Vô Tận Kiếm Trang

Chương 130: Cảnh giới phi thăng



Diệp Bạch trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

- Chúng ta hiện tại cứ chờ đợi đã, không biết cái cấm chế này biết bao giờ mới có thể trừ bỏ được.

Thanh bào quái khách đáp:

- Việc này cũng không cần gấp, Dược Thủy Tà Thiên huyệt cần tam đại tông môn hao tổn thật nhiều khí lực, sau khi giải trừ cấm chế bọn họ cũng phải tử thương không ít người, sau đó bọn họ còn phải đối mặt với mãnh thú thủ hộ, thực hiện một cuộc chiến với Tử Lân Huyết, đến lúc đó lại bị tổn hao thêm lần nữa. Chúng ta hiện tại cứ làm ngư ông đắc lợi, mọi chuyện cứ để cho tam đại tông môn phụ trách.

Diệp Bạch cũng không kìm được mà nở ra một nụ cười. Đúng vậy, di chuyển cự thạch cũng là người của tam đại tông môn, bài trừ cấm chế cũng là nhân thủ của tam đại tông môn, chiến đấu với Tử Lân Huyết cũng là người của họ. Người ngoài chắc chắn phải cảm tạ ba tông môn này.

Đương nhiên đến khi tranh phân bảo vật bọn họ dĩ nhiên không để cho tam đại tông môn đẹp mặt như trước. Lúc này không một người nào có thể bỏ qua, bọn họ cũng chắc chắn dùng biện pháp giống như Thanh Bào quái khách.

Chỉ là, tam đại tông môn có thực sự ngu ngốc như vậy không? Hao tâm tổn sức để cho người khác hưởng như vậy sao? Diệp Bạch nhất định cho rằng chuyện này có vấn đề ở đằng sau tuy nhiên hắn cũng không thể xác định được vấn đề này là gì. Các Huyền sư bình thường ở đây cũng chẳng được coi vào đâu, Huyền Sĩ đỉnh cấp bình thường cũng bị coi như là Kiến hôi huống hồ một Huyền Sĩ sơ giai như hắn.

Tất cả mọi chuyện đều là thanh bào quái khách kể cho hắn, hắn chưa bao giờ được thấy chút gì của Dược Tông Thủy Tà môn.

Muốn biết thì tốt nhất là mình phải tự đi tìm hiểu, một Huyền Sĩ sơ giai mà đi tham dự vào chuyện này thì người đầu tiên phải chết chính là hắn. Diệp Bạch chưa bao giờ tham dự cuộc chiến nào mà mình không nắm chắc phần thắng, hắn biết rằng mình phải cẩn thận, ít nhất phải nắm một phần thắng nào đó mới có thể mạo hiểm.

Diệp Bạch nhìnThanh bào quái bỗng nhiên động tâm hỏi:

- Đúng rồi, Ở giữa Thủy Tà Thiên Huyệt chính là hai vật, Thanh giai kiếm quyết cùng với Tích Huyết Kim Đan, tiền bối muốn thứ gì trong hai thứ đó?

Trong lòng hắn vẫn luôn có nghi vấn này, thực lực của Thanh bào quái khách từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe thấy, khẳng định lão ta không phải là người của La Lâm quốc. Lão nghìn dặm tới đây, không biết là vì quyển Thanh giai kiếm quyết hay là ba viên Tích Huyết Kim đan, có thể đột phá từ cảnh giới Huyền Sư lên Huyền tông.

Thanh bào quái khách nhìn Diệp Bạch một cái rồi nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Không vì cái gì cả.

- A

Diệp Bạch không tin nói:

- Thật khó tin, không lẽ tiền bối không muốn tìm Thanh giai kiếm quyết hay Tích Huyết Tử Kim Đan để đột phá từ Huyền Sư lên Huyền Tông sao?

Thanh bào quái khách trầm mặc một thoáng rồi nói:

- Hai vật này đều là những thứ chí bảo mà mỗi Huyền Sư đều mơ ước, tuy rằng cuộc tranh chấp hai vật này phải tốn rất nhiều mưa máu ta không phải không muốn mà biết rằng thực lực bản thân không thể nào có thể đoạt được nó từ ba đại tông môn.

