Vô Tận Trùng Sinh

Chương 121: Kinh biến



Lại nói, lúc này đột nhiên có chút dị biến.

Hàn Thiên Hùng đột nhiên khẽ hự một tiếng, sau đó dường như có dấu hiệu tỉnh lại.

“Gia gia…”

“Phụ thân…”

“Còn chưa chết hay sao…” Hàn Thiên Hùng thều thào nói.

Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn đám con cháu quây quần quanh giường bệnh.

“Gia gia ngươi đừng nói thế, ngươi nói ngươi muốn nhìn Uyển Như xuất giá cơ mà.” Hàn Uyển Như lúc này một tay nắm lấy tay Hàn Thiên Hùng khóc sướt mướt nói.

Bình thường, nàng chính là người kề cận thân thiết nhất với Hàn Thiên Hùng.

Hiện tại hắn bệnh sắp chết nàng làm sao có thể không đau xót cho được.

“Hài tử ngốc…ngươi nếu như không chịu…xuất giá…gia gia liền không thể đi gặp tổ tiên được sao?”

Ba người Khương Thần đứng ở phía ngoài nhìn tới, Từ Trạch Đông lắc đầu nói:

“Đại gia, đây có phải hay không chính là hồi quang phản chiếu?”

Khương Thần khẽ gật đầu, sắc mặt không mảy may ba động cảm xúc.

Hồi quang phản chiếu nói một cách khoa học chính là chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.

Hiểu một cách ngắn gọn hơn, nó là sự minh mẫn cuối cùng, cũng có thể đó chính là lời tạm biệt cuối cùng của người bệnh đối với người thân còn tại thế.

“Đại gia hiện tại ngươi có thể khiến cho Hàn lão gia hắn sống khỏe mạnh?” Từ Trạch Đông khẽ hỏi.

Hắn nhìn tới tình trạng của Hàn Thiên Hùng liền cảm thấy có chút không tin tưởng lời nói của Khương Thần.

Tình trạng của Hàn Thiên Hùng hiện tại coi như đã là một nửa người chết. Sau khi đợt thanh tỉnh kia kết thúc, hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Thời điểm này cứu sống được Hàn Thiên Hùng vậy có khác gì hồi sinh người chết.

Hồi sinh người chết?

Hắn mặc dù tin tưởng nhiều chuyện ma quỷ trên đời thế nhưng đối với việc hồi sinh người chết, hắn mười mươi không bao giờ tin.

Khương Thần không đáp.

Nếu như không phải tu luyện mộc thuộc tính cộng thêm thực lực trước đây còn thấp, hắn quả thật không dám nói mười thành chắc mười.

Thế nhưng hiện tại lại khác.

Nguyên Đan Cảnh không phải trưng chơi.

Chỉ cần đầy đủ Hỗn Nguyên Chi Khí, hắn có thể thay Hàn Thiên Hùng chữa trị dần các cơ quan nội tạng khiến cho hắn mạnh khỏe như thường.

Từ Trạch Đông thấy Khương Thần không nói gì tưởng rằng hắn đối với chuyện này bó tay, nội tâm vì thế cũng bình tĩnh trở lại.

“Khương…có phải Khương tiên sinh?” Phía giường bệnh Hàn Thiên Hùng nghiêng mắt nhìn thấy Khương Thần liền thều thào nói.

Nguyên bản sáu năm nay hắn thỉnh thoảng cũng hỏi thăm tin tức Khương Thần, thế nhưng ngoại trừ thông tin Khương Thần biến mất cùng một hòn đảo tên Mê Thất đảo ra thì hắn không nhận được chút tin tức gì nữa.

Hiện tại nhìn thấy Khương Thần đứng đó, hắn đột nhiên cảm thấy thượng thiên có mắt.

“Hàn lão, rất lâu rồi không gặp, ta xem ngươi đây là chuẩn bị đi gặp tiên tổ a.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

Đám người Hàn gia nhìn Khương Thần thái độ giống như đang trêu tức, một nhà Hàn gia lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ âm trầm cùng phẫn nộ.

Hàn Thiên Hùng để ý sắc mặt của đám con cháu mình, hắn trầm mặt xuống, quát không ra hơi:

“Không được vô lễ với Khương tiên sinh.”

