Vô Tận Đan Điền

Chương 569: Nguy cơ



Nghe thấy hai người hô hoán, Nhiếp Vân cũng thét dài một tiếng, tiếp tục chạy như điên về phía trước. Tuy nhiên, còn chưa đi được bao xa thì trong lòng lần nữa rung động, lại vội vàng chạy về một phía khác. Vừa mới chạy ra thì có một đạo kiếm quang đã chém sượt qua thân thể hắn.

- Cái gì? Lại có thêm một người? Móa.

Nhìn thấy loại tình huống này cho dù ngu ngốc thì Nhiếp Vân cũng biết lại có thêm một vị cường giả Thiên Kiều cảnh xuất hiện. Từ lúc nào cường giả Thiên Kiều cảnh trở nên không đáng tiền như vậy, bị phái ra ngoài một đám?

Nhiếp Vân cảm thấy sắp phát điên.

- Thiên Nhãn mở, nhìn thấu mặt đất.

Trong lòng khiếp sợ, chân Nhiếp Vân không ngừng chạy, lần nữa chuyển hướng, thi triển thiên phú Thiên nhãn nhìn chung quanh.

Sau khi xem qua, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi vô cùng.

Trên đầu hắn, phía trước, phía sau, thậm chí trên không trung cũng có cường giả Thiên Kiều cảnh, toàn bộ cộng lại có mười hai vị.

Di Hoa kia không ngờ lại phái ra mười hai cường giả Thiên Kiều cảnh tới bắt hắn.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Ha ha, tiểu tử ngươi đã bị chúng ta vây quanh, để ta xem ngươi chạy đi đâu?

Nhìn thấy tình huống này, Nhiếp Vân còn chưa kịp lên tiếng mắng thì đã cảm thấy phía trên lần nữa truyền tới linh hồn chấn động. Lại có ba đạo kiếm quang rít gào phóng tới.

- Làm sao bây giờ? Nhiều cường giả Thiên Kiều cảnh như vậy chẳng lẽ ta sẽ bị bắt hay sao?

Dựa vào thiên phú Thiên nhãn, Nhiếp Vân đã sớm nhìn thấy ba đạo kiếm quang tất sát này, thật vất vả mới tránh đi được. Hai mắt hắn đỏ thẫm, trong lòng tràn ngập vẻ không cam lòng.

Chẳng lẽ hắn sẽ bị mười hai người này vây công mà chết sao?

Mười hai tên cường giả Thiên Kiều cảnh vây chung quanh giống như cái lưới, mà hắn lại là con cá muốn chạy trốn. Cho dù cá có tốc độ mau lẹ hơn nữa cũng khó có thể thoát khỏi mười cái lưới vây quét.

- Ta sẽ không bị bắt, Xông.

Xông.

Xông lên.

Trong lòng gầm lên một tiếng, hai mắt Nhiếp Vân tràn ngập vẻ kiên định không nói nên lời, cũng không có để ý tới chúng cường giả vây công chung quanh mà nhắm một phương hướng, sau đó liều mạng đi về phía trước.

Ý chí được vận chuyển tới cực hạn, dục vọng muốn sống tràn ngập trong đầu, rất là mãnh liệt khiến cho Nhiếp Vân giống như mộc con sói đói bị ngăn đường, vừa phẫn nộ vừa điên cuồng.

- Dừng lại cho ta.

Một lão giả Thiên Kiều cảnh ngăn trước mắt hắn, bàn tay vươn ra, mặt đất trong vòng mấy ngàn thước biến thành nham thạch rắn chắc. Đồng thời một chưởng ấn cực lớn triệt để bao phủ Nhiếp Vân.

- Thiên phú Diễm hỏa sư, Diễm hỏa thiêu đốt, phá cho ta. Phá...

Cũng không có tránh né, trong nháy mắt hỏa diễm cực nóng, vô cùng vô tận từ trong cơ thể Nhiếp Vân phun ra. Nham thạch chung quanh vừa đụng vào cỗ hỏa hiễm này lập tức bị làm cho nóng chảy. Chưởng ấn của lão giả này đụng vào diễm hỏa lập tức bị thiêu đốt, dường như không có bất kỳ vật nào có thể ngăn cản được hung uy của diễm hỏa...

- Ah... Đáng giận..

Hắn không ngờ Nhiếp Vân lại là một Diễm Hỏa sư, một người tại sao lại có nhiều thiên phú đặc thù như vậy chứ?

Bị Diễm hỏa thiêu đốt, lão giả này lui về phía sau một bước, trong mắt hiện lên vẻ khủng hoảng.