Dược Tông Thủy Tà thiên còn có một vận tối trọng yêu, tuy nhiên tất cả mọi người chỉ vì quyển Thanh giai kiếm pháp cùng với ba viên Tích Huyết Tử Kim Đan mà bỏ qua nó, đến khi ta lấy được, ngươi sẽ biết vật đó là gì.

Diệp Bạch kinh ngạc hỏi:

- Còn có vật gì khác sao? Vãn bối còn tưởng ở đó chỉ có kiếm quyết và ba viên đan dược.

Thanh bào quái khách cười nhạo nói:

- Làm sao có thể được, Dược Thủy Tà Thiên là ai? Chính là đệ nhất kỳ tài luyện đan ở Lam Nguyệt Công quốc, trong huyệt mộ của hắn không lẽ chỉ có vài viên Tích Huyết Tử Kim Đan nhỏ nhoi sao? Chắc chắn trong đó còn những đan dược cao cấp hơn cả Tích Huyet Kim Đan, vô cùng hiêm có, thứ mà Dược tông làm ra, há có thể là phế vật?

Diệp Bạch gật gật đầu sau đó hắn mỉm cười một lần nữa:

- Huống chi một cường giả Huyền Tông chẳng lẽ chỉ có vài thứ đó thôi sao? Thanh giai công pháp ở đó đã có thì nhất định Lục giai đỉnh cấp công pháp ở đó cũng có. Không chỉ vật, mãnh thú Tứ giai kia cũng là một bảo vật đó, máu, da, gân cốt của nó không phải cũng đều là bảo vật sao?

Diệp Bạch nghe vậy thì sững sờ, Thanh bào quái khác tiếp tục cười giải thích:

- Tứ giai mãnh thú Tử lân Huyết Du rất trân quý, máu của nó có thể làm thuốc, vô cùng đại bổ, lại có thể chế tạo làm nhuyễn giáp, chính là những bảo vật mà Huyền Sĩ rất muốn có. Những bộ phận khác cũng có rất nhiều tác dụng.

Thanh bào quái khách đột nhiên duỗi một ngón tay ra rồi nói tiếp:

- Trân quý nhất vẫn là nội đan của manh thú, nội đan này so với một cuốn Thanh giai trung cấp kiếm quyết và ba viên Tử Huyết Kim Đan tuy rằng thua kém tuy nhiên vẫn là một bảo vật trân quý.

Diệp Bạch há hốc mồm, thế mới biết trước giờ mình suy nghĩ đơn giản. Huyền Tông mộ huyệt trân quý nhất dĩ nhiên là quyển Thanh giai bí kíp và ba hạt Tử Huyết Kim đan dĩ nhiên là điều không thể nghi ngờ tuy nhiên Thủy Tà Thiên khi tu luyện công pháp cũng luyện chế ra rất nhiều đan dược, huyền binh và bảo vật khẳng định ở đó cũng không ít, cho nên ngay cả Huyền Sĩ cũng muốn tham gia vào cuộc tranh đoạt này. Ngoài ra tài liệu và nội đan trên người tứ giai manh thú cũng vô cùng trân quý.

Chỉ có điều Thanh bào quái khách nói thứ hắn muốn lấy cũng không phải những thứ đó mà trong mộ địa Thủy Tà Thiên còn có những vật trân quýa hơn, vậy đồ vật gì có thể trân quý hơn hai thứ đó chứ? Nội đan mãnh thú thì nhất định không cần nói đến, đồ vật kia là vật gì mà mình cũng không biết đây?

Diệp Bạch không kìm được mà âm thầm suy đóan.

Thanh bào quái khách vỗ vỗ vai của hắn mà nói:

- Được rồi không cần phải suy nghĩ, ta sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi mau đi kiếm một chút đồ ăn cho ta, ngày mai ta sẽ không đi ra ngoài nữa, ngươi ở nhà cố gắng tu luyện, cố gắng đạt tới Huyền Sĩ cấp cao, thực lực của ngươi hiện tại vẫn còn quá thấp.

