Vô Tận Thần Công

Chương 186: Lôi đình huỷ diệt kim thân



Tốc độ của Tô Quân Ninh nhanh đến cực điểm, chớp mắt nắm đấm đã tới trước mặt Dương Thạc!

Uỳnh!

Vào khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay phải Dương Thạc khẽ động, Huyền Ưng Đoạn Trảo xuất hiện giơ ngang trước mặt chặn quyền của Tô Quân Ninh.

Nhưng dù thế, một quyền của Tô Quân Ninh cũng là hàm nộ mà phát ra, dùng đến mười thành công lực. Tu vi Võ Tôn bị trúng cũng sẽ thọ thương. Dù là cường giả Thiên Âm Môn không giỏi về sức mạnh nhưng cũng sánh được với Võ Sư cao giới. Sức mạnh của Dương Thạc tuy lớn nhưng khó lòng sánh được với cường giả Võ Sư, bị Tô Quân Ninh đánh một quyền, bay ngược ra sau đến mười mấy trượng!

Miệng bỗng thấy ngọt, máu tươi dâng lên, suýt chút nữa phun ra ngoài.

- Tô Quân Ninh sao ác vậy?!

Rầm một tiếng, Dương Thạc rơi xuống đất, lộn hai vòng, mặt mũi đầy bụi đất vô cùng thê thảm, một cách tay cũng tê dại.

Huyệt khiếu trong Huyền Ưng Đoạn Trảo kêu lên, không ngừng chấn động, lúc này mới giúp cánh tay của hắn hồi phục cảm giác.

Dương Thạc không thể ngờ mình và Tô Quân Ninh bị bắt vào trong không gian Thập Phương Cà Sa mà Tô Quân Ninh vẫn bưu hãn như vậy. Không nói lời nào đã động thủ với hắn. Cô ta là cường giả Võ Tôn, Dương Thạc chỉ là Luyện Khí, đây lại không phải ở Nộ Giang, sao hắn có thể là đối thủ của Tô Quân Ninh?

Tiểu Hoả cũng không có ở đây!

Lúc nãy khi Dương Thạc và Tô Quân Ninh ở trên tảng đá giữa dòng Nộ Giang thì Tiểu Hoả đã bay sang bờ bắc nghỉ ngơi một chút.

Đến khi Ẩn Giao Yêu Thánh xuất hiện đã ngăn cách dòng Nộ Giang, bùng phát uy thế, Tiểu Hoả muốn cứu Dương Thạc nhưng đáng tiếc nó mới chỉ là con tiểu thú mới sinh được hơn một tháng. Đối mặt với dị thú Võ Thánh, không bị doạ chạy mất đã là giỏi rồi, chứ đâu dám xông tới?

Cũng may sau khi bắt Dương Thạc và Tô Quân Ninh, Ẩn Giao Yêu Thánh lập tức bị Lạc Bằng đánh lén nên không phát hiện ra Tiểu Hoả nên Tiểu Hoả thoát được kiếp nạn.

Dương Thạc cũng không lo lắng cho Tiểu Hoả, nó bay được nên Lạc Bằng sẽ không làm gì được nó. Có lẽ nó đã trở về Yên Sơn tìm Huyết Phi và Hắc Hùng rồi.

Nó không sao nhưng giờ Dương Thạc thì có sao rồi!

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Tô Quân Ninh chớp mắt lại đến trước mặt Dương Thạc, quyền cước tung liên tiếp về phía Dương Thạc.

Binh binh binh!

Liên tiếp dính mấy đòn, cuối cùng Dương Thạc không chịu nổi, phụt một tiếng máu tươi phun ra, ngừoi ngã ra, bụi tung mù mịt.

Nhưng trong mắt Tô Quân Ninh, sự thảm hại của Dương Thạc lúc này chẳng là gì. So với việc lúc nãy bị hắn ấn xuống nước thì hắn là dễ chịu hơn nhiều rồi.

Vút!

Tô Quân Ninh lại lao tới một quyền giơ lên định đánh tiếp.

Nhưng thấy ngụm máu Dương Thạc phun ra trước ngực cộng với sắc mặt tái nhợt của hắn, Tô Quân Ninh hơi nhíu mày, cuối cùng không đánh nữa.

- Đánh chết ngươi sau này tiểu sư muội lại trách ta!

Tô Quân Ninh cắn môi, cuối cùng quyết định tha cho Dương Thạc.

Nhưng ngay sau đó ánh mắt Tô Quân Ninh lại loé lên hai đạo dị quang, một chân giơ lên đạp lên ngực Dương Thạc:

- Ngươi có phục không?

