Vô Tận Đan Điền

Chương 856: Khe hở (2)



- Đánh lén ta không được còn muốn chạy sao? Xuống cho ta.

Thấy Nhiếp Vân xoay người rời đi, không có chút dây dưa dài dòng nào, trong mắt Di Tĩnh hiện lên vẻ tán thưởng. Miệng nàng khẽ quát một tiếng, cánh tay đột nhiên dài ra, hai ngón tay mạnh mẽ kéo dài về phía trước, thoáng cái đã điểm tới sau lưng Nhiếp Vân.

Thiên phú đặc thù bài danh top mười mặc dù có thiên phú chi khí thì người ngoài cũng không có cách nào vận dụng được. Giống như nguyên khí sư của Nhiếp Vân vậy. Cho dù đem nguyên khí chi khí cho khôi lỗi Nguyên Cương trưởng lão trước đó thì cũng không thể thuận lợi hấp thu nguyên khí trong tối tăm, khôi phục thực lực bản thân được.

Tuy rằng Thiên thủ sư không phải là thiên phú bài danh top mười, nhưng mà cũng bài danh thứ mười một, càng là thiên phú đặc thù gần với top mười, không có loại đan điên tương ứng, cho dù có Thiên thủ chi khí cũng khó có thể thi triển ra. Di Tĩnh này cũng là do ca ca Di Hoa nàng phí vô số thủ đoạn mới có thể thành công. Tuy nhiên cũng chỉ sử dụng được hai ngón tay mà thôi, muốn vận dụng cả bàn tay thì vẫn không có khả năng như trước.

Dù là như thế cũng rất đáng sợ.

Phốc.

Ngón tay đánh trúng lưng, chỉ thoáng cái khuôn mặt Nhiếp Vân đã đỏ lên, máu tươi điên cuồng phun ra.

- Trốn.

Bản thân bị trọng thương, Trị liệu chi khí vận chuyển trong người, sắc mặt Nhiếp Vân dữ tợn. Ma dực lần nữa run lên, phong lôi vang vọng, tiếp tục chạy như diên.

Lần thứ tám sử dụng Phong lôi ma dực.

Giết không chết được đối phương, nhất định phải nhanh chóng đào tẩu, hắn và Di Thần tông đã đạt tới tình trạng không chết không ngớt. Sở dĩ đối phương không có hạ sát thủ là bởi vì hắn trong mắt nàng chẳng qua chỉ là con mồi, ôm tâm tư chơi đùa. Một khi không còn giá trị lợi dụng, nhất định sẽ không chút lưu tình nào.

Mặc dù không có giết chết mình thì cũng nhất định sẽ bắt trở về.

Có thể tưởng tượng ra được, bằng vào cừu hận của DI Hoa,một khi đi tới Di Thần tông, nào có đạo lý đối phương không động tay động chân chứ?

Đây cũng là nguyên do chủ yếu tại sao vừa rồi khi Nhiếp Vân đánh lén Di Tĩnh lại không có chút lưu tình như vậy.

- Còn muốn đi hay sao?

Không ngờ bị trọng thương như vậy mà Nhiếp Vân còn có thể đào tẩu, Di Tĩnh hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay lần nữa điểm về phía Nhiếp Vân.

Lạch cạch.

Lần nữa bị điểm trúng, Nhiếp Vân cảm thấy lục phủ ngũ tạng, trái tim như bị hòa tan, trong nháy mắt tất cả vỡ vụn. Cảnh vật trước mắt trở nên tối sầm, từ trên không trung rơi xuống phía dưới.

- Chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao?

Cảm nhận lực lượng toàn thân bắt đầu tán loạn, cả người Nhiếp Vân tựa như chìm vào biển cả, dường như sắp vĩnh viễn trầm luân.

Thương thế quá nặng, đã vượt quá phạm vi hắn có thể thừa nhận.

- Tuyệt đối không thể nào chết được.

Ngay khi sắp trầm luôn thì đột nhiên trái tim hắn mạnh mẽ nhảy lên một cái, một tiếng hò hét vang lên, đôi mắt vốn đã tan rã của Nhiếp Vân lại lần nữa sáng lên.

- Trị liệu.

Lần nữa tỉnh lại, vội vàng vận chuyển Trị liệu chi khí, không ngừng khôi phục thương thế trong cơ thể từng chút một.

- May mà dung hợp Kiếm thần chi kiếm, trái tim vô cùng cường đại, nếu không nhất định lần này sẽ phải chết.

Tỉnh táo lại, lúc này nghĩ lại Nhiếp Vân mới cảm thấy sợ hãi, lưng tràn ngập mồ hôi lạnh.

