Sự vui mừng này, thật không thể tin được.
Linh dược đạt tới tứ giai đã là một biến hóa nghiêng trời lệch đất, lần trước Diệp Bạch đã nhìn thấy một cây Chu Tước Hỏa tam giai cao cấp của Chu Họa Mi đã vô cùng hâm mộ, thiếu chút nữa thì ra tay cướp đoạt, hiện tại hắn gặp phải linh dược tứ giai, cho thấy giá trị của nó tao thế nào.
Diệp Bạch thế nào cũng không ngờ Tử Khí Nhân Hình Hoa một trong ba phương thuốc chủ yếu luyện chế Tích Huyết Tử Kim Đan lại có ở nơi này, lại tìm được ở trên người mặc áo đen, đây quả là một điều bất ngờ.
Tuy hắn đã sớm nghĩ tới chuyện ở trong hộp ngọc sẽ có vật bất phàm nhưng không ngờ lại là vật trân quý đến mức như vậy.
Có Tử Khí Nhân Hình hao này, mình chỉ cần tìm hai vị thuốc còn lại, là có thẻ luyện chế Tích Huyết Tử Kim Đan.
Hiện tại Diệp Bạch không còn đau lòng việc mất ba viên hỏa lôi tử nữa, ngược lại hắn vô cùng cảm tạ người mặc áo đen.
Diệp Bạch cẩn thận cất kỹ những thứ này, hắn không dám chủ quan mà hành sự rất thận trọng.
Sau khi làm xong tất cả, Diệp Bạch mới từ từ khôi phục lại tinh thần, tiếp tục tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh.
Sáu này sau đó, bọn người Diệp Bạch đã tiến tới Bái Kiếm Cốc.
Ở trước mặt một đạo núi vô cùng lớn cao ngất hiện ra, tạo ra một khí thế vô cùng lớn.
Trương Huyền Hạ là chủ, thấy như vậy liền lộ ra vẻ kiêu ngạo. Hắn nhìn biểu lộ trên khuôn mặt của đệ tử Tử Cảnh Cốc thì nhiệt tình giới thiệu nói:
- Không nên xem thường thềm đá này, thềm đá này có một trăm ba mươi nghìn cấp, tên là Kiếm đạo, có tên gọi khác chính là Bái Kiếm đường.
Thiết lập con đường này chính là để rèn luyện tâm tính của đệ tử Bái Kiếm Cốc, để chúng ta biết việc tu hành là gian nan, không được quên đi quá khứ. Mỗi đệ tử muốn đi lên cần phải bước từng bước trên từng thềm đá này, không được dùng huyền khí.
Bọn Diệp Bạch nghe vậy thì thần sắc hiện lên vẻ chú ý, cuối cùng bọn họ cũng biết Bái Kiếm Cốc này thật là khôn đơn giản, các tiểu môn phái bình thường không thể so sánh.
Trương Huyền Thiệu nhìn thấy vẻ mặt của mọi người thì mỉm cười nói:
- Tuy nhiên các vị là khách quý của Bái Kiếm Cốc, không cần phải tuân thủ lễ nghi này, không cần phải bước từng bươc. Trương Huyền Thiệu nói xong định phi thân lên núi, tuy nhiên Cốc Tâm Hoa lại khoát tay:
- Khoan đã đạo tu hành là phải chú trọng, một bước một dấu chân, quý tông kiếm đạo chính là hợp với tôn chỉ này. Tuy quý tông chấp thuận để cho chúng ta không tuân theo có thể phi hành lên núi, nhưng chúng ta muốn thử cảm giác của quý tông một lần.
Nói xong câu đó, nàng thong thả bước lên phía trước, không quan tâm đến phản ứng của người khác. Thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt của Trương Huyền Thiệu lóe lên một tia kỳ dị, hiển nhiên hắn bị lời này của Cốc Tâm Hoa làm cho kính nể.
Cốc Tâm Hoa chuyển động thân hình, đi trước dẫn đường. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Mà ba đệ tử của Bái Kiếm cốc còn lại thì đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám lên phản đối, bọn họ cũng nhanh chóng nhập vào trong.
Những người khác của Tử Cảnh Cốc thấy đệ tử hạch tâm Cốc Tâm Hoa làm vậy thì dĩ nhiên không thể nói gì. Không ít người cười khổ một tiếng, tuy rằng đi bộ như vậy vô cùng khổ sở nhưng bọn họ cũng phải tuân theo.
Từ khi bước chân vào con đường tu hành bọn họ chưa bao giờ phải làm như vậy, đi mấy nghìn bậc thang bọn họ đã cảm thấy chân mình đau nhức cho dù là huyền sĩ chỉ sợ cũng không chịu khổ nổi gióng như thường nhân bình thường.
