Ngay khi ngực hắn đang khó chịu thì đột nhiên đã nghe thấy tiếng nước chảy sắc bén vang vọng. Ngay lập tức có một cỗ khí tức tuyệt sát từ đằng xa đâm thẳng tới, mang theo sát cơ làm trong lòng người ta lạnh lẽo.
- Đây là Vô Thượng kiếm thuật của Kiếm Thần tông? Sao ngươi lại biết Vô Thượng kiếm thuật?
Nhìn thấy sát ý lạnh lùng từ một kiếm đâm ra này, đồng tử của Tiêu Lăng co rụt lại, hắn đã lập tức nhận ra được.
Phá Trần Tuyệt Sát kiếm thuật của Kiếm Thần tông!
Vô Thượng kiếm thuật là bí mật bất truyền của Kiếm Thần tông, sao tiểu tử này lại có thể thi triển như vậy cơ chứ?
Bất quá, thời gian căn bản không kịp để cho hắn nghĩ những thứ này, trong kiếm thuật của đối phương lộ ra kiếm quang quỷ dị, tựa như giòi trong xương, nhanh chóng phóng tới, không có khả năng ngăn cản.
- Trốn!
Sưu!
Dưới tình thế cấp bách, ngay cả ngăn cản hắn cũng không quan tâm mà trực tiếp bóp nát một khỏa phù lục có thể di chuyển. Thoáng một cái đã biến mất tại chỗ, sau khi xuất hiện lại ở cách đó mấy trăm thước.
Dời Thiên phù lục thoáng một cái là có thể thuấn di mười vạn dặm. Mà hiện tại hắn chỉ di chuyển một khoảng cách ngắn như vậy, nhất định là dùng thủ đoạn đặc thù nào đó. Mà không phải là Dời Thiên phù lục chính tông.
Làm như vậy cũng không phải là hắn không muốn trốn xa, mà là Quỷ Vụ minh hải quá nguy hiểm. Vạn nhất di chuyển qua chỗ ám lưu nào đó, khi đó cũng không cần chiến đấu mà sẽ trực tiếp tử vong.
- Chết đi!
Hắn lập tức biến mất dường như cũng trong dự liệu của Nhiếp Vân. Nhiếp Vân cũng không đuổi theo mà hcir hừ lạnh một tiếng, lật tay đâm một kiếm ra ngoài, mục tiêu lần này là tên chấp pháp đệ tử còn lại, Đỗ Tuấn!
Ào Ào!
Trường kiếm ở trong nước tạo thành một cái đường cong hoàn mỹ, không chỉ có Phá Trần Tuyệt Sát Kiếm Thuật mà còn có Tứ quý kiếm pháp, Đại Bi Thất Tiên Kiếm, Linh Tê Phá Thiên Kiếm, Phiêu Miểu thiên thủ kiếm, Thiên Địa Huyền Dương kiếm thuật... Thập đại kiếm thuật dung hợp hoàn mỹ được đánh ra bên ngoài.
Vô Thượng đại kiếm thuật!
Tiêu Lăng sử dụng phù lục đào tẩu, xu thế vây kín do ba người tạo thành đã lần nữa mất đi hiệu quả. Mà thứ Nhiếp Vân đợi chính là cơ hội này. Vừa mới ra tay, hắn đã không giữ lại một chút nào, đánh ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình.
Hiện tại tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn có hai, đó là Ma Ha thần chưởng và Vô Thượng đại kiếm thuật. Mà nếu như bàn về công kích đơn thể, Vô Thượng đại kiếm thuật còn tốt hơn.
Vô Thượng đại kiếm thuật là tinh túy mà Kiếm Đạo sư để lại. Lại phối hợp Kiếm Thần chi kiếm, có thể trở thành trấn tông chi bảo của Kiếm Thần tông thì sao có thể đơn giản được chứ?
- Vô Thượng đại kiếm thuật, ngươi là tông chủ tân nhiệm kia của Kiếm Thần tông? Không... Không có khả năng...
Vô Thượng đại kiếm thuật ở trên Phù Thiên đại lục cũng không phải là bí mật gì. Là đệ tử hạch tâm của Hóa Vân tông, Đỗ Tuấn lập tức nhận ra được nó. Đồng thời hắn cũng lập tức suy đoán ra được thân phận của Nhiếp Vân. Sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch, bàn tay khẽ lật một cái, một đồ vật có bộ dáng như ngọc chùy xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn, bị hắn tiện tay ném ra.
Sưu sưu sưu sưu!