Uy lực một ngón tay vừa rồi thực sự quá lớn, dù có được thiên phú Phòng ngự sư thì hắn cũng không thể ngăn cản nổi. Nếu không phải trái tim dung hợp Kiếm thần chi tâm, cường đại vô cùng, tại thời điểm sắp trầm luân nó làm mình thức tỉnh lại, chỉ sợ lúc này Nhiếp Vân đã là một người chết rồi.

- Nữ nhân đáng giận, nhất định ta sẽ giết chết ngươi..

Lần thứ hai cảm nhận được tử vong gần mình như vậy, hai mắt Nhiếp Vân đỏ thẫm, miệng gào rú một tiếng. Phong lôi ma dực lần nữa được thi triển, tiếp tục chạy ra xa hơn.

Lần thứ chín, cũng là lần cuối cùng sử dụng Phong Lôi ma dực.

Nhưng mà dường như hiện tại Nhiếp Vân cũng không biết rốt cuộc mình đã dùng mấy lần. Không phải là hắn sơ xảy, mà là hiện tại quá mức nguy hiểm, hcir cần bị ngón tay đối phương đánh trúng một lần, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Mà có thứ có thể tránh né công kích của Thiên thủ sư cũng chỉ có một chiêu Phong lôi ma dực mà thôi.

- Lại có thể trốn? Khó trách ca ca bắt nhiều lần như vậy cũng không có thành công. Tuy nhiên, lần này ta nhất định sẽ bắt ngươi lại, để cho ca ca biết ta còn lợi hại hơn ca ca.

Thấy Nhiếp Vân trúng hai chiêu mà còn có thể chạy trốn, dường như Di Tĩnh cũng cảm thấy có chút kỳ quái. nàng hừ lạnh một tiếng, con mắt nheo lại, lần nữa điểm qua.

Giống như Nhiếp Vân đoán, ngay từ đầu tiểu nữu này cũng không có sát tâm với hắn, nhưng mà tuyệt đối không có ý tốt. Chỉ là nàng hiếu kỳ mà thôi. Nhìn thấy ban đầu còn cảm thấy thú vị. Hiện tại đã khám phá ra hết, cũng không còn lưu tình nữa. Mỗi một kích đều dùng toàn lực.

Ầm ầm.

Hai ngón tay như hai ngọn núi lớn nguy nga, từ phía trên không trung rơi thẳng xuống phía dưới, lần nữa bắn tới sau lưng Nhiếp Vân.

Điểm trúng một cái đã trọng thương, điểm trúng cái thứ hai thiếu chút nữa tử vong. Nếu như bị điểm trúng tiếp, nhất định Nhiếp Vân sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

- Phong Lôi ma dực.

Nhìn thấy hai ngón tay cách mình ngày càng gần, Nhiếp Vân biết rõ nếu như bị điểm trúng thì nhất định sẽ hết. Dưới sự lo lắng, hắn lại lần nữa rít lên, tiếp tục thi triển Phong Lôi ma dực.

Ầm ầm...

Vừa mới thi triển thì Nhiếp Vân đã cảm thấy một cỗ ma khí rốt cuộc khó có thể áp chế nổi, đột nhiên kích phát từ trong cơ thể mà ra.

- Nhanh như vậy sao? Chịu đựng.

Cảm nhận ma khí lập tức bắn ra, Nhiếp Vân biết rõ Phong Lôi ma dực đã tới lần thứ mười, rốt cuộc đã không khống chế nổi. Nhưng mà hắn vẫn hi vọng có thể kiên trì được một lát, dù chỉ là một phần trăm dây, chỉ cần né tránh được ngón tay của đối phương là được.

Đáng tiếc ma khí căn bản sẽ không nghe lời hắn nói.

Sưu.

Thoáng cái ma khí từ trong cơ thể xông ra, bao phủ toàn bộ thân thể hắn, pháp lực cũng lập tức hỗn loạn, cảnh vật trước mắt tối sầm, thân thể lập tức giống như cương thi, lần nữa từ trên không trung ngã xuống.

Ầm ầm.

Đúng lúc này cả sơn mạch đột nhiên phát ra thanh âm thiên băng địa liệt, mặt đất bằng phẳng thoáng cái vỡ ra một cái lỗ hổng lớn, tựa như mặt đất mở ra cái miệng rộng dữ tợn, giống như thông đạo đi thông tới U minh địa ngục vậy.

Sưu...

Hai người Nhiếp Vân và Di Tĩnh dưới tình huống không kịp phòng bị đồng thời

bị vết nứt dưới mặt đất nuốt vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.