Cho dù hắn là cường giả Thiên Kiều cảnh, nhưng mà vẫn là phàm nhân, bị diễm hỏa thiêu đốt vẫn còn có chút sợ hãi. Siêu cấp thiên phú bài danh thứ hai mươi lăm há lại là trò đùa?

Sưu.

Thừa dịp hắn lui về phía sau, Nhiếp Vân được diễm hỏa vây quanh thoáng cái đã thoát ra khỏi vòng vây.

- Đuổi. Mấy người các ngươi bay trên trời, tới phía trước chặn đường. Chúng ta ở dưới mặt đất, dùng linh hồn truyền âm liên hệ, để ta xem tiểu tử này chạy đi đâu.

Bị Nhiếp Vân thoát khỏi vòng vây, tất cả cường giả Thiên Kiều cảnh đều cảm thấy mất mặt cho nên tức khí kêu lớn.

Tiểu tử trước mắt này bất quá chỉ là Nguyên Thánh cảnh, loại thực lực này trong mắt bọn hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến, hiện tại một con kiến như vậy lại đào tẩu khỏi vòng vây của mười hai bọn hắn, khiến cho bọn hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.

- Diễm hỏa của Diễm Hỏa sư rất là tiêu hao pháp lực, ta cũng không tin pháp lực của tiểu tử này nhiều như vậy.

- Tiếp tục đuổi, nhất định hắn không thể trốn xa được, ngàn vạn lần không thể để cho hắn chạy. Nếu như để tông chủ biết mười hai người cuhsng ta vây quanh mà còn để cho hắn chạy thoát, nhất định sẽ mất mặt tới chết...

- Không sai, chúng ta đường đường là nội các trưởng lão, nếu như thua ở trong tay một tiểu tử Nguyên Thánh cảnh, quả thực không gánh nổi tội danh này...

Sóng tinh thần liên tiếp truyền đi dưới mặt đất, mười hai vị cường giả Thiên Kiều cảnh lúc này cũng dồn hết sức, thề sống chết phải bắt được Nhiếp Vân.

Lúc này đã không phải là chuyện có hoàn thành nhiệm vụ hay không, nếu như không bắt được sẽ làm ảnh hưởng tới tôn nghiêm và danh dự của bọn hắn.

Đường đường là nội các trưởng lão, mười hai vị cường giả Bí cảnh ngũ trọng Thiên Kiều cảnh, ngay cả một tiểu tử Bí cảnh nhị trọng Nguyên Thánh cảnh cũng không bắt được, chuyện này truyền ra ngoài đừng mong còn sống.

Sưu sưu sưu...

Diễm hỏa không ngừng thiêu đốt trên thân thể, địa hành chi khí nhanh chóng tuôn ra, Nhiếp Vân dọc theo mặt đất tiếp tục chạy như điên.

- Tuy rằng ta là Nguyên Khí sư, pháp lực vô cùng vô tận. Nhưng mà mười hai người này thực sự quá mạnh mẽ, còn có mấy kẻ bay trên trời, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt.

Hai mắt đỏ thẫm, tinh thần Nhiếp Vân bởi vì vận chuyển quá nhanh cho nên sắp sụp đổ.

Địa hành sư di chuyển dưới đất tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng mà cho dù nhanh hơn nữa cũng không bằng đám người bay trên trời. Bọn hắn lại có liên hệ linh hồn, biết rõ hắn chui ở dưới mặt đất cho nên hoàn toàn có thể chặn đường phía trước.

Chỗ sâu hơn dưới mặt đất hắn cũng không đi được. Bởi vì phía dưới cũng có ba cường giả, một khi hành tẩu phía dưới chẳng khác nào là tiến vào trong mai phục, khi đó chết còn nhanh hơn.

Lại nói, dưới mặt đất Phù Thiên đại lục tình huống gì cũng có, nếu như là nham thạch nóng chảy thì cũng thôi đi, nếu như là hư không loạn lưu, một khi xông vào chẳng những không cần đám người này xiết chặt vòng vây thì hắn đã biến thành thịt nát.

Hư không loạn lưu ngay cả không gian cũng có thể bị nghiền nát, ngay cả cường giả Bí cảnh ngũ trọng đi vào cũng chỉ có con đường chết chứ huống chi là hắn.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta còn chưa muốn bị bắt, không muốn chết.

Nhìn trước sau, trên dưới đều có cường địch, hơn nữa còn càng ngày càng tới gần, trong lòng Nhiếp Vân rối loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.