Vô Tận Đan Điền

Chương 893: Là ai trộm? (2)



- Được rồi.

Nghe thấy đối phương không có rời đi, da mặt Bao Đồng thoáng cái co rút, đi tới trước tiểu viện, nhẹ nhàng gõ vài cái.

- Hai vị tiền bối, tại hạ thành chủ Bao Đồng có việc muốn cầu kiến nhị vị tiền bối.

- vào đi.

Dường như Tang Hồng Y biết rõ hắn sẽ qua cho nên lập tức mở miệng.

- Vâng.

Bao Đồng đẩy cửa vào, Nhiếp Vân thấy cơ hội cũng đi theo vào trong tiểu viện.

Quả nhiên, Bao Đồng thấy vậy cũng không có phản đối.

Viện này cũng giống như tiểu viện bên kia của Hồ Khuê, dường như cũng có tụ linh trận, linh khí đầy đủ. Ở trên bệ đá chính giữa, Hồ Khuê và Tang Hồng Y đang ngồi với mấy đệ tử hạch tâm của Hóa Vân tông, dường như đang thảo luận chuyện gì đó.

- Không biết thành chủ muộn như vậy tới tìm tại hạ là có chuyện gì?

Nhìn thấy Bao Đồng, Tang Hồng Y đứng dậy, cười ha hả rồi nói.

Từ biểu lộ bề ngoài căn bản không nhìn rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

- Là như thế này, tối nay đám thuộc hạ của ta vừa mới đưa tới địa mạch tinh thạch, ta biết rõ tiền bối cần cho nên mạo muội mang tới cho người.

Thành chủ Bao Đồng nhìn y phục hai người, dường như trong lòng xác định gì đó. Cho nên tuy rằng trên mặt nở nụ cười vui vẻ, thế nhưng trên thực tế lại nghĩ một đằng làm một nẻo.

Có thể đứng đầu một thành cũng chứng minh hắn không phải là kẻ lỗ mãng, biết rõ nên làm hay bỏ.

- Ồ? Mới khai thác được thêm sao? Đưa đây, ta sẽ dùng giá cả như vậy để mua.

Tang Hồng Y cười cười, nói.

- Đa tạ.

Thành chủ vung tay lên, đưa Linh binh phi hành tới. Nhiếp Vân vội vàng tiếp nhận linh binh, đưa cho Tang Hồng Y.

- Không tồi, đây là linh thạch thượng phẩm.

Tang Hồng Y liếc mắt nhìn Địa mạch tinh thạch trong linh binh, không có nhiều như trước, nhưng mà cũng không ít, chừng trăm khỏa. Hắn gật đầu, đưa ra số lượng linh thạch thượng phẩm tương ứng.

- Đồ cũng đã đưa tới, ta xin cáo từ.

Thu được linh thạch, dường như Bao Đồng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cho nên mới quay người rời đi.

Nhiếp Vân không ngờ tới song phương vừa mới nói vài lời đã xoay người rời đi, không nhìn thấy náo nhiệt, hắn cũng lắc đầu, đi theo sau lưng đối phương ra ngoài.

Bao Đồng và Tang Hồng Y cũng không phải là đèn cạn dầu. Một mưu kế nho nhỏ mà đã khiến cho bọn hắn trở mặt với nhau, xem ra Nhiếp Vân đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Hai người vừa mới rời khỏi tiểu viện thì khuôn mặt vốn tươi cười của Tang Hồng Y lập tức trở nên âm trầm.

- Sao vậy? Chẳng lẽ Bao Đồng này nhìn ra cái gì sao?

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hồ Khuê nhướng mày.

- Có lẽ không có. Tuy nhiên, xem ra có lẽ đã đoán ra vừa rồi chúng ta không có mặt ở đây.

Hai mắt Tang Hồng Y nheo lại.

- Đã nhìn ra lại che dấu sâu như vậy, chỉ sợ hắn sẽ đem chuyện này bẩm báo lên Hóa Vân tông. Thành chủ trong phạm vi Hóa Vân tông có quyền lợi trực tiếp báo cáo với Nội các trưởng lão. Nếu như rơi vào trong tay trưởng lão có mâu thuẫn với chúng ta, như vậy nhất định sẽ có phiền phức không nhỏ.

Hồ Khuê gật đầu.

Trong Hóa Vân tông, nội các trưởng lão có thực lực tương đương với đệ tử hạch tâm, đều là cường giả Hạp Hư cảnh.

- Ta biết, nếu như vậy một khi đấu giá hội kết thúc sẽ tìm cơ hội.....

