Vô Tận Kiếm Trang

Chương 731: Quân tử giận dữ (6)



Cho nên, hắn cũng không cùng với Hi Vô Hà dây dưa nữa, ngay lập tức đánh ra một kích đem nàng đánh bay đi, mặc dù không có nặng tay, nhưng đủ để cho nàng không thể tiếp tục chiến đấu nữa.

Rồi sau đó, chiến đấu kết thúc, hắn vung tay lên Huyền khí vặn thành sợi dây như tên rời cung, đột nhiên lao ra khỏi ống tay áo, bay đến lôi đài Số 9, lôi Bạch Hàn Nhã từ Tử môn quan kéo vào lồng ngực của mình.

Trước mắt bao người, nàng đang nhắm mắt chờ chết, đáy lòng Bạch Hàn Nhã tuyệt vọng đã nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng mình là một mảnh lạnh lẻo.

Nàng lúc này, không nghĩ quá nhiều, trong đầu óc trống rỗng, lặp lại vài câu:

- Ta muốn chết sao? Ta sẽ chết sao.

Nhưng vào lúc này, một đạo Huyền khí Thất Luyện Hoành Không bay tới, đem nàng quấn lấy, theo sau, nàng liền cảm giác được thân thể lay động, cả người bay vút đi, cuối cùng cảm thấy ấm áp, như có cảm giác có người ôm vào trong lòng vậy.

Nàng giơ tay lên đầu, cảm thấy quen thuộc, lúc này nàng nhất thời vui mừng.

- Là người… Ta đã biết, hắn nhất định sẽ cứu ta, nhất định sẽ làm như vậy.

Trong lòng nàng cảm thấy an tâm, bốn phía vô số âm thanh ồn ào, dần dần đi xa, nàng chỉ cảm thấy con mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.

- Nàng mỏi mệt, lúc này nàng muốn vĩnh viễn ngủ như vậy, vĩnh viễn không hề tỉnh lại nữa

Chính là, nàng còn muốn gặp lại hắn, nhìn hắn lần nữa.

Chỉ là, cuối cùng, nàng còn không thể, nàng quá buồn ngủ, cuối cùng, nàng an tường nhắm hai mắt lại, trực tiếp hôn mê tại trong lòng Diệp Bạch.

Bất quá lúc này, trong lòng Bạch Hàn Nhã, không tiếp tục sợ hãi, yên ổn bình thản.

Lại một lần trước cảnh sống chết được hắn cứu giúp, như chuyện xưa tái diễn, nàng cũng vô sự mà ngủ.

Nàng ngủ thật sự ổn rất an bình, nàng rất mệt mỏi, không còn có một tia khí lực, đi suy nghĩ những thứ khác nữa.

Rồi sau đó, xung quanh ồn ào náo động vô cùng, trong nháy mắt làm cho cả lôi đài số 10, đều bị náo động.

Cứu Bạch Hàn Nhã xong, Diệp Bạch lúc này, hai tay ôm lấy Bạch Hàn Nhã, sau đó thăm dò mạch tượng một chút, lập tức sắc mặt đại biến.

Sau đó hắn vô cùng tức giận, hắn quay đầu nhìn Hắc Ma Vương một cái, nhưng không có nói gì.

Hắn hiện tại, không có thời gian để ý tới Hắc ma Vương, nhưng Bạch Hàn Nhã bị thương thì hắn phải cấp cứu.

Hắn rõ ràng, thân phận địa vị Bạch Hàn Nhã hẳn không có cơ hội cùng Yến Cực Sơn phát sinh xung đột như thế, mà có thể để cho hắn hạ độc thủ như thế chỉ sợ là do chính mình.

Là do mình làm hại nàng, chính mình nhất định sẽ cứu nàng, và thay nàng báo thù này.

Lúc này Diệp Bạch bình tĩnh như mặt hồ, cũng không khỏi tức giận, hắn khiêm tốn quân tử, nhưng nếu giận dữ, cũng Phong Vũ Lôi Đình như nhau, đáng sợ vô cùng.

Thiên Tử giận dữ, máu chảy trăm vạn, thứ nhân giận dữ, máu tươi trong vòng năm bước.