Diệp Bạch bất mãn nhìn Thanh bào quái khách một cái, tuy nhiên hắn lập tức đứng dậy kiếm một số thịt thú rừng rồi quay trở về, khi trở về hắn đã mang theo hai con gà rừng, sau khi bỏ qua nội tạng, rửa sạch xong Diệp Bạch liền đem nướng nó trên đống lửa. Thanh bào quái khách lúc này ở một bên nhìn hắn, chỉ chốc lát sau con gà đã nướng chín, Diệp Bạch vẩy muối và gia vị lên sau đó mang đi nướng. Thịt vừa chín, Thanh bào quái khách lập tức cầm lấy, không sợ nội tạng mà há to miệng cắn, mồm mép đầy mỡ khiên cho Diệp Bạch phải buồn cười, hắn lắc lắc đầu rồi tiếp tục nướng. .

Sau khi hai người ăn xong thì trời đã gần tối. Hai người lúc này đều trở về phòng tu luyện. Ngày hôm sau Thanh bào quái khách không rời khỏi cửa nữa mà Diệp Bạch cũng tiếp tục tu luyện, hắn tranh thủ trước đại chiến bảo vệ trạng thái tốt nhất của mình.

Thân pháp của Diệp Bạch hiện tại đã đại thành, hắn cũng không cần phải tu luyện ở mặt hồ nữa mà tu luyện cho Huyền Khí của mình cao lên. Vì có Thanh bào quái khách ở bên cạnh cho nên Diệp Bạch không dùng Tiểu Nhiếp linh kiếm trận mà phải tiến vào trong Kiếm thạch để tu luyện, may mà hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ cho nên Thanh bào quái khách cũng không nghi ngờ.

Ở trong Kiếm thạch tốc độ tu luyện dĩ nhiên tăng hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể bố trí kiếm trận, hấp thu linh khí. Nếu như không phải Diệp Bạch có thực lực quá thấp, hấp thụ linh khí chỉ được một phần mười thì hiện tại hắn đã mạnh hơn rất nhiều rồi.

Ở trong Kiếm trận bố trí Tiểu Nhiết Linh kiếm trận, uy lực vô cùng to lớn. Kinh mạch của Diệp Bạch quá mảnh mai, Huyền Khí lại quá ít, chịu không được sự hấp thu mạnh cho nên chỉ có thể từ từ. Tuy nhiên so với trước kia thì tốc độ tu luyện đã tăng nhanh hơn rất nhiều.

Mười ngày sau!

Trong vòng mười ngày này thì ở đỉnh núi phía trước truyền ra từng tiếng nổ mạnh, đôi khi còn có Kiếm quang phóng lên trời, hiển nhiên là có người đang ở đó chiến đấu kịch liệt. Có một lần có hai Huyền Sư cường địa suýt chút nữa là xâm nhập vào cấm chế này, cuối cùng Thanh bào quái khách ra ngoài đi dạo một vòng thì hai người đã biến mất, không biết là bị đuổi lui hay là tự rời đi, dù sao từ đó không còn ai tiến tới phụ cận này chiến đấu, nơi này một mực bình tĩnh trong mấy ngày sau.

Lúc này ở trong không gian kiếm thạch.

Diệp Bạch khoanh chân ngồi, hai mắt hắn nhắm nghiền lại. Ở xung quanh hắn lúc này xếp hơn mười thanh bảo kiếm, vô tận Thiên địa linh khí, lấy Diệp Bạch làm trung ương mà điên cuồng tụ tập vào, hình thành nên một lốc xoáy.

Đột nhiên, khuôn mặt của Diệp Bạch ở chính giữa đột nhiên đỏ lên một hồi, sau đó lại kèm theo thanh âm hừ hừ. Đột nhiên Diệp Bạch hô một tiếng rồi mở mắt lên, hai mắt của hắn tựa như hai đạo điện quang lóe lên rồi biến mất. Kiếm trận bốn phía lúc này đột nhiên tiêu tán, vô số linh khí cũng theo đó mà tán đi. Cả người Diệp Bạch lúc này toát ra từng âm thanh tí tách giòn vang, kinh mạch lúc này của hắn đã toàn bộ viên mãn, tự nhiên vật chuyển, có một cảm giác no đủ sung túc.

Diệp Bạch vận khí một hồi, giơ tay nhấc chân thì cảm thấy có một uy lực bài sơn đảo hải, thực lực của hắn đã tăng gấp mấy lần.

Diệp Bạch cuối cùng cũng đạt tới Huyền Sĩ sơ giai đỉnh phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.