Tang Hồng Y làm động tác chém đầu.

- cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Hồ Khuê gật đầu, đột nhiên cười nói:

- có nhiều Địa mạch tinh thạch như vậy, khoảng cách với tâm hồn thiếu nữ của Đạm Đài tiên tử càng ngày càng gần a. Tuy nhiên, ngươi cũng phải cẩn thận. Tiêu Lăng kia nhất định cũng có chuẩn bị.

- ha ha, yên tâm đi. Thứ ta chuẩnbiị cũng không phải chỉ có Địa mạch tinh thạch... Ồ? Địa mạch tinh thạch của ta đâu rồi?

Tang Hồng Y đang cười, vừa định thu Địa mạch tinh thạch vào trong đan điền thì dường như đột nhiên nhìn thấy chuyện khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ không thôi, đồng tử co rút lại.

- Sao vậy?

Thấy bộ dáng của hắn, Hồ Khuê cũng sững sờ.

- Trước đó ta đạt được năm trăm khỏa tinh thạch, lúc này toàn bộ cũng biến mất không thấy.

Thanh âm của Tang Hồng Y thoáng cái run rẩy.

Trước đó, sau khi đạt được năm trăm khỏa Địa mạch tinh thạch hắn luôn đặt ở trong nạp vật đan điền, sao lại không thấy? Còn có một trăm khỏa vừa mới đạt được khi trước nữa.

Chuyện này cũng quá quỷ dị a.

- Đặt đồ ở Nạp vật đan điề nmà cũng biết mất không thấy? Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy? Về sau nếu như đoạt được loại vật này thì phải bảo quản thật kỹ, linh hồn phải thường xuyên nhìn qua.... Ah, Phật cốt xá lợi. Phốc...

Nghe thấy Tang Hồng Y nói địa mạch tinh thạch của hắn bị mất, Hồ Khuê vốn có chút hả hê, thế nhưng còn chưa nói hết lời thì đã nhìn thấy Phật cốt xá lợi trong đan điền của mình không biết đã biến mất từ lúc nào.

Dưới tình huống lửa giận công tâm, lại có thương thế lúc trước còn chưa hoàn toàn khôi phục, vì vậy mới phun ra một ngụm máu tươi.

- Phật cốt xá lợi của ngươi cũng biến mất sao?

Nhìn bộ dáng này của Hồ Khuê, Tang Hồng Y sao lại không nhìn ra được chứ? Sắc mặt hắn cứng đờ.

- Đúng vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Hồ Khuê đỏ lên, thanh âm khàn khàn.

- Chẳng lẽ là?

Lời vừa mới nói một nửa thì đột nhiên hắn nhìn Tang Hồng Y, nhìn thấy vẻ khiếp sợ nồng đậm trong mắt đối phương. Trong đầu cunxgd odonfg thời hiện lên một cái tên.

- Thiên Huyễn, Thần thâu Thiên Huyễn?

Cái tên Thần thâu Thiên Huyễn ở trên cả Phù Thiên đại lục cũng vô cùng vang dội, không nói tới kỹ thuật trộm cắp đệ nhất thiên hạ, dung mạo, thân pháp càng thiên biến vạn hóa khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Có đôi khi người thân cận nhất với ngươi lại chính là người mà đối phương ngụy trang.

Có thể trộm đồ trong đan điền của hai người, hơn nữa còn khiến cho bọn hắn không có chút phòng bị, không biết chút nào, trong thiên hạ này chỉ sợ cũng chỉ có thần thâu Thiên Huyễn mới có loại năng lực này mà thôi.

- Đáng giận. Thiên Huyễn, đừng để cho ta bắt được ngươi. Nếu không nhất định ta sẽ phanh thây, xé xác ngươi ra...

Nhớ tới Phật Cốt xá lợi quý trọng vô cùng cùng với những trả giá, gian khổ mà mình phải chịu khi có được nó, Hồ Khuê tức giận tới mức hàm răng cắn chặt, sắc mặt dữ tợn.

Toàn thân Tang Hồng Y cũng run rẩy không thôi.

- Xem ra trước khi chúng ta ăn cắp linh thạch đã bị người ta tính toán, rất có thể người này cũng chính là Thiên Huyễn. Con mẹ nó.

- Không sai, nhất định là hắn. Không phải là hắn thì ai có thể ẩn tàng mà ngay cả chúng ta cũng không nhìn ra được chứ? Còn ngụy trang được khí tức linh hồn của ngươi?

Hồ Khuê cũng xác nhận phán đoán của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.