Vô Tận Kiếm Trang

Chương 181: Kiếm Khí Tam Hoa quyết



Thời gian từ từ trôi quanh, giờ thìn nhanh chóng đã đến, thời khắc rút thăm đã đến. Trong trường lúc này mọi người liền có cảm giác thở không thông, tất cả mọi người đều không yên, bất an không biết đối thủ của mình là ai.

Diệp Khổ, Diệp Bạch hơi thản nhiên, gặp ai cũng không sao cả, chỉ cần không chạm phải Đạm Thai Tử Nguyệt Diệp Khổ thì Diệp Bạch không sợ bất cứ ai, cho nên không có chuyện gì phải lo lắng.

Diệp Bạch tiện tay rút lấy một thẻ trúc, mở ra xem.

Số tám.

Diệp Bạch xoay về với mọi người, lẳng lặng chờ đợi.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Khổ cũng quay trở về, số sáu, hai người này không giống nhau, cả hai đều thở ra một hơi, dù sao bọn họ ai cung mới bắt đầu, không ai muốn mình tự giết lẫn nhau.

Hiện tại xem ra vận khí của mình cũng không tệ lắm, chỉ cần không phải đối đầu với Đạm Thai Tử Nguyệt thì trận đấu này không có biến cố gì lớn.

Nhìn thấy Diệp Khổ, Diệp Bạch đã rút thăm xong, những người kia cũng liếc nhìn nhau một cái, trong chốc lát đã xong hoàn toàn. Có mấy người không may đụng phải nhau, hiển nhiên mười tám người chia làm chín tổ, Diệp gia chiếm một nửa, đụng nhau là điều không thể tránh được.

Lúc này, cũng không có mấy người có vận khí tốt, đụng phải người có thực lực mạnh.

Canh ba giờ thìn, Đạm Thai Tử Nguyệt bốc thăm thì nhận được lôi đài số chín, không cùng với lôi đài của Diệp Bạch và Diệp Khổ.

Về phần những người còn lại, Diệp Bạch cũng không quan tâm, hắn cho Băng Nhi tùy ý quan sát xong rồi đi về phía lôi đài số tám của mình.

Chọn chín người trong mười tám người, cửa ải này vô cùng quan trọng, chín người này chính là để chọn ra danh sách tám người đi vào Tử Cảnh Cốc, cho nên đây cũng là một trận chiến rất đáng quan tâm.

Giờ thìn bốn khắc, cuộc chiến sắp bắt đầu.

Một vị trưởng lão trọng tài tiến tới rồi la lớn:

- Số mười ba Diệp Bạch đấu với số tám Diệp Tông, xin mời hai vị lên đài.

Diệp Bạch ngạc nhiên, khi quay đầu thì hắn cũng phát hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Tông. Diệp Bạch cũng không chú ý tới những dãy số khác, mà Diệp Tông cũng không hỏi số của Diệp Bạch, hiển nhiên hai người không nghĩ tới chuyện mình sẽ gặp người cùng gia tộc ở đây.

Vị trưởng lão trọng tài kia hô nửa ngày vẫn chưa có người ứng tiếng thì hô lên lần nữa:

- Diệp Bạch, Diệp Tông, xin mời hai người lên đài, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi.

Nghe thấy vậy, hai người lập tức có phản ứng, Diệp Bạch nhẹ nhàng bay lên trên đài, Diệp Tông cũng phi thân lên.

Hai người đối mặt với nhau, vị trọng tài kia nhìn hai người rồi vỗ tay nói:

- Được, song phương đã lên đài, vậy ta tuyên bố cuộc chiến bắt đầu.

Nói xong, lão lùi xuống, nhường lôi đài lại cho hai người.

Tuy nhiên, hai người ở trên đài hồi lâu vẫn không có cử động. Diệp Bạch lộ vẻ cười khổ, hắn thật không ngờ trận chiến này hắn lại đụng phải đệ tử Diệp gia, nếu như là đệ tử của ba nhà khác có mạnh hơn cũng không sao, nhưng chạm phải đệ tử Diệp gia thì nhất thời thế nào hắn cũng không hạ thủ được.

