Bọn họ thậm chí không kìm được mà đem thân thể nghiêng về phía trước, cổ cố gắng kéo dài như muốn nhìn kỹ hơn một chút.
Mà những tông môn khác thấy Diệp Bạch dừng lại cũng không kìm được hiếu kỳ, giương mắt nhìn hắn.
Ở bên khán đài Tử Cảnh Cốc.
Tiết Thần Tinh hừ lạnh một tiếng, quan sát Diệp Bạch mà khinh thường nói:
- Làm ra vẻ, không hiểu mà giả như là hiểu.
Hoàng Cốc hai người thấy Tiết Thần Tinh nói vậy thì phản bác:
- Nói bây, ngươi làm sao biết được Diệp đại ca không biết mà giả vờ là biết, ngươi nếu hiểu phẩm kiếm thì vừa rồi Cốc tỷ tỷ hỏi ngươi không đứng lên, hiện tại người ta lên rồi lại ghen ghét.
Tiết Thần Tinh không muốn tranh chấp với Cốc Hoàng hai người bởi vì cả hai có quan hệ với Cốc Tâm Hoa không nhỏ, cho nên hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng mà cười nhạo:
- Cái này còn không phải là không biết mà giả vờ là biết hay sao, ngươi xem có người nào phẩm kiếm mà cầm một thanh kiếm đã biết phẩm giai của nó không? Thời gian người khác xem một thanh thì hắn đã xem hai mươi thanh, nếu cái này cũng gọi là phẩm kiếm thì ta cũng có thể xem nhanh hơn cả hắn.
Hoàng Cốc hai người nghe vậy muốn phản bác nhưng thực sự phản bác từ đâu các nàng cũng không biết.
Lam, Thẩm, Quan, Tiêu, Trưởng Tôn bọn họ thì có thần sắc khác nhau, chỉ là bọn họ vẫn ngồi tại chỗ
Chỉ có Phó Băng Vũ là đối với trình độ phẩm kiếm của Diệp Bạch là hoàn toàn tin tưởng, không nghi ngờ gì hết, hoàn toàn không thèm để ý tới cái nhìn của những người xung quanh, mà Cốc Tâm Hoa ở phía trước thì không có một biểu tình, không ai biết nàng ta đang nghĩ tới điều gì.
….
Ở trên đài phẩm kiếm, Diệp Bạch ở trước thanh kiếm này mà hơi sững sờ.
Kiếm khí kỳ lạ như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Chỉ thấy thanh kiếm này dài chừng năm thước, cầm trong tay phải toát ra một phần huyền khí mới có thể bình yên.
Vỏ kiếm thuần túy là do cây gỗ gọt thành, không thấy dấu vết của điêu khắc, có vẻ xưa cũ đơn sơ, khiến cho những người xem xét không có nhiều hào hứng.
Mà chuôi của thanh kiếm thì khác, tựa hồ như là rễ cây màu tím, Diệp Bạch không biết đây là cây gì nhưng thoạt nhìn cũng không giống như là thứ quý báu.
Tuy nhiên Diệp Bạch cũng không dựa vào vẻ bề ngoài mà xác định một thanh kiếm, thanh kiếm này vô cùng kỳ lạ khiến hắn không đành lòng bỏ qua một bên.
Bởi vậy hắn quyết định xem thân kiếm, dù sao một thanh kiếm quan trọng nhất cũng không phải là vỏ kiếm và chuôi kiếm mà chính là thân kiếm.
Nhưng sau khi rút ra Diệp Bạch liền sững sờ.
Hiện trong tay hắn chính là một cây côn hình tròn, đây thực sự là một thanh kiếm hay sao?
Hiện tại Diệp Bạch đã hiểu tại sao mọi người khi nhìn thấy thanh kiếm này lại bỏ qua một bên, thanh kiếm này thật không thể gọi là thanh kiếm, có thanh kiếm nào mà thân kiếm lại như một khúc côn như vậy không? Côn kiếm, có lẽ gọi như vậy mới chính xác.
Tuy nhiên trong mắt Diệp Bạch lại cảm thụ khác, hắn vận chuyển Vọng Khí quyết thì thấy có một luồng tử quang mờ mịt hiện ra trên thanh côn kiếm này.
Diệp Bạch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục phát động Vọng Khí quyết, cuối cùng hắn vận dụng Vọng Khí quyết đến trạng thái đỉnh phong, cơ hồ nước mắt cũng muốn chảy ra, huyền khí trong cơ thể hao sạch thì thấy một luồng khí tức mênh mông truyền vào trong đầu của hắn.