Mà quân tử giận dữ, ở mặt ngoài lại nhìn không ra, người có thể làm cho hắn tức giận cũng không nhiều, tuy nhiên, nếu hắn chân chính tức giận thì bảo táp xảy ra. Lúc đầu không thấy, chốc lát xuất thủ, mới là Lôi Đình vạn quân, thiên hạ biết rõ

Giờ phút này, Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn cũng đã thành công làm Diệp Bạch tức giận rồi, trong lòng hắn, lần đầu tiên có sát ý sâu như thế.

Hiện tại, không phải lúc tìm hắn báo thù, trước mắt cứu trị Bạch Hàn Nhã bị thương đã, nếu bỏ qua thời cơ trị liệu tốt nhất, thì khó có thể vãn hồi.

Quay đầu, hắn nhìn thật sâu Bạch Hàn Nhã, chỉ là lúc này, trên người của nàng khắp nơi đều là huyết thanh, dáng nghiêng nước nghiêng thành, dung nhan rung động thiên hạ, giờ phút này cũng lộ vẻ suy bại.

Diệp Bạch lửa giận trong lòng, càng sâu hơn.

Liên lụy người vô tội, thì là đáng chết, làm trọng thương thiếu nữ thì cần tru diệt, cuộc chiến lôi đài đả thương người, đây là Thiên Địa bất dung.

Bất quá hiện tại hắn không quản điều này, sau này, thấy Bạch Hàn Nhã trong lòng Diệp Bạch có chút đau nhói, hắn cũng không dám chậm trễ, nhẹ nhàng đem Bạch Hàn Nhã, chậm rãi nâng lên.

Rồi sau đó, song chưởng của hắn, lúc này mới chậm rãi hút huyết khí bị nhiễm thương của Bạch Hàn Nhã ra, nàng lúc này thân thể của Bạch Hàn Nhã quỷ dị trôi nổi ở giữa không trung, mà không rơi xuống, phảng phất như ở phía dưới có một đôi tay vô hình nâng lên vậy.

Một màn quỷ dị như vậy, mọi người dưới đài thấy vậy không khỏi mở to hai mắt, hai mặt nhìn nhau, căn bản không thể tin được.

Nhưng cuối cùng có người kiến thức rộng rãi, nhìn lên lôi đài thần sắc kinh hãi, không dám tin kinh hô:

- Thao thiên khống, Huyền khí thác vật. Điều này sao có thể, đây không phải Huyền Tông mới có thể làm sao, sao lại như vậy?

- Không có khả năng, hắn mới hai mươi tuổi, làm sao có thể trở thành Huyền Tông, đây là do cảm giác của ta bị lỗi sao.

Tuy nhiên, hắn xoa xoa con mắt, một màn trước mắt còn không có thay đổi, hắn vỗ vào cái trán một chút, lúc này đau đớn kịch liệt mới biết được chính mình không phải nằm mơ, con mắt nhất thời liền mở trừng ra.

Mà mọi người sau khi nghe đến hắn kinh hô, mọi người bốn phía không thể tin được nhìn hắn, lập tức, nhìn về phía lôi đài, không ít người bừng tỉnh kinh hô lên, liên tiếp, không ít người nhìn về phía Diệp Bạch, sắc mặt biến sắc.

Tuy nhiên, đối với mọi người phía dưới kinh hô, Diệp Bạch lại như không nghe thấy gì, hắn căn bản không có cảm giác, khép hờ song mục, tiếp theo sau, chậm rãi vận chuyển huyền khí lập tức có một luồng long ngâm hổ khiếu vang vọng toàn trường, từ Diệp Bạch truyền đến.

- Huyền hoặc tức luyện bi, nhất cổn Thông Thiên cầu.

Tiếng vang truyền đến, từ Diệp Bạch chảy ra thanh âm ào ào như tiếng sóng trào, lại giống như triều khởi, triều lạc, âm thanh rừng cây lay động ậy, Phô Thiên Cái Địa làm mọi người ngốc trệ, hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ có thanh âm sóng biển, sơn lâm huyền hoặc cổ động, lúc này cả Lôi Tông hậu viện lâm vào một mảnh ngốc trệ, yên lặng vô cùng.

Rồi sau đó, từ Diệp Bạch đột nhiên có một luồng khí thế đáng sợ, như phong như hổ, như Thiên Địa phát ra, bao phủ cả lôi đài số 10. Luồng khí thế đáng sợ này, mạnh chấn bầu trời, phong vân bắt đầu biến sắc, không khí bốn phía một trận ba động sinh ra sóng nước gợn vân.

