Huyền Ưng to đến tận cùng, thực lực cũng cường đại đến mức tận cùng căn bản không chết?
Dương Thạc cảm giác xác Huyền Ưng hít thở, khí huyết chảy xuôi, trong phút chốc cảm thấy lòng sợ hãi, dựng đứng lông tơ, tóc gáy dựng thẳng.
Thực lực của xác Huyền Ưng ít nhất đạt tới Đẳng cấp Võ Thánh, không cần động tác gì, một ánh mắt, phát ra uy thế liền đủ khiến võ giả đẳng cấp luyện khí như Dương Thạc tinh thần hognr mất. Mãnh thú to như vậy lại bị Dương Thạc đạp dưới chân.
Dương Thạc không trông chờ xác Huyền Ưng sẽ giống Huyền Ưng Huyết Phi thân thiết với mình.
Nếu con Huyền Ưng này thật sự còn sống thì cho Dương Thạc mười cái mạng hôm nay đừng mong bước ra khỏi sơn cốc.
Dương Thạc nghĩ như vậy thì đánh rùng mình, khó thể kiềm chế.
- Không đúng! Tuyệt đối không đúng!
- Con Huyền Ưng này không có khả năng còn sống, nếu như nó còn sống thì tại sao ở trong cơn cốc hoài không trị lành vết thương?
- Huống chi nếu nó còn sống thì hắc hùng kia không chết, hai đại mãnh thú còn muốn tiếp tục đánh nhau mãi đến phân ra thắng bại. Cho nên... Chắc chắn Huyền Ưng này đã chết.
Dương Thạc cảm giác tinh thần rung động giơ tay ấn trán, ổn định tâm tình, đầu óc nhanh chóng suy tư phân tích, cuối cùng ra kết luận Huyền Ưng đã chết. Có kết luận này, tinh thần Dương Thạc miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Tinh thần ổn định, Dương Thạc thở ra một hơi, đổ mồ hôi lạnh.
Trong đầu Dương Thạc nổi lên suy nghĩ:
- Thật lợi hại.
- Suýt chút khiến tinh thần của ta lạc lối. Khi còn sống chắc chắn thực lực của Huyền Ưng này xuất thần nhập hóa, tuyệt đối vượt qua đẳng cấp Võ Thánh, phỏng chừng Huyền Ưng này có thể là thượng cổ ác điểu, tóm lại sau nhân đạo văn minh, trước Đại Chu triều còn có mười mấy vương triều Đại Hạ, Đại Thương, Đại Ngụy, Đại Yến vân vân, có lịch sử nhân đạo trên vạn năm. Trong điển tịch lịch sử chưa từng ghi chép về Huyền Ưng cường đại như vậy.
Nhân đạo văn minh tới nay cường giả nhân loại xuất hiện lớp lớp, cường giả loại mãnh thú ác điều ngày càng ít.
Ngẫu nhiên xuất hiện một dị thú đẳng cấp Võ Thánh sau khi bị cường giả nhân loại phát hiện sẽ bị ghi chú vào sách đặt biểt. Nếu ai có thể giết dị thú đẳng cấp Võ Thánh thì sẽ để lại một nét đậm trên sách sử, được đời sau kính ngưỡng. Nhân đạo văn minh tới nay, mãnh thú ác điều đẳng cấp Võ Thánh từng xuất hiện đều có ghi chép, trong đó không có Huyền Ưng.
Ngược lại thời kì thượng cổ lưu truyền chút truyền thuyết tồn tại mãnh thú ác điều cường đại đến cực điểm.
Mãnh thú ác điều đẳng cấp Võ Thánh còn yếu, có truyền thuyết kim bằng sí điểu cường đại giương đôi cảnh khoảng mấy ngàn dặm, khí huyết chi tràn đầy, thậm chí đến mức thiên biến vạn hóa.
Khí huyết cường như thằn lằn chỉ là tái sinh tứ chi bị gãy, mạnh mẽ như Thiên Tinh trong Đông Hải bị xé thành vài miếng, một đoàn thịt lại có thể sinh trưởng thành thân thể hoàn toàn mới. Nhưng so với thượng cổ đại bằng kim sí điểu "Thiên biến vạn hóa" thì tất cả đều kém cỏi.
Truyền thuyết Kim Linh Điêu có huyết mạch của đại bằng kim sí điểu.
Đương nhiên thời kỳ thượng cổ nhân đạo văn minh suy nhược, không có cả chữ, một ít sự thật lịch sử không thể ghi lại, chỉ có thể dựa vào truyền miệng, khó tránh khỏi có thành phần hư cấu khuếch trương.
