Cứ như thế mấy lần, Diệp Bạch đều đón đỡ được, Chu Nhược Băng thở hổn hển như trâu, tê liệt ngã xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng. Dưới đài mọi người cười lớn, lúc này người đến càng nhiều, rất nhiều người nghe đến tin tức có trò hay, đều chạy đến xem tận mắt.
Tràng hạ đã xong, so với trận quyết đấu buổi chiều, Lôi Thiên Hình với Trương Đạo Minh còn hưng phấn hơn.
Lúc này, Chu Nhược Băng không có đánh tới.
Thấy thế, Diệp Bạch thu lại Huyền khí vòng bảo hộ, mỉm cười, nhìn về phía Chu Nhược Băng đang nằm ngã xuống đất, mỉm cười nói:
- Thế nào, còn muốn tiếp tục đánh tiếp không?
Diệp bạch nhìn đối phương biết khó mà lui, đột nhiên, bốn phía vang lên một mảnh kinh hô, Diệp Bạch cả kinh, khóe mắt hào quang lóe ra, lại thấy trên mặt đất vốn Chu Nhược Băng ngã xuống đất, tự nhiên mãnh liệt đứng dậy, bàn tay tới eo lưng tùy thời xuất ra.
Một tiếng thanh âm Xích tiếng vang, một thanh bạc như Thiền Dực, vốn là một thanh nhuyễn kiếm quấn quanh thắt lưng, trong nháy mắt bị hắn lấy ra.
Lập tức, quang mang vừa phun, hàn quang lóng lánh, Chu Nhược Băng dĩ nhiên mang theo đạo kiếm quang, hướng cổ họng Diệp Bạch công kích đến.
Dưới đài, thấy một màn như vậy, trong nháy hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người, thậm chí bưng kín hai mắt của mình, không dám nhìn nữa.
Lập tức, tiếng kinh hô lúc này mới nổi lên bốn phía, rất nhiều người phẫn nộ ném vật trong tay mình đi.
- Đúng là không biết xấu hổ, người này cũng nên lăn xuống lôi đài đi.
- Quả thực là vũ nhục hai chữ chiến đấu, trọng tài ném xuống đi. Mọi người đều hô lên, thnanh âm vang lên, hiển nhiên, Chu Nhược Băng cử động lần này xem như chọc nhiều người tức giận. Tuy nhiên, Chu Nhược Băng muốn Diệp Bạch đẹp mắt, giống như không nghe thấy, hắn đảo mắt nhìn nhìn, có thể ngăn quyền chắn chân, Diệp Bạch này như thế nào chống đở được chính mình binh khí lợi hại đây.
Tên trọng tài kia sắc mặt, cũng nhịn không được lạnh xuống, liền muốn hô dừng lại, nhưng lúc này, Diệp Bạch lại âm thanh lạnh lùng nói:
- Tuỳ hắn đi.
Tên trọng tài kia nhấp nháy miệng định nói, nhưng vẫn còn không có nói gì, chỉ là song mục gắt gao nhìn trên đài, tùy thời có cái gì không đúng, liền lập tức xuất thủ cứu giúp.
Lúc này chỉ là tỷ thí, khả năng không phải là sanh tử chiến đấu, tác dụng của trọng tài, không chỉ là phán định thắng bại công bình, còn tùy thời cứu viện khi có nguy hiểm ngoài ý muốn, chốc lát thật sự tại lôi đài chết người, trọng tài lúc đó cũng phải đau đầu.
Hơn nữa, hậu quả cũng không phải hắn có khả năng tưởng tượng, cũng không khó tưởng tượng, nếu như Diệp Bạch thật sự chết ở chỗ này, với tác phong Tử Cảnh Cốc cường thế, cái đó thì lửa giận có đem cả Lôi Tông thiêu hủy hay không.
Diệp Bạch mắt lạnh nhìn về phía đạo Lam sắc kiếm quang, rồi sau đó, thuận theo kiếm quang, rơi xuống trên người tên cầm kiếm Chu Nhược Băng.
Thấy hắn âm ngoan thần sắc, cùng ánh mắt lang độc, Diệp Bạch liền rõ ràng, đối phương mới vừa rồi bất quá là trá tử, biết công kích không phá được phòng ngự Huyền kỹ chính mình, hắn quả nhiên giả vờ thoát lực, dụ chính mình triệt hồi phòng ngự Huyền kỹ, rồi sau đó lợi dụng binh khí công kích.
Lúc này Diệp Bạch, cũng nhịn không được, con mắt có chút lạnh lẽo, nhìn về phía Chu Nhược Băng mang theo hàn ý lạnh như băng.
Tâm địa ác độc như thế, chính mình đã cấp cho hắn mặt mũi, hắn lại vẫn không biết thu liễm, nhìn người này tự nhiên ngay cả tánh mạng của mình cũng muốn bỏ đi sao.