Hiện ra trong mắt hắn là một thiết trị hình kiếm màu xám, giống như là trung tâm thiên đại, khí tức hắc sắc vô tận cuồn cuộn lao tới.
Thiết kiếm hình trụ này như có sở giác, hắc khi dừng lại, run lên một cái rồi bay về phía Diệp Bạch.
Diệp Bạch bỗng nhiên cảm thấy kim quang đại phóng, bay thẳng lên trời, hai luồng tử quang và hoàng quang bay lên trên không trung, tiếp xúc với nhau rồi tán đi.
Sau đó lại khôi phục nguyên lại bộ dáng ban đầu, thiết kiếm hình trụ như trước vẫn ở trong tay Diệp Bạch, không hề chiếu rọi nữa.
Diệp Bạch chần chừ trong giây lát, hắn cầm lấy thanh quái kiếm này mà cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu.
Đây là thanh kiếm đầu tiên mà hắn dùng toàn lực cũng không thể thấy phẩm giai của nó, Thiên Thước Thủy Kiếm tuy dị thường nhưng cũng có kiếm danh, Huy Đình kiếm tuy thâm trầm nhưng cũng có tin tức hiện ra, còn thanh kiếm này ngoại trừ dị trạng đó thì không có gì.
Đây là thanh kiếm mà hắn nhìn không thấu, có lẽ phải tiến vào tầng thứ ba chính thức hoặc tầng thứ tư thậm chí là tầng thứ năm mới có thể.
Tuy nhiên Diệp Bạch có thể xác định thanh kiếm này là một thanh kiếm thuộc tính thổ, hơn nữa phẩm giai của nó không hề thua kém Huy Đình Kiếm, tam giai trung cấp.
Trong nháy mắt Diệp Bạch đã xác định chọn thanh kiếm này, cho dù phía sau có tam cực thượng giai bảo kiếm hắn cũng không để ý tới.
Một thanh tam giai trung cấp thuộc tính thổ đối với hắn có giá trị vượt xa một thanh tam cực thượng giai cổ kiếm, huống chi phẩm kiếm đại hội này mười bảy lần mới ngẫu nhiên xuất hiện một thanh tam giai thượng cấp cổ kiếm, với thực lực của Diệp Bạch cũng không dám chắc có thể phát hiện ra kiếm khí của tam giai thượng cấp tồn tại.
Bởi vậy hắn lập tức lấy thanh kiếm này đi xuống dưới đài.
Đối với hành động lần này của Diệp Bạch nhiều người đã oanh động, không ít người cảm thấy kinh ngạc.
Diệp Bạch xuất thân từ Tử Cảnh Cốc, nhất cử nhất động của hắn đều biểu tượng cho Tử Cảnh Cốc, quá trình tuyển kiếm của hắn quá kỳ lạ, không giống như người bình thường, bất kể là ai cũng chú ý tới hắn.
Mà hắn lại bỏ qua thanh kiếm Huy Đình bất phàm kia mà lại lấy một thanh kiếm không hề thu hút nào, thậm chí có thể gọi là côn kiếm, ai không mở rộng tầm mắt chứ.
Có một số người không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Mọi người ở Tử Cảnh Cốc đều lộ ra vẻ khó coi, chỉ có Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan là sững sờ nhìn Diệp Bạch đang vuốt ve thanh côn hình quái kiếm này.
Các nàng tuy vẫn một mực tin tưởng Diệp Bạch, biết hắn chọn là có đạo lý nhưng thanh côn tử này…
Chỉ có bốn vị Xích Luyện Tàng Khí, Công Bố Công Dương bốn đúc kiếm đại sư nhìn thấy Diệp Bạch bỏ qua Huy Đình Kiếm mà lấy thanh côn hình quái kiếm này thì ánh mắt hiện ra tinh quang chói mắt.
Tàng Khí, Công Dương hai người khẽ thở ra một hơi, không biết là tán thưởng hay là tiếc hận.
Mà Xích Luyện, Công Bố hai người bọn họ thì nhắm mắt lại, định thần lại, sau đó nhìn nhau cười khổ.
- Xem ra trước đây chúng ta đã xem thường tên tiểu tử, trước kia có lẽ hắn không sai, nhưng mà…
Câu kế tiếp hai người cũng không nói nữa.
……
Khi Diệp Bạch đi xuống dưới đài, cột hương mới chỉ đốt một nửa, còn rất nhiều người đứng ở trên đài, mỗi người chọn một thanh kiếm. xem tại TruyenFull.vn
Số người như Diệp Bạch, A Quỷ sớm chọn được kiếm mà đi xuống không có mấy ai.