Mà Diệp Tông đối diện cũng cảm thấy bâng khuâng, Diệp Tông ban đầu cũng là một đệ tử ngoại tông, lần này được chọn làm mười tám người tham gia dự thi, hắn tiến lên, cũng chỉ trong hai năm.

Hai năm trước, ngoại tông nổi danh nhất là Diệp Bồng Lai, Diệp Bát Phàm, Diệp Phá, Diệp Thiên Mị, về sau còn có Diệp Bạch, toàn bộ tiến nhập vào nội tông, tuy nhiên tên Diệp Tông thì không ai nhớ, hắn trong hoàn cảnh tu luyện mà lớn mạnh lên, trở thành người mạnh lên, thậm chí có khi còn vượt quan thanh danh của Diệp Bồng Lai, Diệp Phá.

Nhưng mà nếu vậy thì hắn cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi. Ở kỳ Tứ Tông hội vũ, hắn vô cùng kinh người, dùng thân phận đệ tử ngoại tông đánh bại hai gã đệ tử nội tông, thành công tấn cấp lên mười tám người mạnh nhất, oanh động của Diệp gia, trở thành nhân vật hàng đầu của ngoại tông, và cũng là đệ tử ngoại tông hàng đầu tham gia kỳ Tứ Tông Hội Vũ.

Thực lực của hắn không cao, chỉ mới đạt tới huyền khí tầng thứ mười hạ đoạn, cấp bậc huyền khí cũng không bằng người khác. Chỉ có điều với hai một hoàng giai đê cấp công pháp và một môn hoàng giai đê cấp thân pháp, hắc đã vào tới vòng này.

Một người như vậy có thể chiến thắng hai đệ tử nội tông tinh anh, trở thành một trong mười tám người mạnh nhất, so với rất nhiều đệ tử nội tông Diệp gia thì xuất sắc hơn rất nhiều, khiến cho mọi người phải chấn kinh.

Lúc trước, Diệp Bạch cũng không nghe qua tên của hắn, về sau khi hắn quật khởi Diệp Bạch mới biết được. Trong lòng Diệp Bạch có một hảo cảm, bởi vì hắn biết rõ, đệ tử ngoại tông phải hoàn toàn dùng thực lực của mình mới có thể tu luyện tới huyền khí tầng thứ mười hạ đoan, lại có được hai bộ hoàng giai đê cấp công pháp. Hai bộ này các đệ tử nội tông không coi vào đâu nhưng đối với đệ tử ngoại tông thì đây chính là một kỳ tích.

Kỳ tích này khiên cho Diệp Bạch khi đối diện với Diệp Tông thì nhất thời không biết phải làm thế nào. Bỏ cuộc, dĩ nhiên là không thể, nhưng đánh bại Diệp Tông, hắn cũng không đành lòng.

Ở phía dười đài, đã có một số người xem không hài lòng, không ít người nhìn thấy huyền kỹ của Diệp Bạch vô cùng tuẫn lệ đều không kìm được mà hô lên. Ở dưới đài tiếng huyên náo vang rầm trời. Diệp Bạch khẽ cau mày, hắn biết rõ không có biện pháp nào, chỉ có một kết cục.

Diệp Bạch ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Tông phía đối diện.

- Chúng ta bắt đầu đi.

Đã không thể tránh được thì chỉ còn cách tỉ thí với nhau, dùng tất cả thực lực, nếu hắn ta có thể chiến thắng mình thì mình cũng không có gì mà bất mãn.

Diệp Tông nhìn vào hai mắt của Diệp Bạch, đột nhiên ở trước mặt mấy vạn người xem, hắn nở ra một nụ cười:

- Không, ta nhận thua.

Toàn trường ngạc nhiên.

Diệp Bạch cũng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Diệp Tông mà hỏi:

- Tại sao? Tuy chúng ta cùng một gia tộc nhưng cũng không cần phải như vậy, tất cả bằng thực lực mà định đoạt.

Diệp Tông mỉm cười nói:

- Không, ta biết rõ, thực lực hiện tại của ta đã đến đỉnh điểm, vô luận là tu vi huyền khí hay là công pháp ta đều thua kém huynh. Ta vào được đây có hai phần là thực lực, bảy phần là nhanh nhẹn linh hoạt, hiện tại cho dù không gặp huynh mà gặp người khác ta cũng đi xuống.