Cuối cùng, khí thế, chỉ có Huyền Tông cường giả mới có thể có được, còn phổ thông Huyền sư, cả đời cũng không thể có được cái cảnh giới này.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người dưới đài đều không khỏi trợn to hai mắt, bọn họ đều không dám tin. Trên lôi đài số 10, Hi Vô Hà, tên trọng tài kia, bởi vì tiếp cận gần nhất, càng lộ vẻ kinh hãi, sắc mặt kịch biến.

Nhưng những người này không tính cái gì, xa xa những người xem cuộc chiến trên đài, mới là những người có cảm giác kinh ngạc nhất.

Bát Đại tông môn Tông chủ, nhìn thấy một màn này, bọn họ cũng không khỏi sắc mặt đại biến, cũng không ai còn có thể bảo trì bình tĩnh.

- Đây là Huyền Nguyên từ trường, Tông cảnh khí thế. Điều này sao có thể, hắn chỉ bất quá Tam đại đệ tửlàm sao có thể có khí thế này phát ra?

Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên có cảm giác không thể tin kinh hô lên, bỗng nhiên đứng lên, trong ánh mắt quang mang không thể tin được, Tử sắc lôi mang trong mắt hắn, từng tầng nhảy lên, như cùng đốt cháy trăm ngàn Hỏa diễm, hiển nhiên trong lòng hắn ba động kịch liệt, chấn kinh vô cùng.

Mà thấy một màn như vậy, con mắt Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ, cũng mãnh liệt co rụt lại, ánh mắt bỗng dưng trở nên âm trầm, trong lúc đó, Diệp Bạch bộc phát khí thế đáng sợ, nhìn nhìn lại lôi đài Số 9, thấy một màn như vậy, Yến Cực Sơn cũng có cảm giác không biết làm sao.

- Nếu như Cực Sơn chọc tới một tên Huyền Tông, thì hậu quả…

Hắn không dám tưởng tượng, hắn cũng không sợ hãi đối phương là một vị Huyền Tông, bởi vì thân hắn cũng là một vị Huyền Tông, một chọi một, hắn cũng không sợ bất luận kẻ nào, trái ngược, Diệp Bạch cho dù đạt tới Huyền Tông cảnh giới, cũng chỉ là sơ nhập, một người sơ nhập Huyền Tông cùng hắn tiếp cận vô hạn hạ vị Huyền Tông mà nói, hai người căn bản không thể so sánh.

Nếu như hai người giao chiến, hắn có trăm phần trăm nắm chắc, thắng được.

Nhưng một vị Huyền Tông trẻ tuổi như thế, đại biểu cho cái gì, hắn không có khả năng không rõ ràng đây.

Hơn nữa, sau lưng đối phương, còn có Tử Cảnh Cốc.

Nếu như trừ Túc Hàn Sơn ra, Tử Cảnh Cốc lại xuất một vị Huyền Tông, mà chính mình Ma Thần Cốc cùng Tử Cảnh Cốc hoàn toàn trở mặt, hai đại Huyền Tông, chính mình lại chỉ có một người, hơn nữa đối phương trong đó một người cảnh giới còn trên hắn. Truyện được copy tại Truyện FULL

Hậu quả như thế nào, hắn không dám tưởng tượng, trong nháy mắt này, trong lòng hắn âm u, không cần nói cũng biết, nhìn ánh mắt Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn, lại càng là âm trầm, Hắc quang tầng tầng nhảy lên.

Mà Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, cũng là mãnh liệt đứng lên, trong hai mắt, tinh quang bạo bắn, không hề chớp mắt nhìn Diệp Bạch xa xa, trong lòng không tin, chấn kinh, có cảm giác mừng như điên, động dung, trăm vị vô cùng.

Nhưng hắn không nghi ngờ, càng vui mừng hơn, hắn lúc này mừng như điên, cùng lúc hắn tiến giai Huyền Tông cũng không mừng đến như vậy.

Một vị Tam đại đệ tử, Huyền Tông đệ tử, đại biểu cho cái gì, hắn làm sao có thể không rõ ràng, không hiểu đây? Điều này đối với Tử Cảnh Cốc, còn trọng yếu hơn nhiều, có nhiều lực ảnh hưởng hơn nhiều.

