Nghe Dương Thạc nhắc đến Tô Quân Ninh, sắc mặt Thiên Hương hơi thay đổi.
- Thất vương gia, Lâm Nhi công chúa, Thiên Hương đã tấu xong một khúc nhạc, nên cáo từ rồi…
Thiên Hương cúi đầu, không nói gì với Dương Thạc nữa, chỉ hạ giọng nói với Càn Minh Vũ và Đại Lâm Nhi.
- Đợi đã!
Đúng lúc ấy, Dương Thạc lên tiếng.
- Lúc nãy Thất vương gia đã đồng ý làm cho ta một việc. Dương mỗ từng có một thị nữ, ta coi nàng như muội muội, nhưng bị Trình phu nhân bán vào Ngọc Mạt Lâu, giờ đã được một năm rồi. Hôm nay ta muốn nhờ Thất vương gia làm chủ, Dương mỗ muốn chuộc thị nữ ấy ra. Không biết vương gia có đồng ý thỉnh cầu này của ta không?
Dương Thạc nói.
- Ồ? Thị nữ của Dương huynh đệ ở trong Ngọc Mạt Lâu này?
Nghe vậy, sắc mặt Càn Minh Vũ chẳng có chút thay đổi nào.
- Muốn chuộc một người khỏi Ngọc Mạt Lâu cũng không khó. Dương huynh đệ, tên của thị nữ ấy là gì? Nhờ Thiên Hương cô nương hỏi giúp xem sao. Nếu thị nữ ấy ở đây thì bản vương sẽ làm chủ, giúp ngươi chuộc nàng ra.
Càn Minh Vũ nói.
- Thị nữ của ta tên Tiểu Hoạch. Từ nhỏ đã sống trong phủ Trấn Quốc Công, không biết họ thật mà theo họ của Dương mỗ, có thể gọi là Dương Hoạch. Không biết Thiên Hương cô nương có từng nghe thấy tên này không?
Dương Thạc hỏi Thiên Hương.
- Dương Hoạch?
Thân thể Thiên Hương khẽ run lên rất khó nhận ra.
Nhưng nói cho cùng nàng cũng là người trong Ngọc Mạt Lâu, bản lĩnh rất cao, chỉ trong khoảnh khắc đã phục hồi lại như thường.
- Quản sự Ngọc Mạt Lâu hiện nay là Hương Tuệ cô nương, để tôi đi hỏi giúp Dương công tử.
Vừa nói Thiên Hương vừa nhẹ nhàng bước ra ngoài.
---
- Dương Hoạch? Hắn muốn chuộc Dương Hoạch sao?
Trong một căn phòng không hoa quý gì của Ngọc Mạt Lâu, một nữ tử sắc mặt tối lại lạnh lùng nói.
Người này không phải ai khác mà chính là Hương Tuệ, thị nữ theo sát Ngọc Mạt Lâu chủ Tô Thanh, thị nữ của Dương Mặc năm đó, từng phái bốn thị vệ Luyện Khí đỉnh phong ám sát Dương Thạc.
Nay nàng ta đã chưởng quản sự vụ trong Ngọc Mạt Lâu, không phải theo hầu bên Tô Thanh Như nữa, có phòng riêng của mình rồi.
Trong phòng còn có một người khác, chính là Thiên Hương.
- Đúng vậy, người hắn muốn tìm chính là Dương Hoạch. Theo ta được biết, có lẽ tiểu sư muội tên là Dương Hoạch, cũng là được đưa đến từ phủ Trấn Quốc Công. Người hắn muốn tìm hẳn chính là tiểu sư muội…Hương Tuệ, chuyện này vô cùng hệ trọng, ta thấy vẫn nên bẩm báo cho Thanh Như sư tỷ, để tỷ ấy định đoạt thì tốt hơn!
Thiên Hương nói.
- Tìm đại tiểu thư? Không cần!
Ánh mắt Hương Tuệ loé lên chút tối tăm.
- Dương Hoạch là kỳ tài hiếm gặp trong trăm năm nay của Thiên Âm Môn, tên Dương Thạc đó chẳng có chỉ là tên phế vật của phủ Trấn Quốc Công, sau khi bị Gia La Minh ám toán có lẽ cả đời này sẽ không thể bước lên tầng thứ Võ Sư, xứng với Dương Hoạch cô nương sao? Ngươi quay về nói với tên phế vật Dương Thạc hãy từ bỏ suy nghĩ ấy đi!
Hương Tuệ lạnh lùng nói.
- Bảo Dương Thạc từ bỏ?
Thiên Hương chau mày.
- Dương Thạc không phải loại dễ chịu đựng. Chuyện này muốn thì ngươi đi làm đi, ta mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.
Thiên Hương nói, cũng không quan tâm phản ứng của Hương Tuệ, quay người rời khỏi phòng.
