Vô Tận Kiếm Trang

Chương 445: Lão giả đi ra từ trong kiếm động



Bái Kiếm cốc phồn hoa ngày xưa đã không còn nữa, khắp nơi bụi mù tràn ngập, hỏa quang bắn ra bốn phía, tạo thành một cảnh tượng thê lương.

Cốc chủ Thẩm Ngạo Thiên của Bái Kiếm cốc đứng thẳng trong hư không, yên lặng đánh giá cảnh tượng này, trong lòng giống như đang rỉ máu. Móng tay của hắn cắm thật sâu vào trong da thịt mà hắn vẫn không phát giác ra.

Từng dòng máu tươi theo bàn tay của hắn mà chảy xuống.

Mà tất cả đệ tử Bái Kiếm cốc thấy nhà của mình biến thành như vậy thì đôi mắt của bọn họ cũng như muốn nứt ra, chỉ là bọn họ cũng không làm gì được.

Nguyên một đám hiện ra một hận ý, cuồn cuộn như giang hà nhìn về phía đám tông môn kia. Bình thường bọn họ xưng huynh gọi đệ vậy mà khi Bái Kiếm cốc gặp rủi ro lại lộ rõ bản chất sài lang.

Đại thọ không ngờ đã biến thành tai họa, cơ nghiệp của Bái Kiếm cốc hơn phân nửa đã bị hủy. Có một số người nhìn thấy phi kiếm thì lại nổi ý định tham lam.

Bái Kiếm cốc đúc kiếm lâu năm, tích súc vô số trân bảo, giờ khắc này đã bị cướp sạch.

Chỉ sợ qua tối nay, Bái Kiếm cốc có gắng gượng được thì nguyên khí cũng đã đại thương, muốn khôi phục lại thì ít nhất cũng phải đợi trăm năm sau. Bọn họ cơ bản đã bị xóa tên khỏi hàng ngũ tông môn ở Vô Sương quốc.

Không ít đệ tử Bái Kiếm cốc ưu tư mà lệ chảy xuống đất, những đệ tử nam thấy các sư muội của mình khóc thì hai mắt cũng đỏ lên.

Bọn họ nhanh chóng rút lui, kể cả Linh lung tiểu trúc, Lưu tinh tông, Nhật nguyệt tông, càn Khôn môn.

Ở trong cả sân lúc này chỉ còn lại rải rác vài người.

Theo thứ tự là lôi tông Lôi Cực Thiên, Dược vương cốc Xà huyết lão nhân, Lam Đại tiên sinh của Huyết điểu tông và Thiên Khô lão ma của Ma Thần cốc, cùng với vị thanh y phụ nhân của Lãnh Noãn cung. Còn có cốc chủ Thẩm Ngạo Thiên và Trương Tùng Nguyên và đám đệ tử Bái Kiếm cốc.

- Hắc hắc.

Vũ y quái khách cười lạnh hai tiếng rồi lạnh lùng nói:

- Tại sao các ngươi còn chưa đi?

Bốn người Lôi Cực Thiên đều lộ ra vẻ khó coi, chỉ là bọn họ có chỗ dựa là tông môn sau lưng, cho dù đối phương là cường giả huyền tông thì trong lòng cũng không có nhiều e ngại.

Lôi Cực Thiên bước tới ôm quyền lộ ra vẻ cung kính nó: Text được lấy tại Truyện FULL

- Vị tiền bối, gia huynh là Lôi Phi Thiên, cũng là một cường giả huyền tông, tiền bối tuy thực lực cao thâm nhưng một khi lôi tông chúng ta biết được thì tiền bối cũng không chống nổi, không bằng tiền bối chừa cho chúng ta một phần chén canh, bằng không…

Nói tới đây hắn liền cười cười, ý tứ trong lời nói không cần thốt ra cũng biết.

Mà Ma Thần cốc Thiên Khô lão ma cũng tiếp lời:

- Không sai, tiền bối chẳng qua chỉ là một huyền tông hạ vị mà thôi, mà bốn tông môn chúng ta đều có cường giả huyền tông tọa trấn, tiền bố tuy mạnh nhưng chưa chắc có thể đắc tội nổi với bốn tông chúng ta.

Lôi Phi Thiên của Lôi tông là huyền tông trung vị, mà cốc chủ của Ma Thần cốc cũng la cường giả huyền tông, bọn họ với chỗ dựa này cho nên không hề e ngại lão nhân trước mắt.

Mà Xà Lão và Lam Đại tiên sinh mặc dù không nói chuyện nhưng bọn họ cũng có ý này.

Bằng không với thực lực của bọn họ không thể dám cao ngạo như thê trước một vị cường giả huyền tông.

Trên đỉnh kiếm phong, Vũ y lão nhân sau khi nghe thấy lời nói của Thiên Khô lão ma thì cười lạnh lùng, nhìn về phía Lãnh Noãn cung mà nói:

- Có phải các ngươi cũng thế không?

Phụ nhân của Lãnh Noãn cung nghe vậy thì cũng chỉ cười lạnh một tiếng:

- Đúng thế, Lãnh Noãn cung bọn ta cũng vậy, ngươi chỉ là một tiểu huyền tông thì làm được gì?