Trương Huyền Thiệu lo lắng nhìn những người sau lưng, hắn là chủ tới tiếp khách làm sao có thể để người ta như vậy. Tuy nhiên đối phương đã quyết làm sao có thể ngăn cản.
Hắn và vài sư đệ sư muội thì còn tốt, dù sao cũng đã thử qua một lần, còn những đệ tử Tử Cảnh Cốc lần đầu tiên bước chân đi, không ít người đã lộ vẻ đau đớn trên khuôn mặt, trên trán toát ra mồ hôi mà thở hồng hộc.
Nếu như có huyền khí nghìn dặm vạn dặm cũng không nói gì, nhưng khi không có huyền khí, thì bước chân trên một trăm ba mươi nghìn bậc thang này thì đúng là thử thách lớn.
Chỉ có mấy người thần sắc vẫn như thường, bước chân vẫn kiên định vô cùng.
Tiếp tục đi lên, Cốc Tâm Hoa cuối cùng cũng cảm thấy gian nan, mà không ít người phía sau đã cảm thấy không kiên trì nổi, tuy vẫn tiếp tục đi nhưng có thể đã sử dụng huyền khí, quán chú vào trong hai chân. Cốc Tâm Hoa cũng không thèm để ý xem bọn họ làm gì, tiếp tục hướng về phía trước.
Hai người Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh thì cắn răng kiên trì tuy mồ hôi ướt đẫm quần áo nhưng các nàng vẫn cố gắng. Phó Băng Vũ là đệ tử nội tông thì khá hơn các nàng, vẫn còn miễn cưỡng kiên trì được.
Mà Diệp Bạch thì không lộ vẻ gì khác, hắn cũng không sử dụng huyền khí, từng bước từng bước một mà từ từ đi lên.
Sau đó rất nhanh, Cốc Tâm Lan Hoàng Linh cuối cùng cũng không kiên trì nổi, thân thể lung lay như muốn đổ xuống, thấy cảnh tượng như vậy Trương Huyền Thiệu nhịn không được mà hướng về phía Cốc Tâm Hoa nói:
- Cốc cô nương, chi bằng hay là phi hành lên núi, một số người không chịu nổi, các vị không phải là người của Bái Kiếm Cốc, đi được như vậy đã là rất giỏi rồi.
Cốc Tâm Hoa nhàn nhạt nhìn những người đằng sau mà nói:
- Đạo tu hành là phải tu tại tâm nếu như cả ý niệm kiên trì cũng không có thì sau này cả đời thăng tiến có hạn. Nếu như có người nào không kiên trì nổi thì có thể sớm lên núi, ai nguyện ý cùng ta đi trên kiếm đạo này thì ở lại.
Nói xong câu đó nàng lại tiếp tục quay đầu cất bước về phía trước. Trương Huyền Thiệu thấy vậy thì đành chịu, có một số đệ tử Tử Cảnh Cốc nghe vậy thì đỏ bừng, lại lặng lẽ tán đi huyền khí ở trên chân, Diệp Bạch nhìn hai người Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh tiến đến các nàng mà cười nói:
- Hô hấp chậm một chút, bước chân ngắn một chút, không cần nghĩ đến chuyện phải chạy đi, giống như đang chơi đùa dưới nước, quanh tai có tiếng gió đùa cợt, hoa bay múa, chỉ cần tưởng tượng được như vậy là sẽ không mệt mỏi.
Hoàng Linh Cốc Tâm Lan hai người quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Bạch thì lập tức vui mừng:
- Diệp đại ca.
Diệp Bạch mỉm cười, hướng về phía hai nàng mà gật nhẹ đầu nói"
- Cố gắng lên, chúng ta cùng một chỗ mà từ từ đi lên, không cần phải sợ, các muội nhấ định sẽ làm được.
Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan nghe thấy lời nói của Diệp Bạch thì gật nhẹ đầu:
- Được, chúng ta nhất định có thể đi.
Nói xong câu này, cả hai cắn răng đi tới phía trước.
Diệp Bạch đi sau lưng hai nàng, tùy thời quan sát trạng thái của hai nàng, thấy các nàng như vậy thì vui mừng gật nhẹ đầu.
Tuy không bằng Cốc Tâm Hoa nhưng Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan hai người này xem ra cũng có ngạo khí không chịu rớt lại phía sau.
Cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi, chỉ thấy một mảng rừng trúc ở trước mắt. Tất cả mọi người thấy vậy thì lớn tiếng hoan hô, vô cùng thỏa mãn.
Suốt một trăm ba mươi nghìn thềm đá, từng bước từng bước một, bọn họ cuối cùng cũng đã đi lên, đoạn đường này tuy gian nan nhưng thu hoạch cũng vô cùng lớn.
Trương Huyền Thiệu nhìn bọn họ trong mắt hiện ra một vẻ kính nể.