Đồ vật sau khi dung hợp dường như triệt để lột xác, toàn thân phát ra kim quang, dấu vết bên trên biến mất không thấy gì nữa, hình thái có chút dữ tợn.
Nhìn qua không giống như là cái lồng mà giống như là một cái đầu lâu dữ tợn đang mở cái miệng quỷ ra vậy.
Chỉ là cái miệng hơi lõm xuống, dường như còn thiếu một vật nào đó.
- Rốt cuộc thiếu cái gì? Sao lại nhìn quen mắt như vậy cơ chứ?
Nhìn chỗ lõm ở cái miệng dữ tợn, Nhiếp Vân càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, nhưng mà trong lúc nhất thời cũng không nhận ra được nó thiếu cái gì.
- Ồ, đúng rồi, ban đầu ở Tử Quỳnh sơn mạch ta đã từng thu được một cái Phệ Hồn kính, dường như tương tự với cái miệng lớn của đầu lâu này.
Đột nhiên linh quang lóe lên, Nhiếp Vân nhớ tới cái gì đó, cổ tay khẽ đảo, Phệ Hồn kính mà hắn đoạt được ở trong Tử Quỳnh sơn mạch được lấy ra.
Ban đầu ở Tử Quỳnh sơn mạch ngụy trang thành Hoàng Kỳ, ăn cắp bảo bối. Khi đó hắn từng đoạt được một cái Phệ Hồn kính trong bảo khố, chính là tấm gương này khiến cho linh hồn hắn từ Khí hải đỉnh phong đạt tới Khí hải viên mãn.
Về sau bởi vì liên tiếp có chuyện xảy ra cho nên hắn cũng không dùng tới, ném vào một chỗ rồi quên mất. Lúc này nhìn thấy cái miệng của đầu lâu dữ tợn có chút tương tự với nó cho nên mới nhớ ra được.
Trước đó hắn cũng nghe nói qua về Phệ Hồn kính, là pháp bảo nổi danh của Yêu tộc, có tác dụng với linh hồn dưới Khí hải đại viên mãn, nhưng mà lại vô dụng với linh hồn Linh cấp a.
Khoa tay múa chân một cái, quả nhiên nó vừa vặn với cái miệng. Tâm niệm khẽ động, Nhiếp Vân cầm Phệ hồn kính điểm vào cái miệng của cái đầu dữ tợn này.
Xoẹt.
Cả hai lập tức dung hợp hoàn mỹ, triệt để dung hợp, tuy hai mà một.
Ông.
Vừa mới dung hợp thì trong khô lâu đã phóng ra vạn đạo kim quang, một cỗ lực lượng xé rách linh hồn thẩm thấu ra, cả đồ vật phảng phất như nhận được biến đổi từ chim sẻ thành phượng hường, uy lực đại tăng.
- Câu hồn lung? Chẳng lẽ đây là Câu hồn lung?
Nhìn thấy cái đầu đột nhiên xuất hiện biến hóa, toàn thân Nhiếp Vân chấn động, đột nhiên nhớ tới một thứ đồ vật.
Đây là một kiện bảo vật của Yêu tộc khiến cho người ta vừa nghe thấy đã cảm thấy lạnh mình - Câu Hồn lung.
Câu Hồn lung có thể câu hồn phách con người, làm cho người ta khó có thể đào thoát, quỷ dị khó lường. Là một trong những pháp bảo cực kỳ khủng bố của Yêu tộc, chẳng lẽ cái này là...
Nghe nói tính mạng bị Câu Hồn lung bao phủ chỉ cần linh hồn không có đạt tới Linh cấp đại viên mãn thì sẽ bị hạn chế, trong thời gian ngắn không có cách nào giãy dụa.
Linh hồn bị hạn chế, đương nhiên thân thể cũng không thể nhúc nhích.
Lúc đối chiến chỉ cần phóng thứ này ra, đối phương sẽ bị giam cầm, thân thể không động được. Như vậy còn không phải hắn muốn thu thập thế nào thì làm thế đó hay sao?
Cho dù đối phương là cường giả Phá Không cảnh, linh hồn bị giam cầm, thân thể bất động, chỉ sợ cũng chỉ có thể bị đánh mà thôi.
- Đây mới chân chính là có thực lực tiếu ngạo cả Phù Thiên đại lục a.