Diệp Bạch trầm mặc, hắn biết rõ đối phương nó không sai, Diệp Tông có thể tới đây cũng là vì thực lực không đầy đủ, có thể đi tới hiện tại, đúng là điều không dễ dàng với hắn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đệ tử ngoại tông và đệ tử nội tông có đãi ngộ khác biệt thực sự là quá lớn. Hồi mình làm đệ tử ngoại tông, có thể có được hai bộ hôi giai đê cấp công pháp, tu luyện tới tầng thứ chín là đã cố gắng lắm rồi, khiến cho các vị trưởng lão phỉa kinh ngạc. Vây mà hắn lại có tới hai bộ hoàng giai đê cấp, tu luyện tới tầng thứ mười hạ vị, người này,về nghị luận thiên phú thật là khó có thể tưởng tượng.

- Cho nên!

Diệp Tông nhìn Diệp Bạch mà trầm mặc nói:

- Thay vì chúng ta liều mình lưỡng bại câu thương thì không bằng đem cơ hội này trao cho huynh, đến lúc đó tranh đoạt nhất định sẽ rất kịch liệt, huynh giữ được một phần thực lực thì cơ hội chiến thắng sẽ nhiều hơn một phần, dù sao huynh cũng xuất thân từ đệ tử ngoại tông, với người khác, ta không cam lòng nhưng với huynh, ta rất vui vẻ.

Diệp Bạch hỏi:

- Vui vẻ?

Diệp Tông cười nói:

- Không sai, là vui vẻ.

- Diệp Bạch, huynh không biết, huynh chính là đối tượng để ta học tập, huynh tuy xuất thân bần hàn, bị ngoại tông chèn ép nhưng vẫn không sợ ai. Từ khi biết huynh, ta hiểu rằng, chỉ cần ẩn nhẫn là có thể thành công. Cuối cùng ở đại hội thí luyện, huynh đã trở thành đệ nhất nhân của Diệp gia ngoại tông, trở thành thiên tài. Từ đó ta rất bội phục huynh, cho nên ta không ngừng cố gắng, ta nghĩ có một ngày ta sẽ đuổi kịp huynh.

Diệp Bạch ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Tông. Đột nhiên hắn có một cảm giác hắn thật giống như mình, rất cố gắng.

Người này cũng giống mình, biết các phương diện khác mình không bằng người ta cho nên dùng cố gắng để bù lấp vào.

Diệp Tông nhìn về phía Diệp Bạch rồi lại nói:

- Diệp Bạch, huynh còn nhớ bộ kiếm quyết mà huynh lưu lại ở trong Luyện Võ các khong? Bộ bí kíp đó đã được giảng sư Diệp Mỹ Trúc làm bảo vật trấn các, dùng tử trúc biên chế, khắc lên thành Kiếm khí Tam Hoa quyết.

Diệp Bạch khẽ giật mình, giờ đây hắn mới nhớ ra, đúng là có chuyện này, lúc trước sau khi mình tiến giai lên thành huyền sĩ, trở lại ngoại tông, cuối cùng lưu lại một bộ kiếm quyết cho Diệp Mỹ Trú, đó chính là bộ kiếm quyết mà mình tự nghĩ ra. Luận về uy lực thì nó tương đương với kiếm quyết trụ cột cực phẩm, mình sau khi trở thành huyền sĩ, có huyền kỹ thuộc tính, những thứ đó không có tác dụng cho nên mang vào Luyện Võ Các. Trước đó ở trong Luyện Võ các, chỉ có một số trụ cột kiếm kỹ, trụ cột đao kỹ, trụ cột chủy kỹ, không có một bộ huyền kỹ nào, từ ngày đó mới có bộ huyền kỹ trụ cột thứ nhất.

- Làm sao vậy?

Diệp Bạch nghi hoặc nhìn về phía Diệp Tông, không biết hắn nhắc tới chuyện này là có ý gì.

