi?

Tiểu nhị nhìn tên ăn mày trước mắt, lại nhìn Nhiếp Vân cách đó không xa, dù nghĩ thế nào thì hắn cũng không nhìn ra hai người này có quan hệ gì.

Khách nhân gọi là Nhiếp Vân này ba ngày trước mới tới, ở căn phòng tốt nhất ở đây, uống lại uống rượu tốt nhất, ăn đồ ăn tốt nhất, ra tay hào phóng, vung tiền như rác, tuyệt đối là một công tử ca có tiền. Sao lại trở thành bằng hữu vớ một tên ăn mày chứ?

Tên ăn mày này toàn thân hôi thối, y phục rách nát, hành động hèn mọn bỉ ổi, vô luận từ phương nào nhìn vào đều không giống như là bằng hữu của công tử ca ăn mặc đẹp đẽ, quý phái này. Không phải có vấn đề gì đó chứ?

Chuyện này cũng quá kỳ quái a.

Không riêng gì tiểu nhị của tửu điếm kỳ quái mà ngay cả tên ăn mày cũng mê hoặc, dường như hắn không nghĩ ra mình làm bằng hữu với nhân vật có số má như vậy từ khi nào.

- Không sai, là bằng hữu tốt, mau, mời hắn tới.

Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.

- Chuyện này.

Thấy Nhiếp Vân xác nhận, tiểu nhị không còn hoài nghi nữa. Hắn thầm mắng tên ăn mày này vận khí tốt cho nên quay đầu nhìn sang hai thiếu niên Nguyên Tâm tông.

Hiện tại người mà thiếu niên ăn mày này đắc tội là người Nguyên Tâm tông, hắn phải xem đối phương có ý gì thì mới tiếp tục quyết định được.

- Lão tử vừa mới nói chẳng lẽ ngươi còn không nghe thấy sao? Mau chóng đuổi tên ăn mày này ra đi.

Thiếu niên sư đệ thấy tiểu nhị nhìn qua, lập tức tát một cái rồi chửi ầm lên.

- Thiếu gia, đây là bằng hữu của vị công tử kia, nếu cứ đuổi ra như vậy...

Tiểu nhị muốn khóc...

Một bên là đệ tử Nguyên Tâm tông, một bên là công tử có tiền mà mình đều không đắc tội nổi. Hai phe giao chiến, hắn bị kẹp ở giữa đến khổ a.

- Nói láo, ta mặc kệ hắn là công tử hay là cẩu bằng hữu, lập tức đuổi ra ngoài cho ta. Lão tử sẽ không hủy khách điếm này đi. Bằng không chẳng những hủy khách diếm mà tất cả các ngươi còn phải chết.

Thiếu niên sư đệ ngữ khí bá đạo, mang theo hàn ý nồng đậm.

- Thiếu gia bớt giận, để ta đuổi hắn ra....

Nhìn thấy hai vị đại gia tức giận, tiểu nhị lập tức biết rõ mình không có lựa chọn nào khác. Hắn thật không may cho nên vội vàng nhảy ra, tránh cái tát rồi chuẩn bị đuổi thiếu niên ăn mày đi ra. Chỉ là, vừa quay đầu hắn đã lập tức phát hiện tên ăn mày kia đang ngồi trước mặt Nhiếp Vân công tử, đang dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về đối phương.

- Nhiếp Vân công tử, kính xin công tử không nên làm khó chúng ta, hiện tại ta phải mời hắn rời đi.

Tiểu nhị vội vàng chạy tới, nhìn về phía Nhiếp Vân, trong thanh âm mang theo hương vị như sắp khóc, nức nở.

- Nếu như ta không muốn để cho hắn đi thì sao?

Nhiếp Vân cười, nhìn về phía tiểu nhị rồi nói.

- Vậy thì cũng mời ngươi rời đi, tửu điếm chúng ta không hoan nghênh ngươi.

Do dự một chút, tiểu nhị này cắn răng nói.

Đắc tội với công tử ca có tiền, lớn thì không có lợi nhuận nhiều. Thế nhưng một khi đắc tội với đệ tử Nguyên Tâm tông đó là mất mạng a.

Mạng và tiền cái nào quan trọng, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.

- Bằng vào hai tạp chủng kia sao?

Nhiếp Vân cười, ngón tay chỉ vào hai sư huynh đệ kia.

- Cái gì? Ngươi nói đệ tử Nguyên Tâm tông là tạp chủng?

Nghe nói như vậy, tiểu nhị kia cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Nguyên Tâm tông là cái gì chứ? Là thế lực lớn nhất nơi này, đệ tử trong đó cho dù là thành chủ cũng không dám đắc tội. Ngươi dám trực tiếp mắng bọn hắn là tạp chủng? Xong rồi...

Thanh âm của Nhiếp Vân không nhỏ, tất cả người trong đại sảnh đều nghe rõ ràng. Lúc này toàn bộ mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên về phía Nhiếp Vân.

- Dám nói đệ tử Nguyên Tâm tông là tạp chủng, thiếu niên này chết chắc rồi.

- Xong đời, thực sự là không biết trời cao đất rộng...

- Thần tiên cũng không cứu nổi hắn.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy đắc tội với đệ tử Nguyên Tâm tông, thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ, quý giá trước mắt nhất định sẽ chết, cho dù thần tiên cũng khó cứu mạng.

- Dám nói đệ tử Nguyên Tâm tông chúng ta là tạp chủng? Xem ra ngươi thực sự muốn chết.

Người trong đại sảnh nghe được thì hai đệ tử Nguyên Tâm tông cũng nghe thấy lời nói của Nhiếp Vân rất rõ ràng. Bọn hắn vỗ bàn đi tới, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân tràn ngập sát ý trần trụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.