Hắn bởi vì chơi thân với Từ Chính Thuần, Cao Hình Thiên nên biết Khương Thần là tồn tại thế nào. Chính vì thế cho nên hắn không muốn đám con cháu mình đắc tội đối phương.

Đắc tội nhân gia?

Đừng nói tới một cái Hàn gia hắn, dẫu cho cả Vẫn Triết này nhân gia cũng có thể một bàn tay ép diệt.

Dứt lời, hắn hướng về phía Khương Thần miệng khẽ lẩm nhẩm bằng hơi không để ai nghe thấy.

Khương Thần dựa vào khẩu âm của Hàn Thiên Hùng khẽ nhếch miệng. Đoạn hắn khẽ lắc đầu.

Hàn Thiên Hùng thấy vậy sắc mặt càng thêm âm trầm.

Vừa rồi hắn lẩm nhẩm ý muốn hỏi bản thân tình trạng hiện tại có phải hay không là do tuổi già.

Nhìn Khương Thần cái gật đầu cùng nụ cười kia, Hàn Thiên Hùng không khó suy diễn ra mọi chuyện.

Năm đó chẳng phải Khương Thần đã cảnh báo hắn, hắn bị người nhà nhắm tới hay sao. Một chuyện này hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Bao năm qua bản thân vẫn luôn đối với mọi thứ vô cùng đề phòng. Không nghĩ tới tình trạng hiện tại cũng là do người trong nhà gây nên.

Thậm chí hắn bị như vậy nguyên do vì sao cũng không biết.

“Tất cả đi ra ngoài…ta có chuyện muốn nói với Khương tiên sinh.”

Hàn gia tất cả mọi người sắc mặt hiện lên chút mộng bức.

Đây là có chuyện gì?

Thời điểm đó, trong đám người Hàn gia kia xuất hiện hai khuôn mặt hiện lên vẻ khó nhìn.

Khương Thần vốn đã thả ra thần thức bao trùm gian phòng này, bất cứ ai có dị trạng hắn đề sẽ phát hiện ra.

Sau khi nhìn thấy hai người kia sắc mặt so với mọi người khác biệt, hắn khóe miệng nhếch lên.

Tìm ra ngươi rồi!

Lúc trước, bản thân hắn cũng không có cách nào tìm ra thủ phạm gây nên chuyện này. Thế nhưng chỉ cần một vài thủ thuật nhỏ có thể khiến cho đối phương lộ ra đuôi cáo.

Tất nhiên chuyện Hàn Thiên Hùng muốn cùng Khương Thần ở riêng cũng nằm trong kế hoạch âm thầm của hai người nhằm đưa hai thủ phạm kia lộ ra nanh vuốt.

“Gia gia…” Hàn Uyển Như khuôn mặt có chút khó hiểu nói: “Có chuyện gì?”

“Ngươi không cần hỏi, tất cả các ngươi ra ngoài hết cho ta.” Hàn Thiên Hùng khẽ quát.

Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn Khương Thần cùng Hàn Thiên Hùng.

“Khương tiên sinh thứ lỗi, một thân già này hiện tại không thể hướng ngươi lễ bái.”

Khương Thần khuôn mặt đạm nhiên, hắn không để ý nói:

“Tính toán có chút giao tình, ta có thể đưa cho ngươi hai sự lựa chọn.”

Hàn Thiên Hùng nghe vậy, sâu trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

“Thứ nhất ta liền có thể cho ngươi sống minh mẫn khỏe mạnh trong một năm nữa.” Khương Thần khẽ nói: “Thứ hai…mười năm sống không thể nghe, không thể nhìn, không thể nói.”

Dứt lời, hắn tủm tỉm nhìn lấy Hàn Thiên Hùng.

Hắn không có trách nhiệm giúp đỡ Hàn Thiên Hùng cũng không hoàn toàn vì một chút giao tình nào mà giúp đỡ đối phương cả.

Bản thân hắn chỉ muốn xem xem giữa một năm minh mẫn cùng mười năm lay lắt, người bình thường sẽ chọn điều gì.

Nếu như trong hoàn cảnh của Hàn Thiên Hùng, chắc chắn rất nhiều người sẽ lựa chọn mười năm sống lay lắt.