- Ta vốn là chỉ là tưởng làm ngươi biết khó mà lui, hổ thẹn tại lôi đài lâu như vậy, không tưởng tâm địa ác độc như thế, ngươi liền không trách được ta.
Diệp Bạch lạnh lùng hừ một cái, đã tính toán cho hắn mặt mũi, mắt thấy một kiếm này, liền muốn từ trên người hắn đâm qua, Diệp Bạch lạnh lùng cười một tiếng, trên người xuất hiện một đạo vô hình Khí kình phun ra, hóa thành một vòng Lam sắc sóng gợn, đột nhiên chấn động ra.
Mọi người trong dự đoán Huyết Quang quán thể tình hình cũng không có hiện ra, trái ngược lại người cầm kiếm đâm Diệp Bạch là Chu Nhược Băng, đưa ra tốc độ gấp trăm lần, đột nhiên hướng phía sau bay nhanh ra, giữa không trung, trường kiếm trong tay liền tấc tấc bẻ gẫy, hóa thành một nhóm Thiết Phiến, từng khối từng khối thất lạc xuống đất.
- Phốc.
Há mồm vừa phun, một khẩu màu đỏ máu tươi, đột nhiên tiếp theo sau, "Phanh", một cái, trọng trọng phi hạ lôi đài, rơi xuống mặt đất, một hồi tro bụi dâng lên, trong nháy mắt đem hắn bao phủ trong đó.
Một lúc lâu, tro bụi an tĩnh, ở trên lôi đài, Diệp Bạch vỗ vỗ tay, mặt không đổi sắc.
Một màn này tất cả kinh hãi, một mảnh vắng lặng ngu ngốc nhìn lôi đài, nhìn Diệp Bạch, nhìn trên mặt đất, tên này ngay cả đi đều không nổi, thì căn bản không thể tin được ánh mắt của mình.
- Như thế nào, như thế nào hắn lại bị thương, một chút chuyện cũng không có, mà lại bị thương, ngược lại té xuống lôi đài. Điều này cũng bất khả tư nghị đi.
Rất nhiều người sửng sốt, hoàn toàn phản ứng lên, bị một màn trước mắt này, làm cả kinh hốc mắt tròn xoe.
Bất quá, rất nhiều người lại vỗ tay tỏ ý vui mừng, trong lòng khoái ý không thôi, Chu Nhược Băng này hành vi làm mọi người khinh bỉ, hiện tại nhìn thấy hắn bộ dáng thảm hại, không có thương cảm, ngược lại cảm giác một chút hả hê.
- Khiến trá…
Rốt cục, cố gắng hồi lâu sau, sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc, tên Ngũ Hành tông Thiếu chủ Chu Nhược Băng mới gian nan từ trên mặt đất bò lên, cầm trong tay chuôi kiếm, một đầu gối quỳ rạp xuống đất, nhìn Diệp Bạch trên đài, hung hăng nói.
- Phạm quy, ba chiêu chưa qua, lại rời tay, lẽ ra phán ngươi thua. Nghe vậy, trên lôi đài Diệp Bạch, lạnh lùng cười một tiếng, nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ta quả thực là không có rời tay, là do chính mình đụng vào, muốn trách, cũng chỉ có thể trách thực lực của chính mình không tốt, ngay cả một chiêu phòng hộ cái lồng khí của ta đều đánh không lại, còn có gì thể diện, đứng ở trên lôi đài này.
Lúc này Diệp Bạch căn bản là lười để ý tới tên mặt mày đầy huyết này, vẻ mặt chật vật, ôm đầu đầy máu, giống như một tên khiếu hóa tử. Ngũ Hành tông Thiếu chủ, trực tiếp xoay người hướng trọng tài, mỉm cười nói:
- Trọng tài, mời tuyên bố.
Nghe vậy, tên trọng tài kia đầu tiên là ngẩn người ra, tiếp theo, rốt cục phản ứng tới, đi tới trên đài, hai tay ý bảo dưới đài điềm tĩnh, rồi sau đó lớn tiếng nói:
- Mọi người nhìn thấy, Diệp Bạch ra tay không?
Ở dưới đài mọi người sửng sốt, tiếp theo đột nhiên phản ứng tới, cùng hô lớn lên:
- Không có, chúng ta cũng không có nhìn thấy, rõ ràng là chính hắn rơi xuống lôi đài, ngay cả bước đi đều không có, người như thế cũng dám đến sao, ha ha, ha ha ha ha…
Rất nhiều người cười đến mức, ôm bụng cười lớn, không ai đứng ra bênh Chu Nhược Băng cả.
