Vô Tận Đan Điền

Chương 568: Tâm ngoan thủ lạt (2)



- Ồ? Không có ở đây?

Đánh nát mặt đất thành bụi phấn, vị cường giả Thiên Kiều cảnh này nhướng mày.

Đạt tới Thiên Kiều cảnh, linh hồn câu thông thiên địa, lĩnh ngộ đại đạo, cho dù Tử Hoa động phủ biến thành hạt bụi rất nhỏ thì cũng có thể phát hiện ra.

Tuy rằng người này không biết chuyện Tử Hoa động phủ, nhưng mà hắn biết rõ Địa Hành sư xuống đất tốc độ sẽ đặc biệt nhanh, hắn không chút do dự, mạnh mẽ nhấc mặt đất phạm vi mấy ngàn trượng lên rồi đánh vỡ, hi vọng có thể bức Nhiếp Vân ra. Không ngờ Nhiếp Vân vừa mới xuống đất, trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích.

- Tinh thần câu thông thượng thiên, Thiên nhãn mở ra, dò xét.

Trong đám bụi không có Nhiếp Vân, cũng không có thứ đặc thù gì. Vị cường giả Thiên Kiều cảnh này giơ hai tay lên, thi triển bí pháp.

Ầm ầm.

Dưới Thiên kiều tất cả chỉ là con sâu cái kiến.

Câu này là chỉ dưới Thiên Kiều cảnh, cho dù ngươi có thực lực mạnh hơn đi chăng nữa cũng chẳng khác nào con sâu cái kiến, chỉ có đạt tới Thiên Kiều cảnh, linh hồn câu thông thiên địa mới có thể mượn nhờ uy thế thiên địa, như tiên như thánh.

Vị trung niên Thiên Kiều cảnh này thi triển bí pháp, trên đầu lập tức sinh ra quang mang như mặt trời mới mọc, lan tràn ra bốn phương tám hướng, kéo dài xuống mặt đất.

- Ở đằng kia...

Chỉ trong chốc lát, hai mắt trung niên này sáng ngời, dường như phát hiện tung tích của Nhiếp Vân, thân thể lập tức hóa thành một đạo lưu quang, bắn thẳng xuống mặt đất.

Địa Hành sư hành tẩu dưới mặt đất, không cần đào thành động thì cả người cũng hoàn toàn dung nhập vào trong mặt đất, những người khác không được. Cho dù là cường giả Thiên Kiều cảnh cũng cần phải dùng lực lượng bản thân đánh ra thông đạo trước, đào động giống như chuột vậy.

- Đáng giận, người này sao lại ác như vậy? Rốt cuộc ta có thù oán gì với ngươi, sao lại không muốn sống như vậy chứ?

Vừa rồi Nhiếp Vân một hơi chui thẳng xuống mặt đất, tháo chạy được mấy ngàn trượng cho nên mới tránh thoát một kích của trung niên kia. Vốn tưởng rằng có thể bình yên đào tẩu, ai ngờ người này không biết dùng bí pháp gì lại có thể phát hiện ra chỗ mình ẩn nấp, lại lần nữa đuổi tới.

Chẳng phải hắn chỉ giết có mấy người thôi sao? Người này sao lại hung ác như vậy? Vì bản thân hắn mà lại giết hàng ức vạn người, còn không muốn sống đuổi theo như vậy? Bề ngoài dường như ta cũng không có thù oán lớn như vậy với ngươi nha...

- Chẳng lẽ người này là do Di Hoa kia phái tới? Đúng rồi, nhất định là như vậy, bằng không sao có thể hung ác như vậy chứ? Phái cường giả Thiên Kiều cảnh đến truy sát ta, ngươi ngon. Tuy nhiên ngươi nằm mơ cũng không nghĩ ra ta là một gã Địa Hành sư, chỉ cần xuống đất thì đây chính là thiên hạ của ta. Tuy rằng Thiên Kiều cảnh lợi hại, nhưng mà muốn đuổi kịp ta cũng chẳng khác nào là nằm mơ.

Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân không ngừng di chuyển, địa hành chi khí cuồn cuộn không dứt, rất nhanh đã tháo chạy về phía trước.

Cho dù Thiên Kiều cảnh cường đại tới cực điểm, nhưng mà hành tẩu dưới mặt đất, đào động rồi mới di chuyển được thì sao có thể đuổi kịp Nhiếp Vân không chút kiêng nể chạy dưới mặt đất cơ chứ?