Lấy cái lồng qua, xác nhận một chút, quả thực là Câu Hồn lung, hai mắt Nhiếp Vân càng ngày càng sáng. Hắn cười ha hả, hưng phấn tới cực điểm. Thanh âm khó có thể ngăn chặn, vang vọng toàn bộ động phủ.
Bất quá, rất nhanh Nhiếp Vân đã không cười nổi, bởi vì hắn phát hiện ra, thứ này căn bản không thể luyện hóa!
Muốn luyện hóa thì linh hồn phải xâm nhập vào trong đó. Thế nhưng khi linh hồn đi vào bên trong thì cũng sẽ bị đối phương thôn phệ, muốn trở ra cũng khó khăn chứ đừng nói là luyện hóa được nó.
- Được rồi, cho dù không thể luyện hóa, nếu như đột nhiên lấy ra, dùng thứ này chiếu vào địch nhân cũng sẽ khiến cho đối phương trong một hai cái hô hấp không thể nhúc nhích, lúc chiến đấu, một phần ngàn giây thời gian cũng vô cùng trân quý, thời gian dài như vậy tuyệt đối có thể kết thúc chiến đấu!
Loại cảm giác phiền muộn trong lòng này chỉ mới hiện lên một chút đã bị Nhiếp Vân vứt bỏ.
Cho dù không thể luyện hóa thế nhưng vẫn có câu hồn công hiệu như trước, chỉ cần bị tấm gương chiếu vào bên trong, thì sẽ bị quản chế linh hồn trong một hai hô hấp, không có cách nào chiến đấu. Đừng thấy thời gian ngủi, nhưng chiến đấu thường thường có thể quyết định sinh tử.
Cho nên, bất kể nói như thế nào thì đây đều là một kiện bảo bối vô cùng lợi hại, uy lực vô cùng.
Có thứ này, cho dù gặp phải cường giả Phá Không Cảnh thì cũng không cần đào tẩu, tương đương có lực đánh một trận.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cường giả Cường giả Phá Không cảnh không có phong ấn không gian. Bởi một khi phong ấn, bởi vì Nhiếp Vân không có luyện hóa được nó cho nên sẽ lập tức mất đi hiệu dụng, không cẩn thận còn có thể bị đối phương lợi dụng, mang đến nguy hiểm cho bản thân mình.
Khuyết điểm không luyện hóa được bảo bối là ở đây, một khi không cẩn thận nó sẽ cắn trả chủ nhân.
- Về sau thứ này khi đối chiến với cường giả Phá Không Cảnh chỉ được dùng một lần mà thôi!
Cường giả Phá Không Cảnh tiến hành phong ấn không gian, hiện tại Nhiếp Vân còn chưa phá được không gian, cho nên, về sau gặp phải loại cường giả cấp bậc này tốt nhất chỉ dùng một lần, nếu không, một khi bị cướp đi, người bị hại nhất định là chính mình.
Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, Nhiếp Vân mới cất kỹ Câu Hồn.
Lần này ở lại trong Huyền Kim Thành, thu hoạch không nhỏ, kế tiếp nếu như đi tới Hóa Vân tông cũng có vốn liếng dựa vào.
Cho dù Hóa Vân tông đã bị suy sụp, nhưng mà thực lực của mỗi đều tử đều rất mạnh mẽ, đối với võ đạo có lý giải sâu đậm, mỗi người đều có thực lực vượt qua cảnh giới của bản thân, nhất là có thể xếp vào Phá không tiềm lực bảng. Những người này cũng không phải đèn cạn dầu, nếu như không phải vì như vậy, cho dù suy sụp chỉ còn lại tám đại trưởng lão Phá Không Cảnh thì những tông môn khác cũng chỉ dám kích động chứ không dám ngang nhiên động thủ.
Lão hổ cho dù có gầy yếu thì cũng là lão hổ, không phải là tồn tại mà lang sói có thể nhúng chàm.
- Ba ba. Con đói...
Trong lúc đang suy tư thì chợt nghe tiếng kêu đói của Ngũ trảo kim long, nó đang mang theo vẻ mặt u oán bay tới.
Trước khi đồng ý mang tiểu tử này ăn cái gì đó. Thế nhưng sau khi đạt được Câu Hồn Lung hắn lại trực tiếp trở về, bữa tiện lớn mà hắn đồng ý còn chưa có, cho enen lúc này đôi mắt to tròn của tiểu Long đang chớp chớp, rất là điềm đạm đáng yêu.