Dương Thạc đang định bò dậy thì không ngờ bị một cú đá của Tô Quân Ninh lại ngã ra đất. Hắn đang định bạo nộ thì nghe Tô Quân Ninh hỏi thế, hắn khựng người rồi nở nụ cười cổ quái.

Rốt cuộc thì Tô Quân Ninh cũng chỉ là tiểu nha đầu hơn hai mươi tuổi.

Tuy tu vi cao thâm nhưng ở Thiên Âm Môn rõ ràng cũng bị chiều hư rồi không giống như Dương Thạc ở phủ Trấn Quốc Công bị người đời ghẻ lạnh.

Luận tâm cảnh, thậm chí tâm cảnh của Tô Quân Ninh không trưởng thành bằng Dương Thạc.

Rõ ràng bị trước đó ở giữa dòng Nộ Giang Dương Thạc đã hỏi có phục không khiến trong lòng Tô Quân Ninh vẫn bực bội. Giờ bị bắt vào không gian Thập Phương Cà Sa, không nghĩ gì hết, Tô Quân Ninh lập tức muốn "báo thù"…

- Nha đầu, giẫm lên người ta như vậy thì ta sẽ nhìn thấy hết các thứ trong váy đấy!

Nghĩ thế, Dương Thạc thở phào, hắn cũng không giãy giụa mà nằm hẳn xuống luôn, hai mắt nhìn váy Tô Quân Ninh, khoé miệng nhướn lên nói.

Tô Quân Ninh vốn mặc chiếc váy dài màu lục nhạt. Nhưng trên dòng Nộ Giang bị Đại Nhiên Mộc Đao Pháp của Dương Thạc chém mất một góc váy, giờ đã lộ ra một nửa cẳng chân trắng nõn.

- Lưu manh!

Nghe thế, Tô Quân Ninh đỏ mặt vội vàng thu chân về. Sau đó sắc mặt Tô Quân Ninh lập tức trở lại lạnh băng băng.

- Dương Thạc, nể mặt Tiểu Hoạch ta không giết ngươi, nhưng ngươi cũng đừng được đằng chân lân đằng đầu. Sau này dám thất lễ thì ta nhất định sẽ móc mắt ngươi!

Tô Quân Ninh lạnh lùng nói.

- Ta thất lễ?

Thái độ cao ngạo của Tô Quân Ninh khiến Dương Thạc nhíu mày.

- Tô cô nương, ta đang yên lành nhắm mắt tu luyện, hình như là cô đến ta thì phải? Yên tâm, sau này chỉ cần cô không lên tiếng thì Dương mỗ sẽ coi như cô không tồn tại, sao có thể thất lễ gì với cô được? Con đường võ đạo trăm nghìn khổ cực, ta không rảnh rỗi mà đi trêu chọc một nữ tử lạnh lùng chẳng biết tình thú là gì đâu!

Miệng nói lạnh lùng, Dương Thạc lại ngồi khoanh chân lại, không thèm nhìn Tô Quân Ninh một cái, hai mắt nhắm lại, hít một hơi dài lấy bình tĩnh rồi bắt đầu tu luyện.

- Ngươi!

Sắc mặt Tô Quân Ninh trắng đen biến đổi liên tục, muốn giáo huấn Dương Thạc một trận nhưng lại cảm giác như mình nhàn rỗi không việc gì làm cố tình tiếp xúc với Dương Thạc vậy. Nhưng nếu không nói gì, không làm gì hắn thì cứ như không thể làm gì hắn vậy. Tình huống này khiến Tô Quân Ninh chỉ hận đến nghiến răng kèn kèn, giậm chân phát tiết. Cỏ dưới chân bị Tô Quân Ninh giẫm tan nát.

Uỳnh uỳnh!

Địa vực tỉnh Đông Dương gần Đông Hải, phía đông Đại Châu. Text được lấy tại Truyện FULL

Trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng sấm rền trầm đục, rồi bầu trời xuất hiện một cái lỗ lớn, một thân ảnh lao vút ra.

Thân thể giống như tinh thạch, trên người mặt áo cà sa chỉ vàng.

Ẩn Giao Vương, Giao Vương Kim Thân!

- Hừ, tên Lạc Bằng dùng Dương Thiên đã doạ ta sao?

Sắc mặt Ẩn Giao Vương vô cùng khó coi, hừ lạnh một tiếng.

- Dương Thiên đúng là lợi hại, bề ngoai là Võ Thánh trung giới, có lẽ hắn đã ngưng thành bát đại huyệt khiếu, bước lên tầng thứ Võ Thánh cao giới lâu rồi. Bản toạ mà quyết đấu chính diện với hắn e là lành ít dữ nhiều…

Ẩn Giao Vương nghĩ bụng.

Tu luyện võ đạo là đả thông huyệt khiếu, càng nhiề huyệt khiếu được đả thông thì thực lực càng mạnh.