Cho nên thấy hắn đuổi theo, Nhiếp Vân căn bản không sợ, chân bước một bước dài, ở dưới mặt đất hắn tựa như u linh, bắn thẳng về phía trước, không ngờ lại còn nhanh hơn phi hành trên không.

Đây là chỗ lợi hại của địa hành sư, một trong ba thiên phú đào tẩu nổi danh. Nếu như rất đơn giản đã bị người ta đuổi theo thì cũng không xứng đáng với danh xưng này.

- Đáng giận.

Trung niên phía sau thấy mình càng đuổi Nhiếp Vân càng chạy nhanh, rất nhanh đã sắp mất dấu, hắn tức giận tới mức liên tục chửi bới.

- Muốn đi, ngươi đi được sao?

Nhiếp Vân vừa mắng một mặt lại phóng về phía trước, mắt thấy sắp cắt đuôi được trung niên này thì chợt nghe một tiếng rít gào phía trước, lại lần nữa có một đạo kiếm quang cắt vỡ mặt đất phóng về phía trước.

- Cái gì? Lại là một cường giả Thiên Kiều cảnh?

Nhìn thấy kiếm quang Nhiếp Vân đã giật mình, vội vàng quay người, lại hơi nghiêng để trốn tránh. Chân không dám dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Người thi triển ra đạo kiếm quang này hiển nhiên cũng là cường giả Thiên Kiều cảnh. Đối phương không ngờ lại phái ra hai gã cường giả Thiên Kiều cảnh, thực sự là để ý tới mình a.

Sưu.

Sưu.

Hai cường giả Thiên Kiều cảnh đồng thời đuổi tới, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy áp lực. Hai người bọc trước bọc sau, hắn chỉ có thể không ngừng biến hóa phương hướng, liều mạng chạy về phía trước.

- Di Hoa này điên rồi sao? Vì Tử Hoa động phủ mà lại phái ra hai cường giả Thiên Kiều cảnh, nếu như lại thêm vị đặc sứ kia đã là ba người. Nhiều cường giả Thiên Kiều cảnh như vậy xuất động chỉ vì bắt một tiểu tử Nguyên Thánh cảnh như ta, hắn cũng không biết ngại hay sao?

Trước đó vô luận gặp chuyện gì Nhiếp Vân đều đã tính trước, mà bây giờ tất cả mưu trí trước mặt thực lực tuyệt đối đều trở nên nực cười.

Đừng nói hắn chỉ là một tiểu tử Nguyên Thánh cảnh, coi như là Lĩnh vực cảnh đỉnh phong, bị hai cường giả Thiên Kiều cảnh đuổi giết sợ rằng cũng phải sụp đổ.

Lúc nào cũng bị tinh thần của đối phương bao phủ, cho dù muốn thi triển ẩn nấp chi khí ẩn nấp cũng không được. Nhiếp Vân chỉ cảm thấy trên đầu tràn ngập mồ hôi, tinh thần tập trung cao độ, không dám thất thần một chút nào. Sợ một khi thất thần, không cần đối phương ra chiêu thì tinh thần lực cũng có thể chấn nát ý chí hắn, biến hắn trở thành kẻ ngu ngốc.

Đương nhiên cũng may hắn là Nguyên khí sư, nguyên khí trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, bằng không chạy trốn liên tục, tiêu hao nhiều Địa hành chi khí như vậy chỉ sợ pháp lực đã tiêu hao sạch sẽ, chết dưới mặt đất.

- Tiểu tử, ngoan ngoãn thì dừng lại, khi đó có lẽ chúng ta còn có thể tha cho mạng của ngươi. Nếu không chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Cường giả Thiên Kiều cảnh đầu tiên gào thét.

- Mau dừng lại, ta không giết ngươi, ta chỉ mang ngươi đi gặp một người. Nếu không một khi pháp lực hao hết ngươi tuyệt đối sẽ bị chôn sống dưới mặt đất, bị áp lực chấn thành bánh thịt.

Cường giả Thiên Kiều cảnh thứ hai cũng kêu lớn.

Tuy rằng hai người đều là cao thủ trong cao thủ, nhưng mà một mực chạy dưới mặt đất phóng về phía trước cũng có chút không chịu nổi. Bọn hắn thực sự không nghĩ ra tại sao thiếu niên này lại có pháp lực hùng hậu như vậy, có thể chạy trốn như điên, không ngừng nghỉ chút nào.

- Không giết ta? Giết ta hay không các ngươi không làm chủ nổi a. Muốn ta dừng lại không có cửa đâu, các ngươi cứ ở phía sau ăn phân đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.