- Ước định lúc trước chỉ muốn sinh hoạt như người thường, vĩnh viễn ở cạnh ngươi, cho ngươi sanh con dưỡng cái cho ta, mà bây giờ... Lại vĩnh viễn làm không được...
Âm thanh thì thào tự nói nhỏ dần, Trần Văn Húc cảm thấy bi ai rất mạnh, ngay cả tế tự chi địa cũng biến sắc.
- Sư thúc, ngươi không nên như vậy...
Nhìn thấy bộ dạng Trần Văn Húc như thế, Diệp Kiếm Tinh cũng không biết nên an ủi như thế nào, khóe miệng co quắp động, không biết nên nói như thế nào.
- Trần Văn Húc, tuy Huệ Tử đã chết nhưng ngươi phỉa kiên cường, chỉ sợ tâm nguyện lớn nhất của Huệ Tử là muốn ngươi sống vui vẻ, bộ dạng của ngươi khẳng định không phải nàng nguyện ý nhìn thấy!
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Thiên Huyễn cũng hiểu chuyện gì cho nên khuyên một câu.
- Đúng thế, Huệ Tử phải sống thật tốt.
Nghe được Thiên Huyễn nói như vậy, Trần Văn Húc cũng khôi phục trong bi thương, đôi mắt nhìn chằm chằm vào U Minh Kiếm, bàn tay vuốt ve thân kiếm, tuy hắn là linh hồn thể không có khả năng vuốt ve thực chất nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được kiếm linh yêu thương không dứt.
Ông!
Kiếm linh U Minh Kiếm cũng biết người trước mặt chính là người yêu của mình, thanh kiếm hưng phấn phát ra tiếng kêu thanh thúy, khí tức kích động vang vọng trời cao.
Một là kiếm chân thật, một là linh hồn hư huyễn, nếu gặp nhau cũng không sờ được, trong mắt tình cảm giống như hóa thàng thực chất, sinh tử không phân ly.
- Huệ Tử có khỏe hay không? Một người ở trong U Minh Kiếm có lẽ rất cô đơn a.
Thì thào tự nói một câu, Trần Văn Húc có cảm giác ở cùng Tạ Trương Huệ Tử một thời gian lại có cảm giác khổ tận cam lai.
Ken két!
- Hỏng bét!
Theo thời gian trôi qua, Trần Văn Húc đang thương cảm Tạ Trương Huệ Tử, đột nhiên không gian của phiến gỗ kêu răng rắc, sau khi nghe âm thanh này Thiên Huyễn lập tức biến sắc.
Âm thanh không lớn nhưng đó là âm thanh phiến gỗ nứt vỡ.
Một khi vỡ vụn, Bạt và Vân Huyên sẽ xông ra, căn cứ vào hiểu biết cách làm người của nàng, làm cho nàng tức giận như thế chắc chắn sẽ không có biện pháp dự phòng, tăng thêm tai hoạ ngầm, nhất định sẽ trực tiếp ra tay đánh ra một kích mạnh nhất gạt bỏ bọn họ!
- Thiên Huyễn, Trần Văn Húc, Nhiếp Vân, Diệp Kiếm Tinh, các ngươi cho rằng trốn ở bên trong là an toàn hay sao, ta sẽ làm các ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa!
Thiên Huyễn còn chưa kết thúc suy nghĩ, chợt nghe Vân Huyên đi ra nói những lời âm hàn tận xương tủy.
- Nhiếp Vân phải dựa vào ngươi, nhất định phải luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm!
Nghe được tiếng gào thét tức giận như vậy, không riêng Thiên Huyễn, ngay cả Diệp Kiếm Tinh cũng nhìn qua, trong mắt mang theo lo lắng.
Trong tình huống hiện tại chỉ cóNhiếp Vân triệt để luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm, đạt được tế tự chi linh tán thành, thực lực tăng nhiều mới có thể miễn trừ nguy cơ, bằng không một khi Vân Huyên xông vào thì tất cả đã muộn.
Vân Huyên gào thét làm Trần Văn Húc cũng tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân, sắc mặt trầm thấp.
Răng rắc!
Lúc này phiến gỗ vỡ vụn càng ngày càng kịch liệt, có lẽ đã xuất hiện tổn thương không thể khôi phục.
- Ha ha, thứ này sắp vỡ vụn, ta xem các ngươi còn có thủ đoạn gì nữa.