Diệp Tông nhìn về phía hắn rồi nói:

- Huynh có lẽ không biết, ta có được ngày hôm nay là dựa vào hành động của huynh. Huynh làm vậy có thể tùy ý nhưng huynh không biết chuyện đó với những đệ tử ngoại tông bên ngoài có ý nghĩa thế nào đâu. Biết bao nhiêu đệ tử ngoại tông vì hành động đó mà được hưởng phúc trạch vô cùng.

- Nhiều đệ tử ngoại tông bởi vì nghèo khó, muốn có mọt bộ trụ cột huyền kỹ cũng không được, mỗi một bộ đều có giá trên trời. Tuy nhiên khi có một người đem một bộ Kiếm Khí Tam Hoa quyết miễn phí tặng cho Luyện Võ các thì các đệ tử nhà nghèo đều có thể học. Bởi vậy, bọn họ có thể bảo vệ được tính mạng trước các mãnh thú hung ác, gia tăng điểm cống hiến, có nhiều hơn cơ hội tiến vào Huyền Vũ các. Hành động của huynh đối với các đệ tử ngoại tông mà nói có biến hóa nghiêng trời lệch đất, đồng thời Huyền Vũ các lần đầu tiên cũng có một bộ huyền kỹ, cũng là bộ huyền kỹ duy nhất. Không biết bao nhiêu người đã được hưởng ân huệ này, mà có lẽ ta chính là một trong những người được hưởng nhiều nhất.

Nói đến đây hắn nhìn về phía Diệp Bạch:

- Cho nên, huynh hiện tại nên biết rõ, tại sao ta lại chủ động nhận thua. Một phần là vì thực lực của ta không bằng huynh, một phần khác là vì chúng ta đều từng là đệ tử ngoại tông, đều cùng có một loại cảm thục như nhau, ở phương diện khác, ta cũng đã nhận ân tình của huynh, trận này không cần phải đấu!

Hắn xoay người xuống dưới đài rồi đột nhiên quay đầu lại nói:

- Chúc huynh giành được thành tích tốt, lấy vinh quang về cho Diệp gia, cố gắng lên!

Diệp Tông cười nhạt một tiếng rồi biến mất trong đám người, không còn thấy đâu nữa. Mà Diệp Bạch, sau khi nghe được lời nói của Diệp Tông thì vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mãi đến khi Diệp Tông biến mất hắn mới kịp có phản ứng.

- Kiếm Khí Tam Hoa quyết, ha ha, huynh làm sao biết được, thời gian ở Diệp gia ngoại tông, ta mãi mãi không thể nào quên, cái gì cũng không có, khi đó một bộ huyên kỹ đối với ta, có khát vọng cỡ nào.

Diệp Bạch cười cười rồi lắc đầu đi xuống dưới đài, mãi đến khi hắn đi rồi trọng tài mới kịp phản ứng mà lên đài tuyên bố. Kết quả người tỉ thí rời khỏi, chỉ có một mình lão là há hốc mồm ở trong lôi đài trống rỗng. Mọi người đứng xem thì hùng hùng hổ hổ, hiển nhiên là vô cùng bất mãn. Tuy nhiên, Diệp Bạch Diệp Tông đã rời đi, bọn họ chỉ còn cách đi sang lôi đài khác.

Diệp Bạch đã nằm ở trong chín người mạnh nhất, mà lúc này các lôi đài khác mới bắt đầu.

Diệp Bạch chính là người đầu tiên tiến vào chín người mạnh nhất.

Tuy trận này không đánh nhưng Diệp Bạch vô cùng cao hứng. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất không phải tương kiến với đồng môn, hơn nữa bởi vì không đánh cho nên các lôi đài khác cũng mới bắt đầu, mình cũng quan sát một chút, xem thực lực của bọn họ thế nào.

Đây chính là một ưu thế chưa từng có từ trước đến nay, những người khác cũng không có may mắn như vậy.

Lôi đài đầu tiên mà Diệp Bạch muốn tới dĩ nhiên là lôi đài số chín, lôi đài của Đạm Thai Tử Nguyệt. Hắn muốn nhìn xem, người được mệnh danh là đệ nhất nhân của Tứ Đại Thế gia rốt cuộc mạnh thế nào, cũng là để chuẩn bị sớm một chút khi mình gặp phải nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.