Nhưng số huyệt để đả thông là có hạn.

Thông thường những tầng thứ Tôi Thể, Luyện Khí, Võ Sư đả thông huyệt khiếu, đến Võ Sư đỉnh phong, đả thông được tổng cộng 16384 huyệt khiếu, đó là cực hạn của võ giả rồi.

Sau đó bước lên tầng thứ Võ Tôn thì không đả thông nữa mà là ngưng tụ huyệt khiếu!

Một huyệt khiếu ngưng tụ lại thành một, mỗi khi thăng lên một giới thì số huyệt khiếu toàn thân lại giảm một nửa.

Võ Tôn sơ giới, hơn một vạn sáu nghìn huyệt khiếu, hai cái ngưng tụ, thành hơn tám nghìn, trung giới là hơn bốn nghìn, cao giới hơn hai nghìn, Võ Tôn đỉnh phong thì 1024 huyệt khiếu.

Đại Tông Sư sơ giới, 512 huyệt khiếu…đến Võ Thành sơ giới toàn thân trên dưới chỉ còn ba mươi hai huyệt khiếu.

Hiện giờ, theo phán đoán của Ẩn Giao Vương, Trấn Quốc Công Dương Thiên đã ngưng tụ hơn một vạn sáu nghìn huyệt khiếu thành hơn tám nghìn, bước vào tầng thứ Võ Thánh cao giới. Thực lực như vậy đặt trong Đại Châu là cường giả đỉnh phong rồi

Ẩn Giao Vương từ một trăm năm trước đã là Võ Thánh, nhưng hắn là dị thú, trưởng thành là Đại Tông Sư đỉnh phong, muốn bước lên Võ Thánh không khó nhưng muốn tiến một bước thì vô cùng khó khăn. Giờ vẫn là Võ Thánh sơ giới, muốn quyết đấu với Dương Thiên là không thể!

- Bản Toạ có Thập Phương Cà Sa, đều có cảm ứng với sinh môn, tử vị. Giờ nếu tìm Trấn Quốc Công là tự tìm cái chết. Để đến Thiên Âm một chuyến đã vậy! Còn tên Dương Thạc kia, giờ hỏi hắn Vị Diện đệ nhất trùng chắc chắn hắn sẽ không nó. Hắn và Tô Quân Ninh ở trong không gian Thập Phương Cà Sa sẽ chẳng gây được sóng gió gì.. Đến Đông Hải, tìm đến Thiên Âm Môn!

Căn cứ của Thiên Âm Môn ở Đông Hải.

Có lẽ võ giả bình thường, thậm chí cường giả dta cũng chưa chắc vị trí của Thiên Âm Môn.

Nhưng Ẩn Giao Vương trăm năm trước là một trong Tđy, kinh nghiệm trăm năm cũng không phải vô ích, hắn sớm đã biết được vị trí của Thiên Âm Môn.

Hắn vung một tay lên rạch hư không rồi biến mất đột ngột.

Ngay sau đó, tại một nơi nào đó của Đông Hải, Giao Vương Kim Thân của Ẩn Giao Vương xuất hiện trên không trung.

Uỳnh uỳnh!

Vừa đến Đông Hải, Ẩn Giao Vương lập tức nghe thấy trên bầu trời vang lên tiếng nổ liên tục.

Vù vù…

Cuồng phong thổi vù vù, mặt biển nổi sóng lớn, cả bầu trời tối đen lại.

- Nguy rồi, sắp có bão trên biển!

Thấy thế sắc mặt Ẩn Giao Vương biến đổi.

Mùa hạ, trên mặt biển vốn có rất nhiều bão, chưa biết chừng lúc nào đó sẽ ngưng tụ thành cái vòi rồng đường kính hàng nghìn dựm. Ở đây đừng nói là Ẩn Giao Vương, ngay cả Võ Thánh đỉnh phong cũng sẽ bị bão xé nát, thần hồn bị đánh tan, cả hình và thân đều bị tiêu diệt.

- Thập Phương Cà Sa của ta tuy có thể biết rõ tám hướng, Dương Thiên có thể nhanh chóng tới nơi cách nghìn dặm, nhưng muốn xuyên qua bão thì gần như là không thể. Ẩn Giao Vương của mình vẫn chưa hoàn chỉnh, lại sợ lôi đình, một tia sét loé qua sẽ đánh tan tần hồn ý niệm của ta…

Nếu có Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng, tu thành kim thân bất tử bất diệt, lôi đình đánh tan là lập tức có thể ngưng tụ lại…Lúc đó dù có Dương Thiên thì ta cũng không phải sợ!

Tác giả: Linh Ẩn Hồ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.