Thấy thế, trên lôi đài, Lôi Tông Trưởng lão trọng tài Lôi Kim Đường mặt không đổi sắc, cũng không khỏi lộ ra nụ cười, lập tức, lớn tiếng tuyên bố:
- Hảo, nếu không ai nhìn thấy Diệp Bạch xuất thủ, đó chính là Chu Nhược Băng chính mình vô tâm, té xuống lôi đài, hiện tại, ta tuyên bố tràng thứ hai mươi hai, Diệp Bạch, thắng.
- Trà.
Sau khi nghe thấy trọng tài tuyên bố, dưới đài lập tức vang lên một mảnh sôi trào, mà Diệp Bạch mỉm cười, hướng trọng tài thi lễ, rồi sau đó từ bên kia, đi xuống lôi đài.
Một chút lôi đài, hắn lập tức bị mọi người vây quanh, bất quá, hắn lại trực tiếp đi tới trước mặt đám người Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Diệp Khổ, Diệp Khuyết… mỉm cười, nhìn tám người, nhẹ giọng nói:
- Ta đã trở về.
Từ lúc trên lôi đài, hắn liền phát hiện đám người Diệp Khổ, chỉ bất quá khi đó bởi vì thời gian khẩn cấp, không còn kịp nữa tìm bọn họ nói chuyện cũ, hiện tại rốt cục kết thúc, tự nhiên hướng bọn họ đi tới rồi.
- Ân, Diệp đại ca.
Nhìn thấy Diệp Bạch chiến đấu kết thúc, lập tức liền hướng bọn họ đi tới, Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan trong lòng đều nhịn không được tim loạn nhảy dựng lên, khuôn mặt càng hồng thêm, cúi đầu, thanh âm nói.
Mà đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết, cũng là ánh mắt kích động, thấp giọng kêu một câu:
- Diệp Bạch.
Sau đó cũng là nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều vui vẻ vô cùng.
Mà những người bên cạnh, cũng có vẻ mặt kính sợ nhìn về phía Diệp Bạch, đến tận đây, rốt cục đã biết Diệp Bạch bất phàm, chưa từng xuất thủ, chỉ cần một đạo kình khí, liền có thể chấn đắc một tên Sơ cấp Huyền sư thổ huyết rơi xuống lôi đài, ngay cả trong tay của hắn thanh lam huyết nhuyễn kiếm, đều chấn ứt thành từng khúc, một màn đáng sợ này chỉ sợ rất nhiều năm sau, mọi người cũng không thể không quên.
Mặc dù Chu Nhược Băng chỉ là một tên Sơ cấp Huyền sư, nhưng cũng đủ làm người khác đáng sợ.
Diệp Bạch nhíu mày nhìn thoáng qua bốn phía, hướng đám người Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan nói:
- Nơi đây bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết, chúng ta đi nơi khác ôn chuyện cũ đi.
Nghe vậy, Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan tất nhiên đều hưởng ứng, lập tức hân hoan gật đầu nói:
- Ân, đám người Tông chủ còn không biết tin tức Diệp đại ca trở về, chúng ta phải đi U Cầm viện đi, đó là Lôi Tông bố trí chỗ cho Tử Cảnh Cốc nghỉ ngơi, Hảo.
Diệp Bạch gật đầu, lập tức từ Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan đám người dẫn đường, một nhóm chín người, hướng U Cầm viện đi đến, trên đường đi qua, tất cả mọi người tránh ra con đường, điều này làm cho mọi người trong lúc nhất thời trong lòng phức tạp.
Mọi người đều được chú ý, ánh mắt kính trọng, bọn họ từ trước đến nay chưa có gặp phải, bọn họ biết, tất cả đều là từ nam tử đi giữa này mang đến, trong lòng không khỏi càng thêm phức tạp.
Mà Diệp Bạch lúc này lại không biết ý nghĩ trong lòng bọn họ, cùng Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Diệp Khổ, Diệp Khuyết… cùng đi, một bên hỏi bọn họ gần đây tu vi tăng lên như thế nào, cùng chính mình lúc đi rồi có phát sinh ra đại sự gì không, sau đó cùng đi đến U Cầm viện.
Trong lúc mọi người biến mất tại đại môn thì mọi người cũng rốt cục ầm ầm tán đi, một trận chiến này, nhanh chóng truyền bá, không lâu lắm, các Đại tông môn tất cả môn hạ môn sinh đều biết, Tử Cảnh Cốc Thiên tài Thiếu gia.
Mà Diệp Bạch trước mắt chạy tới, xuất thủ một chút, làm cho đối phương thổ huyết lôi đài, thậm chí đem bảo kiếm trong tay chất đứt từng khúc, cho nên lời đồn đãi càng truyền càng phổ biến, càng truyền càng xa, càng thần kỳ đến, chỉ sợ cuối cùng coi như là Diệp Bạch nghe thấy, cũng trố mắt đứng nhìn, dở khóc dở cười.