- Thiên Cơ kiếm xuất hiện, tám đại tông môn rục rịch, đại rung chuyển sắp bắt đầu, nếu như không nhanh áp dụng biện pháp, Kiếm Thần Tông chúng ta khó bảo tồn hương hỏa, chớ nói chi tám đại tông môn đang bộc lộ dã tâm thống nhất đại lục Phù Thiên, cho nên hiện tại ta nghĩ thông suốt rồi, ý định tiếp nhận Kiếm Thần chi môn khảo nghiệm!
Vân Huyên khoát khoát tay.
- Thiên Cơ kiếm xuất hiện?
- Chẳng những Thiên Cơ kiếm xuất hiện, tượng đá tổ sư tại khu thiên phẩm và Kiếm Thần Chi Kiếm cũng bị người ta đánh cắp đi, hiện tại cả tông môn lâm vào hỗn loạn.
- Ta phải mau chóng tăng tu vi mới có thể làm tông môn ổn định không đến mức xuất hiện rung chuyển!
Vân Huyên lắc đầu.
- Tượng đá tổ sư, Kiếm Thần Chi Kiếm bị người đánh ta cắp đi? Điều đó không có khả năng!
Trần Văn Húc quát lớn.
Tượng đá tổ sư, Kiếm Thần Chi Kiếm đều là biểu tượng tông môn lại bị người trộm đi, việc này làm sao có thể?
- Không có khả năng, còn không phải ngươi thả tên trộm lúc trơớc chạy đi, hiện tại hắn quay về rồi.
Vân Huyên hừ lạnh.
- Ngươi nói Thiên Huyễn? Không thể nào là hắn! Tuyệt đối không thể nào!
Trần Văn Húc biến sắc, vội vàng lắc đầu, căn bản không tin tưởng.
- Không phải hắn còn có ai có thể đi vào Kiếm Thần Tông trộm đi Kiếm Thần Chi Kiếm, tượng đá tổ sư mà không bị ai phát hiện? Hừ!
Vân Huyên hất tay áo lên.
- Ah...
Nghe được Vân Huyên suy đoán, sắc mặt Trần Văn Húc biến thành khó coi, cũng đúng, Kiếm Thần Tông tuy kém hơn Hóa Vân Tông nhưng bên trong có các loại trận pháp san sát như rừng, người bình thường đừng nói trộm đồ vật, trà trộn vào cũng là chuyện không có khả năng.
Có loại năng lực này, chỉ sợ cũng chỉ có thần thâu, nghĩ đến điểm này Trần Văn Húc thở dài một tiếng
- Cho dù ta không thích cách làm của ngươi, cũng không hi vọng thực lực ngươi tăng cường nhưng ta không thể thành tội nhân tông môn, ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện Kiếm Thần chi môn, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, một lòng vì tông môn, mà không phải vì tư dục bản thân ngươi.
- Đó là tự nhiên, ta thân là tông chủ Kiếm Thần Tông, đương nhiên sẽ dùng tông môn làm nhiệm vụ của mình.
Vẻ mặt Vân Huyên vui vẻ nói.
- Ân!
Trần Văn Húc do dự một chút, hắn nhớ lại và nói:
- Muốn triệt để mở Kiếm Thần chi môn ra và đạt được lão tổ tông truyền thừa, kỳ thật vô cùng đơn giản, chỉ có một điều kiện, đó chính là tới tế tự chi địa trong tông môn tìm tín vật lão tổ lưu lại —— là trái tim lão tổ lưu lại!
- Chỉ có đạt được Kiếm Thần chi tâm tán thành mới có thể mở Kiếm Thần chi môn.
- Trái tim?
Vân Huyên nhíu mày, dường như có chút không rõ.
- Ân, năm đó Tư Đồ sư tổ nói với ta những chuyện này, về sau hắn bảo ta trở thành tông chủ cho nên mới nói những chuyện này với ta, nếu như ngươi không tin cũng bỏ đi, về phần đường nhỏ đi Kiếm Thần chi môn, ta lưu lại trong bội kiếm của ta, chỉ sợ thanh kiếm này rơi vào tay nhân yêu.
Trần Văn Húc khoát khoát tay.
- Bội kiếm của ngươi?
Vân Huyên vốn sững sờ sau đó mừng rỡ như điên.
- Bội kiếm của ngươi nằm trong tay Diệp Kiếm Tinh, lần trước ta nhìn tahyas trong Kiếm Thần điện và chưa kịp hỏi thăm...
Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên nghe được cánh cửa đại điện sau lưng mở ra.