Lời này vừa thốt ra, bốn người Lôi Cực Thiên đều trợn mắt nhìn.

Nghe thấy lời nói của phụ nhân thanh y, Vũ Y quái nhân lúc này mới chú ý tiêu ký trên tay áo của nàng, chính là một đóa băng hoa lam sắc, thấy vậy thần sắc của lão nhân cũng biến đổi.

Ngay lập tức hắn cười ha hả nói:

- Hóa ra chính là chấp sự của Lãnh Noãn Điện Lục Tinh, khó trách lại cuồng vọng như vậy, không coi ai ra gì. Nghe nói băng hỏa hai vị điện chủ sắp tu luyện tới huyền vương, không biết có thật không.

Phụ nhân thanh y hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi đã biết uy danh của hai vị băng hỏa điện chủ thì cũng biết Lãnh Noãn cung ta trước nay làm việc chưa bao giờ hỏi nguyên nhân, chuyện của hai vị điện chủ, ngươi có thể hỏi đến được sao?

Thanh y phụ nhân tuy không tiến tới cảnh giới huyền tông nhưng khí thế của nàng thâm trầm bất trắc, chỉ sợ bọn Lôi Cực Thiên cũng không thể nhìn thấu, hơn nữa trong tay nàng lại nắm các loại bí pháp của Lãnh Noãn điện, lúc chiến đấu chưa chắc đã bại trong tay một vị huyền tông.

Cho nên những người khác thì e ngại Vũ Y quái khách nhưng đối với nàng mà nói, nàng không thèm quan tâm, mà đám đệ tử của Lãnh Noãn cung cũng không lộ vẻ muốn rút đi.

- Được được.

Vũ y quái khác bị chọc giận một phen liền ngửa mặt lên trời mà cười dài, tuy nhiên sau một lúc lâu khi nghĩ tới điều gì đó sắc mặt của hắn lại hơi biến đổi. Hắn không nhìn về phía đệ tử của Lãnh Noãn điện nữa mà nhìn về phía Bái Kiếm cốc mà lạnh lùng nói:

- Vậy còn các ngươi thì thế nào?

Giờ khắc này thanh âm của hắn lạnh như băng, ai cũng nhìn thấy được sát khí ỏ trong đó, hển nhiên hắn đã thành công trong việc ngăn cản cơn giận do Lãnh Noãn Điện gây ra.

Cốc chủ của Bái Kiếm cốc lạnh lùng nhìn lên trên đỉnh Bái Kiếm phong về phía vũ y lão nhân, trong mắt không hề hiện ra một vẻ e ngại:

- Đây là cấm địa của Bái Kiếm cốc, ngoại trừ đệ tử của Bái Kiếm cốc thì ai cũng không thể tự tiện xông vào.

Mà Tử Kiếm công Trương Tùng Nguyên cũng lộ vẻ lạnh lùng, giờ khắc này ở sau lưng hắn chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh trường kiếm đen kịt.

Hắn nhìn về phía vũ y quái nhân mà lạnh lùng nói:

- Ở trong phạm vi Bái Kiếm cốc mà hủy cấm địa, mối thù này bất cộng đái thiên.

Mà ở phía dưới, đệ tử của Bái Kiếm cốc thì ngẩng đầu lên, Yến Vũ Vô và Thẩm Phi Hồng dẫn dắt tam đại đệ tử đồng loạt nói:

- Đệ tử của Bái Kiếm cốc lòng son như kiếm chết cũng không lùi.

- Được được được.

Thấy như vậy, vũ y lão nhân liền nói ba tiếng được, hắn lạnh lùng chĩa ngón tay giữa lên, năm đạo vũ mao đỏ tươi lạnh lùng hướng về phía mọi người.

- Thà chết cũng không lùi, lão tổ trước kia đã xem nhẹ các ngươi, đã vậy bây giờ ta tiễn các ngươi đi.

Bàn tay của hắn vung lên.

- phác phác phác phác phác…

Năm đạo xích quang trong chớp mắt đã hướng về phía cốc chủ của Bái Kiếm cốc Thẩm Ngạo Thiên và Tử Kiếm công Trương Tùng Nguyên. Bọn họ vung kiếm lên ngăn cản, tuy nhiên sau một lúc năm đạo này đã chuyển phương hướng, năm đệ tử Bái Kiếm cốc gần nhất đã bị trúng, bọn họ tay ôm cổ họng, máu tươi từ trong đó chảy ra không ngừng sau đó ngã xuống đất.

Thẩm Ngạo Thiên kêu lên một tiếng bi thiết, Liệt Thiên Kiếm sau lưng hắn tỏa sáng hào quang, toàn thân với một kiếm khí nghiêm nghị mà xông lên. Trương Tùng Nguyên cũng thật sự nổi giận, chỉ thấy hắn khẽ vẫy tay, thanh trường kiếm đen kịt đã xông lên trời.

Nhưng Vũ Y lão nhân cũng không thèm liếc nhìn bọn họ, hai tay của lão giương lên, phác phác, lại năm tên đệ tử Bái Kiếm cốc khác ngã xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.