- Ngươi…
Sắc mặt Hương Tuệ lạnh băng.
- Chẳng qua là đồ đệ nội môn bình thường của Thiên Âm Môn, trước mặt ta mà dám ngông cuồng như vậy. Còn cả Dương Hoạch, chẳng qua là thị nữ của một tên phế vật lại có thể thành phượng hoàng, lại còn kéo theo thân phận của tên thiếu gia phế vật của ả cũng lên diều gặp gió. Lần trước ta chỉ phái người đi giết hắn mà đại tiểu tư đã đuổi ta ra khỏi Thiên Âm Môn…
- Hừ, vừa hay, không phải ngươi muốn tìm Dương Hoạch sao, đợi ta dùng chút kế sẽ khiến ngươi thương tâm đến chết, xem Dương Hoạch liệu có thương tiếc tên phế vật ngươi không?
Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, Hương Tuệ hừ lạnh rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Trong gian phòng chữ Thiên.
Càn Minh Vũ, Dương Thạc Đại Lâm Nhi đang ngồi uống rượu vui vẻ. Tuy Thiên Hương rời đi nhưng Càn Minh Vũ lại gọi một ca kỹ nổi tiếng khác cùng với mấy vị nhạc sư tấu nhạc trong phòng, không khí cũng không tồi.
Dương Thạc tay cầm ly rượu, chốc chốc lại nhấp một ngụm.
Lúc này vẫn đang ở trong Ngọc Mạt Lâu, Tiểu Hoạch vẫn chưa trở về bên cạnh, Dương Thạc cũng không dám lơ là, vạn nhất xảy ra biến cố gì, uống nhiều quá thì khó đối phó.
Két một tiếng, cửa phòng được mở ra, Hương Tuệ đem theo nụ cười lạnh bước vào.
- Vị nào là Dương Thạc Dương công tử?
Quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt Hương Tuệ dừng lạiđừnt.
- Chính là tại hạ. Xin hỏi vị cô nương đây là…
Dương Thạc nhìn nhanh Hương Tuệ một cái, thấy không có Tiểu Hoạch đi cùng thì tim trùng xuống.
- Dương công tử muốn tìm thị nữ tên Dương Hoạch sao?
Hương Tuệ cười nhạt.
- Một năm trước, phủ Trấn Quốc Công có đưa tới một tì nữ tên Tiểu Hoạch, đáng tiếc nàng ấy do tư chất quá kém, huấn luyện một tháng trong Ngọc Mạt Lâu nhưng không thể dùng được, được bán cho một kỹ quán ở quê rồi. Hẳn là Dương công tử cũng biết, những kỹ quán ở nơi thôn quê không được quy củ như Ngọc Mạt Lâu, tì nữ Tiểu Hoạch đó tuy chỉ mười hai mười ba tuổi nhưng chắc cũng đã treo biển tiếp khách lâu rồi…
- Tì nữ đó cũng đáng thương, nếu gặp được công tử nào dịu dàng một chút chắc sẽ đỡ phải chịu tội. Nhưng nếu gặp phải kẻ thô lỗ thì…hài, sự lợi hại của lần đầu tiên chắc tính mạng cũng mất ấy chứ!
- Đương nhiên, kỹ quán nơi quê mùa thì phần lớn khách là những người thô lỗ, lần đầu tiên không gặp phải thì những lần sau chắc phải gặp. Một năm hơn ba trăm sáu mươi ngày, ngày nào cũng tiếp khách, giờ chắc đã quen rồi…
Hương Tuệ vừa cười vừa chậm rãi nói.
Rắc!
Ngay sau đó, một âm thanh giòn tan vang lên.
Chén rượu trong tay Dương Thạc không biết đã vỡ vụn từ bao giờ.
Mấy mảnh mụn của chén nằm trong tay Dương Thạc nhanh chóng biến thành bột mịn rơi xuống.
Sắc mặt Dương Thạc không có bất cứ biểu cảm gì.
Hương Tuệ cũng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong phòng dường như hạ thấp đến mấy chục độ, từ thời tiết mùa hè ngay tức khắc chuyển thành mùa đông lạnh giá.
- Tiểu Hoạch bị bán cho kỹ quán?
Giọng nói không chút cảm xúc vang lên từ miệng Dương Thạc.
- Ngọc Mạt Lâu này, tất cả hãy bồi táng cùng Tiểu Hoạch đi!
Toàn thân Dương Thạc bùng phát Thái Dương Chân Hoả cuồng bạo đến cực điểm.
Nguồn tại http://Truyện FULLMột tay đưa ra, rắc một tiếng, chiếc cổ trắng như tuyết của Hương Tuệ nằm trong bàn tay thô ráp của Dương Thạc!
Tác giả: Linh Ẩn Hồ