- Ân?
Đôi mi thanh tú nhăn lại, đột nhiên Vân Huyên quay người, trong mắt mang theo lửa giận.
Lúc mới đi vào nàng đã bàn giao rồi, không được có người quấy rầy, không ngờ vào thời điểm này có người đi vào, rõ ràng cho thấy không đặt lời của nàng trong lòng.
- Tông chủ, là Nghê Hư trưởng lão có chuyện quan trọng cầu kiến!
Dường như cảm ứng được lửa giận của Vân Huyên, trưởng lão phụ trách thủ vệ run rẩy và giải thích.
- Nghê Hư?
Đột nhiên Vân Huyên nhớ tới một việc, nàng phất tay áp chế hỏa diễm, lúc này đi vài bước tới cửa, quả nhiên nhìn thấy Nghê Hư trưởng lão đang cung kính đứng bên ngoài điện.
- Có tin tức Nhiếp Vân? Hắn ở đâu?
Đôi mắt Vân Huyên sáng ngời.
- Không phải...
Nghe được tông chủ hỏi như vậy, Nghê Hư trên mặt lộ ra không được tự nhiên biểu lộ
- Là kiếm chi thông đạo xuất hiện rung chuyển...
- Xuất hiện rung chuyển? Xảy ra chuyện gì?
Vân Huyên sững sờ.
- Kính xin tông chủ đi qua tự mình xem!
Nghê Hư vội hỏi.
- Ân!
Vân Huyên biết rõ nếu như không phải đại sự, Nghê Hư không bối rối như thế, lập tức gật gật đầu, chưởng giáo ấn vẽ một cái, trước mặt xuất hiện truyền tống trận đi vào.
Nghê Hư trưởng lão cũng theo sát phía sau, lúc gần đi lại hỗ trợ đóng ưửa điện lại, đại môn đóng lại, bên trong đen kịt không còn ánh sáng.
Hô!
Hai người trong nháy mắt bước tới Kiếm Chi Đại Điện, có được chưởng giáo ấn cho nên nàng có thể “xuyên qua không gian” đi tới bất cứ nơi nào trong tông môn.
- Tông chủ ngươi xem!
Tiến vào đại điện, Nghê Hư trưởng lão chỉ về phía trước.
- Ân?
Từ hướng ngón tay hắn chỉ, Vân Huyên nhìn sang, chỉ thấy mấy trăm thanh bảo kiếm sừng sững hai bên đường kiếm chi thông đạo không ngừng lắc lư.
- Xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy loại tình huống này, Vân Huyên cau mày suy nghĩ.
Ầm ầm!
Lời còn chưa dứt, mấy trăm thanh kiêm trên vách tường giãy dụa ra khỏi phong ấn và hướng mũi kiếm về một hướng, mà phương hướng đó chính là —— Kiếm Thần điện!
Nhiếp Vân ngồi trên tế đàn Kiếm Thần điện, không biết hắn cảm ứng bao lâu và mở mắt ra.
- Dường như ta không có lĩnh ngộ kiếm đạo, xem ra ta không cách nào đạt được những thanh kiếm này tán thành.
Tuy Nhiếp Vân học dược không ít kiếm thuât nhưng hắn dựa vào lĩnh ngộ kiếm đạo bản thân đi con đường ám kình nhất lưu, bốn ngàn năm trăm bốn mươi sáu vị tổ tiên trong tế tự chi địa lại không có ai đi con đường này, như vậy cũng tựu cho thấy không thể tiếp nhận truyền thừa.
Vân Huyên nói trong mười người có năm người không được truyền thừa, không ngờ hắn lại là một trong năm người đó.
Không thể tiếp nhận truyền thừa sẽ chết!
Đây là định luật không thay đổi trong Kiếm Thần Tông!
Cho dù hắn hiện tại bảo vệ có nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng nhưng đang ở dưới tế đàn Kiếm Thần Tông nên không có biện pháp gì.
- Không thể ngồi chờ chết, thử kiếm đạo chi tủy...
Biết rõ quy củ tế tự này, Nhiếp Vân không dám do dự, biết không phù hợp lĩnh ngộ kiếm đạo cho nên lập tức vận chuyển kiếm đạo chi tủy.
Tuy vận chuyển qua nhưng không có hiệu quả
Vũ kỹ chi tủy chỉ là tu luyện quá nhiều kiếm thuật dung nhập cốt tủy, mà tu luyện chiêu số của tiền nhân, cũng không có sáng tạo cái mới, càng không có lĩnh ngộ đạo của mình tự nhiên không có hiệu quả.