Ví dụ Dương Thạc cảm thấy truyền thuyết thời thượng cổ là thần thoại. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vnBây giờ tiếp xúc xác Huyền Ưng, Dương Thạc mơ hồ cảm giác truyền thuyết thượng cổ chưa chắc vô căn cứ.
Ở trước mặt xác Huyền Ưng, Dương Thạc bị hù, suýt lạc tinh thần, không phải tâm trí của hắn không vững vàng. Sự thật là tâm trí của Dương Thạc mạnh hơn một số cường giả võ sư, nhưng xác Huyền Ưng quá cường đại, cho dù là đại tông sư cường giả trông thấy xác Huyền Ưng, phát hiện khí huyết của nó chảy xuôi, thậm chí có hít thở thì sẽ bị hù toát mồ hôi lạnh.
- Chắc Huyền Ưng này đã sớm chết rồi.
Dương Thạc thổn thức cảm thán rằng:
- Nhưng thực lực của nó thật sự là quá mức cường đại, khí huyết như tinh, thân thể bất hủ, đây gần như là cảnh giới bất tử.
Thực lực càng mạnh lại càng là tiếp cận bất tử bất hủ!
Chẳng qua, khí huyết của Đẳng cấp Võ Thánh cường giả không đủ cô đọng, dù chết đi thân thể không hư thối, cơ cũng sẽ héo rút, biến thành màu đen, cuối cùng như cây khô, mấy ngàn năm sau nhẹ gõ có thể vỡ nát.
Thượng cổ Huyền Ưng này thực lực vượt qua Võ Thánh một bậc, chết thời gian dài như vậy mà huyết nhục không hủ, thậm chí còn có thể bảo trì sinh cơ, đây gần như là kỳ tích.
- May mắn trong Yến sơn không có dị thú quá mạnh, nếu không thì hai cái xác này khso giữ lại.
Dương Thạc biết nếu cường giả nhân loại, dị thú biết kỳ tích này thì chắc chắn sẽ tranh giành hai cái xác, thậm chí cắt da hắc hùng kia mang đi. Xác mãnh thú ác điều đẳng cấp cỡ này cho dù là một sợi lông cũng có tác dụng.
Nhưng dị thú trong Yến sơn cao nhất chỉ là đại tông sư cảnh giới, không chịu nổi áp lực phát ra từ hai cái xác.
Thậm chí là cường giả Võ Thánh trong kinh sư chưa chắc chịu được áp lực như vậy. Dù cường giả Võ Thánh cưỡi tọa kỵ ác điểu có thể tới đây nhưng một là bọn họ không thể chịu được áp lực, thứ hai, cường giả Võ Thánh sẽ không làm ra một Huyền Ưng đẳng cấp luyện khí làm tọa kỵ. Tọa kỵ ác điểu của cường giả Võ Thánh không dám bay tới trước.
Vì các loại nguyên nhân, chỉ có Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi bay tới đây.
Mắt Dương Thạc sáng ngời nhìn chằm chằm xác Huyền Ưng.
- Xác Huyền Ưng, xác hắc hùng một cọng lông cũng là thứ tốt, bây giờ ta và Huyết Phi tới bảo sơn, không thể nào tay không mà về.
Thật ra Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi đã được ích lợi, cách thổ tức công pháp của Huyền Ưng là Huyền Ưng Huyết Phi học được từ quy luật xác Huyền Ưng hít thở.
Tay lật lại, cúc văn cương chủy xuất hiện. Dương Thạc vung chủy thủ chém vào người xác Huyền Ưng.
Keng!
Một tiếng giòn vang, lông chim không rớt cái nào, chỉ để lại một vệt trắng mờ trên xác Huyền Ưng.
- Cứng như vậy?
Dương Thạc nhướng mày nói:
- Cứng rắn như vậy e rằng ta chém mấy chục cái cũng không đứt một cọng lông.
Dù xác Huyền Ưng một cọng lông cũn là báu vật nhưng Dương Thạc không thể nào chỉ mang vài cọng lông đi.
Dương Thạc nhìn xác Huyền Ưng, buồn rầu nói:
- Rắc rối đây, lông chim đã cứng như vậy thì mỏ, vuốt càng cứng rắn hơn, phỏng chừng không khác gì thần binh lợi khí. Tiếc rằng lấy thực lực của ta không thể cắt thứ gì từ người nó xuống mang đi.
- Ủa, phải rồi, chẳng phải Huyền Ưng bị chém rớt một móng vuốt sao? Hình như cách trăm trượng.
Dương Thạc liếc xác Huyền Ưng, thấy vuốt phải không trọn vẹn của nó, mắt sáng lên.