Tuy rằng Ngọc chùy này là cái bảo bối, thế nhưng sao có thể chống đỡ được Vô Thượng đại kiếm thuật mà Nhiếp Vân toàn lực thi triển ra cơ chứ? Thoáng cái đã bị đánh nát thành bột phấn.
Phốc.
Ngay sau đó Đỗ Tuấn đã bị kiếm khí rộng lớn đâm thủng, đầu từ trên cổ rớt xuống phía dưới.
Bị khí cơ của Vô Thượng đại kiếm thuật tập trung. Bảo vật như Dời Thiên phù lục căn bản sẽ không thể dùng được. Mà thực lực của Đỗ Tuấn này ngay cả so với đám người Tang Hồng Y, Hồ Khuê cũng kém hơn. Sao có thể chống đỡ được chứ? Thoáng một cái đã bị đánh chết triệt để, hồn phi phách tán. Thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
- Đáng giận, ngươi nhất định phải chết, Tiêu Lăng, sử dụng thủ đoạn cuối cùng!
Cát Hoan không nghĩ tới bốn người vây giết Nhiếp Vân này, chưa tới mười hô hấp mà đã bị đối phương đánh chết hai người. Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, liên tục quát lớn, gào rú một tiếng đối với Tiêu Lăng cách đó không xa.
- Được.
Trong mắt Tiêu Lăng cũng hiện lên vẻ âm tàn, dường như đã đưa ra quyết định nào đó. Bàn tay của hắn và Cát Hoan đồng thời giơ lên, từng người đánh ra tuyệt chiêu của mình.
Bất kể nói như thế nào hai người bọn họ đều là cao thủ có thể xếp ở top cao trong Hóa Vân tông. Cho dù trong tức giận lại có chút hoảng hốt, thế nhưng thực lực trên tay lại không thể phủ nhận được. Pháp lực cường đại đến cực điểm hội tụ thành hai cái quang cầu cực lớn bắn thẳng về phía trước.
- Kim Cương ba lưu quyền? Ngoan độc, bất quá chỉ vào như vậy mà đã muốn giết ta, còn không dễ dàng như vậy a.
Thấy hai cái quang cầu đánh úp lại, Nhiếp Vân thủ kiếm lại. Hai tay vẻ ra nửa vòng tròn ở trước ngực, rồi đột nhiên phân ra, hóa thành hai chưởng trái phải nghênh đón công kích.
Kim Cương Lưu Ba quyền là một loại Vô Thượng võ kỹ cuồng bạo nhất trong võ kỹ của Hóa Vân tông, dùng pháp lực toàn thân ngưng tụ ra một viên câu. Một khi bị đụng phải sẽ lập tức khiến cho nó bạo tạc nổ tung, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Bất quá, Nhiếp Vân cũng đã có thủ đoạn ứng phó. Hai tay vẽ nửa vòng, chỉ dùng thiên phú Tường Thủy sư khống chế nước biển, sau đó hai tay lại đánh ra thức thứ ba Nhật Nguyệt vô lượng của Ma Ha thần chưởng.
Tuy rằng uy lực của thức thứ ba không bằng thức thứ tư Tinh Thần vô lượng. Thế nhưng khí hải hiện tại của hắn chỉ có thể đánh ra một chiêu thức thứ tư mà thôi. Muốn đồng thời đánh ra hai chiêu, lực của hắn vẫn còn không đủ.
Ầm ầm!
Ma Ha thần chưởng và Kim Cương Lưu Ba quyền đụng vào một chỗ, hai tiếng bạo tạc kịch liệt vang vọng. Công kích của ba người khiến cho nước biển cuồn cuộn, tạo ra thủy triều cực lớn.
- Ha ha, tiểu tử, lần này ngươi nhất định phải chết. Lực lượng bạo tạc nổ tung vừa rồi đã triệt để dẫn động trận pháp mà trước đó chúng ta bố trí. Để ta nhìn xem lần này còn chạy thoát thế nào được nữa.
Tiếng nổ mạnh vừa dứt thì Nhiếp Vân đột nhiên nghe được thanh âm gần như điên cuồng của Cát Hoan và Tiêu Lăng.
Nghe thấy đạo thanh âm này, vừa nhìn xuống phía dưới, đồng tử của hắn lập tức co rụt lại.
Chỉ thấy nước biển dưới chân đột nhiên quay cuồng mãnh liệt, tạo thành một cái vòng xoáy cực lớn, bên trong là một mảnh đen kịt, tựa như là miệng của một đầu cự thú ngập trời, đang chậm rãi thôn phệ hắn.