Vô Tận Đan Điền

Chương 567: Tâm ngoan thủ lạt (1)



Truyền tống trận là phương pháp phát tài của bọn hắn, hiện tại bị người ta phá hỏng, đương nhiên bọn hắn sẽ không bỏ qua cho kẻ lớn gan này.

- Ta bị đuổi giết, bị bất đắc dĩ mới làm như vậy, đây là một trăm khỏa linh thạch thượng phẩm, coi như là ta bồi thường.

Nhiếp Vân tiện tay ném ra một ngàn khỏa linh thạch thượng phẩm, thân thể nhoáng lên đã bay lên trên bầu tời.

Một ngàn khỏa linh thạch thượng phẩm tương đương với một ngàn vạn linh thạch hạ phẩm, giá trị viễn siêu bản thân truyền tống rận.

- Một ngàn linh thạch thượng phẩm? Hắc hắc, có thể tiện tay xuất ra nhiều như vậy, xem ra tiểu tử này rất có tiền. Đừng đi, ở lại đây.

Nhìn thấy thiếu niên này tiện tay xuất ra nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy, đám người phụ trách duy trì trận pháp lập tức nổi lòng tham, hai mắt trở nên đỏ tươi.

Sưu sưu.

Mấy người này đều là cường giả Bất Hủ cảnh sơ kỳ, đồng thời ra tay, lực lượng ngập trời tạo thành phong bạo bắn tới chỗ Nhiếp Vân.

- Nếu như không có ai có ý làm tổn thương hổ thì sao hổ lại hại người được chứ? Nếu như các ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta.

Không ngờ bản thân hảo tâm mà đối phương lại tàn nhẫn như vậy. Thoáng cái ra tay định ép bản thân vào đường chết, hai mắt Nhiếp Vân nheo lại, lộ ra sát ý lạnh lẽo.

Vốn hắn có ý tốt, cảm thấy làm hỏng Truyền tống trận của người ta, định bồi thường. Ai ngờ những người này thấy tiền sáng mắt, thực sự là không biết sống chết.

Cổ tay khẽ lật, Huyền Ngọc chi kiếm lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay, cánh tay hắn run lên, kiếm quang hóa thành hoa mai trong trời đông giá rét, từng đóa nở rộ.

Ầm ầm.

Kiếm quang va chạm với cơn bão năng lượng của nhóm ngườik ia, lập tức xé rách cơn bão năng lượng kia.

- Chết đi cho ta.

Một chiêu công kích, không hề có chút lưu tình nào. Trường kiếm của Nhiếp Vân vung vẩy, kiếm quang giống như bông tuyết bay lượn, tiếng giòng vang liên tiếp vang vọng. Trên mi tâm của những cường giả Bất Hủ cảnh sơ kỳ vây công này lập tức xuất hiện một lỗ thủng, thi thể nặng nề rơi xuống dưới đất.

- Dám giật đồ của ta? Không biết sống chết.

Đánh chết mấy cường giả Bất Hủ cảnh, bàn tay của Nhiếp Vân khẽ lật, lần nữa thu lại ngàn khỏa linh thạch thượng phẩm vừa rồi, sau đó thả người bay ra khỏi thành.

Hắn dùng Truyền tống trận mặc dù chạy nhanh, nhưng mà cũng khó đảm bảo Di Thần tông không có biện pháp dự phòng ở Thiên Bắc thành này.Vạn nhất ở nơi này quá lâu, bị người ta đuổi theo, khi đó khó tránh khỏi cái chết.

- Chạy đi đâu.

Hắn vừa mới bay ra được mấy trăm thước thì chợt nghe thấy một đạo thanh âm như sấm sét từ đằng xa vang vọt tới. Ngay sau đó một đạo kiếm quang xé rách không gian đâm về phía hắn.

- Cao thủ Thiên Kiều cảnh? Tại sao nơi này lại có cao thủ mạnh như vậy chứ? Đáng giận.

Thấy đạo kiếm quang này được kích phát ở phía xa, ước chừng mấy trăm trượng, càng ngày càng trở nên lớn dần, bên trong xen lẫn uy thế Thiên địa, không thể ngăn cản. Trong lòng Nhiếp Vân thoáng cái cảm thấy lạnh lẽo hơn một nửa.

Loại kiếm thế này chỉ có cường giả Thiên Kiều cảnh mới có thể kích phát ra. Thiên Bắc thành sao lại có cường giả Thiên Kiều cảnh được chứ?

Thiên Bắc thành và Cực Quang thành giống nhau, thành chủ tối đa chỉ là tu giả Lĩnh vực cảnh sơ kỳ, đột nhiên xuất hiện một cường giả Thiên Kiều cảnh lại khiến cho hắn như rơi vào trong hầm băng.