Cho tới những người khác, liền càng không nói, có người nhìn nhìn Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ, lại nhìn Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, mọi người trong lòng cân nhắc, so đo, lặng lẽ khoảng cách với Bàng Nguyên Vũ xa hơn một chút, lại đến gần Túc Hàn Sơn hơn một chút.

Có người trong lòng càng chấn kinh, không tin, hâm mộ, đố kỵ, các loại ánh mắt đều có, nhưng bọn họ cũng đều biết, lúc này, Tử Cảnh Cốc địa vị, đã hoàn toàn bất đồng.

Trên đài, Diệp Bạch đối với tất cả, làm như không cảm thấy, tùy ý trên người hắn luồng khí thế cường đại bạo xuất, sau một lát, hắn rốt cục mở mắt, song mục Kim quang chợt lóe lướt qua.

Rồi sau đó, song chưởng hắn giơ lên, bình phóng trước ngực, mười ngón tay như họa, hư không điểm liên tục vào thân hình Bạch Hàn Nhã.

Mỗi một cái điểm xuất, liền có một đạo Kim quang, nhập vào thân hình Bạch Hàn Nhã biến mất không thấy.

Tiếp theo sau, những Kim quang rót vào, thân hình Bạch Hàn Nhã càng ngày càng sáng lên, từ từ biến thành một bộ Kim sắc, tất cả Kim quang, chói mắt cực kỳ.

Tại bên trong thân thể nàng, tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy, từng đạo Kim sắc sợi tơ nhỏ tạo thành lưới lớn, bảo vệ tất cả kinh mạch Bạch Hàn Nhã, bảo tồn một điểm sinh cơ.

Mà lúc này, cái trán Diệp Bạch, bắt đầu mồ hôi hột chảy ra, mà hắn lại căn bản không có để ý, hai tay chưa từng ngừng lại, mười ngón tay tung bay. Trong lúc đó, phảng phất vũ động, tràn ngập một loại vận luật thần bí không thể nói ra lời.

Song chưởng của hắn xuất hiện một đóa đóa Kim sắc liên hoa, xuất hiện, tràn ngập hơi thở Cổ lão thần thánh.

Tiếp theo sau, những Kim sắc liên hoa này, thác lạc gạt ra, từ bên trong hướng ra ngoài, một vòng một vòng vây quanh chín vòng, tổng cộng ba mươi sáu Tiểu Liên tạo thành. Lúc này, Diệp Bạch rốt cục ngừng lại, song chưởng có chút nhất áp, đóa Kim sắc liên hoa này chậm rãi bay lên, hướng thân hình Bạch Hàn Nhã bay đi, cuối cùng đem thân thể của nàng bao bọc lại.

Một màn thần kỳ xảy ra, chỉ thấy trôi nổi tại giữa không trung, thân hình Bạch Hàn Nhã lúc này giống như độ một tầng Kim quang vậy. Kim Hoa chói mắt, hơn nữa thân hình cũng có Kim quang dài ngắn, lóng lánh mà xuất. Lúc này trên lôi đài số 10, trong nháy mắt, trở thành hải dương Kim sắc vậy.

Dưới đài tất cả mọi người đều trừng nhãn cứng lưỡi, nhìn một màn thần kỳ mà không hề chớp mắt, không thể tin được. Trong nháy mắt, lôi đài số 10 trở thành tiêu điểm, chín tòa lôi đài, không có người xem nữa.

Xem cuộc chiến trên đài, Ly Hận Cung Cung chủ Sở Ly Hận mãnh liệt đứng lên, song mục nhìn lôi đài số 10, Diệp Bạch thi triển ra những Kim quang này, sắc mặt đại biến.

- Thác lạc Kim quang, Trường Sinh chỉ pháp, là Trường Sinh chỉ.

Bên cạnh, Trường Kiếm Môn Môn chủ không thể tin được nhìn về phía Sở Ly Hận, song mục trừng trừng:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói đây là thánh thuật chữa thương trong truyền thuyết, là Trường Sinh chỉ sao?

Còn lại vài Đại Tông chủ, cũng trông lại, mọi người lộ ra thần sắc không tin, cùng cảm giác chấn kinh đến tột đỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.