Vân Huyên cũng nhìn ra phiến gỗ khẳng định không thể ngăn cản quá lâu, trong lời nói mang theo hưng phấn khó nói thành lời.
- Nhiếp Vân, mọi người phải dựa vào ngươi, nhất định phải luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm trước khi Vân Huyên xông vào, ngươi bằng vào kiếm đạo sư hình thái thứ ba, lại lĩnh ngộ cảnh giới tâm kiếm, dung hợp trái tim Kiếm Thần lão tổ, nhất định được!
Nghe được tiếng kêu la bên ngoài, lại nhìn thấy phiến gỗ tùy thời có thể vỡ vụn, Trần Văn Húc cũng áp chế bi thương trong nội tâm xuống, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân và ký thác kỳ vọng lớn nhất.
Tuy cả tông môn suốt vài vạn năm qua chưa từng có ai luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm nhưng Nhiếp Vân thì khác, hắn là kiếm đạo sư, hơn nữa là kiếm đạo sư hình thái thứ ba giống lão tổ, hắn nhất định có thể luyện hóa.
Phốc!
Hắn cầu nguyện vừa chấm dứt, lúc này Nhiếp Vân đang ý đồ luyện hóa thần kiếm mở mắt ra, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
- Cái gì?
Nhìn thấy loại tình huống này ba người đồng thời cảm thấy nội tâm lạnh lẽo.
Nếu như thành công luyện hóa nhất định tinh thần sảng khoái, hào khí vượt mây, hiện tại phun máu tươi nhất định là không thành công.
Tại sao có thể như vậy? Hắn không phải kiếm đạo sư sao? Tại sao không thành công?
- Văn Húc tiền bối, có phải Vân Huyên không biết đồng thời luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm và Kiếm Thần chi tâm là có thể đạt được tế tự chi địa tán thành hay không?
Nhiếp Vân giãy dụa ng dậy, hắn nhìn về phía Trần Văn Húc.
- Nàng là tông chủ Kiếm Thần Tông, nên biết...
Trần Văn Húc gật gật đầu đột nhiên ý thức được cái gì, biến sắc
- Chẳng lẽ trong thanh kiếm có biện pháp dự phòng của nàng?
Tuy không có hai người đồng thời luyện hóa hai vật này nhưng dựa theo tính cách cẩn thận của Vân Huyên nhất định sẽ bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước, chẳng lẽ trong Kiếm Thần Chi Kiếm có chuẩn bị nàng lưu phía sau làm cho không người nào có thể luyện hóa.
- Ân!
Nhiếp Vân gật gật đầu, sắc mặt trắng bệch.
- Trong đó có thủ pháp đặc thù của nàng xâm nhập, chỉ cần luyện hóa sẽ bị cắn trả, vừa rồi nếu ta không phòng bị chỉ sợ cũng không phải thổ huyết đơn giản như vậy đâu.
Nếu vừa rồi không định luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm, có lẽ hắn có biện pháp mang mọi người ra ngoài, hiện tại không có thời gian làm việc như vậy.
Răng rắc!
Răng rắc!
Âm thanh phiến gỗ vỡ vụn vang lên liên tục, tốc độ vỡ vụn còn nhanh hơn lúc trước, hơn nữa âm thanh càng lớn và tùy thời vỡ ra hoàn toàn.
- Nàng dùng thủ pháp gì xâm nhập, ngươi có thể nhận ra hay không?
Cho dù chuyện Tạ Trương Huệ Tử đả kích Trần Văn Húc rất lớn nhưng hắn là tu luyện giả có linh hồn kiên định, trong tình huống nguy cấp hiện tại lập tức tỉnh táo lại, hắn hỏi Nhiếp Vân.
- Dường như là Kiếm Linh Dưỡng Thai!
Nhiếp Vân suy nghĩ một chút và nói.
Kiếm linh dưỡng thai chỉ dùng để tà ác độc thai để vào kiếm linh ở bên trong, đem vốn là kiếm linh giết bằng thuốc độc, lợi dụng dưỡng thai phương thức tiến hành đoạt xá, một lần nữa bồi dưỡng thích ứng chính mình kiếm linh, một khi
độc thai dưỡng thành, chẳng khác nào thành công hoàn thành đoạt xá, đem này chuôi Kiếm Thần Chi Kiếm triệt để luyện hóa!&