- Thiên Địa vô lượng.

Biết rõ chiêu kiếm quang này không phải là thứ mà mình có thể ngăn cản, Nhiếp Vân cũng không do dự mà hai tay giơ lên, đánh ra công kích mạnh nhất của mình hiện tại.

Ầm ầm...

Chưởng ấn và kiếm quang của hai người va chạm, Nhiếp Vân phun ra một ngụm máu tươi, thân thể giống như viên đạn từ trên không trung rơi xuống.

Thiên Địa vô lượng tuy rằng là chiêu số cực kỳ cường đại, nhưng mà thực lực đối phương thực sự quá mạnh mẽ. Giữa cả hai hoàn toàn không thể so sánh, sao hắn có thể chống đỡ được chứ?

Chỉ thoáng cái hắn đã bị thương trước nay chưa từng có.

Ông.

Nguyên khí đan điền hấp thu pháp lực, Trị liệu đan điền trị liệu thương thế.

- Tiểu tử, ngươi chạy đi đâu.

Đánh Nhiếp Vân rơi xuống, tiếng quát lần nữa vang vọng. Lúc này Nhiếp Vân nhìn thấy một trung niên mặc y phục màu trắng nhanh chóng bắn tới, từ không trung cất bước đi qua, lơ lửng phía trên đầu Nhiếp Vân.

- Lên đây đi.

Trung niên này xòe bàn tay ra, bàn tay khẽ chộp một cái, pháp lực hùng hậu, dày đặc lập tức hình thành một mảnh thiên la địa võng trên không trung, bao phủ về phía Nhiếp Vân.

- Lưới pháp lực do cường giả Thiên Kiều cảnh bố trí, một khi bao phủ căn bản trốn không thoát. Thiên phú Địa hành sư, Địa hành chi khí.

Cường giả Thiên Kiều cảnh linh hồn câu thông thượng thiên, thân thể kết nối với đại địa. Trong cơ thể hình thành thiên kiều, bố trí lưới pháp lực không có chút kẽ hở nào. Coi như là Thiên nhãn cũng không nhìn ra được sơ hở bên trong. Một khi bị lưới pháp lực bao phủ sẽ trốn không thoát. Nhiếp Vân biết rõ tình cảnh nguy hiểm cho nên cũng không dám dừng lại. Địa hành chi khí đột nhiên kéo dài, thân thể thoáng cái chui vào trong lòng đất.

- Thiên phú Địa hành sư? Chạy đi đâu. Vô thượng kiếm khí, Đại Quy minh chưởng.

Thấy Nhiếp Vân quay người chui xuống đất, vị cường giả Thiên Kiều cảnh này sững sờ, sau đó lập tức thét dài một tiếng, đầu ngón tay bắn ra bốn đạo kiếm khí sáng chói, vẽ vào mặt đất một cái, triệt để bao phủ khu vực phương viên mấy ngàn trượng chung quanh.

Ngay sau đó bàn tay của hắn chộp một cái, mặt đất đường kính hơn ngàn trượng đã bị Đại Quy minh chưởng mạnh mẽ đè xống.

Một chiêu phá hỏng mặt đất hơn ngàn tượng, một trảo tiện tay này không ngờ lại có lực lượng như vậy, quả thực nghe mà rợn người.

- Ah... Cứu mạng...

- Rốt cuộc có chuyện gì?

- Trời ạ, chúng ta bị người ta chộp..

Đây là khu vực trung tâm Thiên Bắc thành, trong phương viên hơn ngàn tượng, hơn ức vạn nhân khẩu sinh hoạt bên trong, rất nhiều người ở đây ngay cả Chí Tôn cũng không đạt tới, bọn hắn cảm thấy mặt đất run rẩy một hồi rồi lập tức phát hiện ra mình bị bắt. Tất cả đều khủng hoảng kêu lớn.

- Nói nhảm.

Vị cường giả Thiên Kiều cảnh này nghe được tiếng kêu to phía dưới, miệng lập tức hừ lạnh một tiếng, bàn tay run lên.

Phanh.

Tất cả sinh linh trong phạm vi này đều bị bóp nát thành bụi phấn, vô số bụi bặm bắn tứ tung.

Ah....

- Ah...

- Ah...

- Ah...

Vô số tiếng kêu thảm vang lên, ức vạn nhân khẩu trong vòng ngàn dặm Thiên Bắc thành trong nháy mắt toàn bộ tử vong, thân thể tan nát thành bụi phấn.

Vì bắt Nhiếp Vân, vị cường giả Thiên Kiều cảnh này không ngờ lại một hơi đánh chết hàng ức vạn người, trình độ tâm ngoan thủ lạt không cần phải nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.