Dù sao với điều kiện của Hàn Thiên Hùng hiện tại, mười năm sống lay lắt vẫn hơn xa rất nhiều những người ở bên ngoài xã hội kia lao động.

Mười năm lay lắt nếu như nhìn thoáng hơn có thể coi như mười năm hưởng an nhàn.

Hàn Thiên Hùng không cần suy nghĩ, hai mắt hắn hiện lên vẻ tinh anh nói:

“Xin Khương tiên sinh ban cho một năm minh mẫn, Hàn gia tùy ý ngươi định đoạt.”

“Ta không hứng thú với Hàn gia các ngươi. Chẳng qua ta muốn xem xem ngươi muốn làm một ngọn đuốc huy hoàng hay một ngọn nến cháy le lói mà thôi.” Khương Thần cười nhạt nói.

Lựa chọn này của Hàn Thiên Hùng cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.

Có thể nói, thời điểm kề cạnh sinh tử, con người ta sẽ khao khát được sống hơn bao giờ hết.

Thế nhưng đối với loại người tính khí mạnh mẽ như Hàn Thiên Hùng. Sống một cách lay lắt đối với hắn không khác gì chết, bởi vậy hắn mới chọn một năm minh mẫn để có thể sống một cách hết mình.

“Khương tiên sinh quả nhiên không phải người phàm, những tục vật này làm sao có thể lọt pháp nhãn ngươi.” Hàn Thiên Hùng nửa nằm trên giường, nửa nghiêng đầu cười khổ nói.

Khương Thần khẽ lắc đầu cười nhạt.

Đoạn hắn khẽ búng tay, một tia mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí lập tức chui vào thể nội Hàn Thiên Hùng.

Nếu như có người đứng ở đây chắc chắn hắn sẽ ngạc nhiên bởi vì Hàn Thiên Hùng màu da vốn nhợt nhạt như da người chết lúc này hồng nhuận trở lại một cách nhanh chóng.

Hàn Thiên Hùng bản thân cũng cảm nhận được một luồng thanh lương khí tức quét qua.

Tay chân hắn vốn không cử động được lúc này có dấu hiệu động đậy.

Hai mắt Hàn Thiên Hùng khó tin nhìn Khương Thần:

“Khương tiên sinh, ngươi quả thật là thần nhân a…”

“Tâm trạng tốt tặng thêm cho ngươi một câu, trong số những người con của ngươi, có hai người liền là chủ mưu của chuyện này cùng với chuyện năm xưa.” Khương Thần tủm tỉm nói.

Hắn đột nhiên lại muốn xem xem Hàn Thiên Hùng khi nghe vậy sẽ xử lí thế nào.

Một bên là mối thù ám hại bản thân, một bên là tình phụ tử.

Hàn Thiên Hùng sau khi tinh thần thanh tỉnh cũng đã suy nghĩ các khả năng có thể xảy ra trong những năm nay, những kẻ nào có khả năng liên quan tới việc ám hại bản thân nhất.

Vì thế khi nghe Khương Thần nói vậy, hắn cũng chỉ khẽ rùng mình một cái.

Khuôn mặt trầm xuống.

“Hàn Uyên cùng Hàn Huyền?”

“Ta không biết tên của bọn hắn, thế nhưng ngươi có thể suy nghĩ thấu triệt, có lẽ chính là hai người họ.” Khương Thần cười nhạt đáp.

“Tạ ơn Khương tiên sinh mách bảo, đợi ta xử lí chuyện trong nhà xong sau đó sẽ bái phỏng Khương tiên sinh tạ ơn ngươi tái sinh.” Hàn Thiên Hùng khuôn mặt hiện lên vẻ âm trầm.

Đối với loại người thiết huyết như hắn, lợi ích gia tộc sẽ đặt lên trên hết. Vì thế nếu như con trai hắn đang tâm ám hại bản thân làm ảnh hưởng tới gia tộc, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Dù sao đối phương có thể xuống tay ám hại mình, vậy liền coi như bọn hắn đã không nhận người cha này nữa.

Nếu như không nhận hắn làm cha, hắn cũng không nhất thiết phải đối xử với đối phương như con nữa.

“Ha ha…chuyện này chắc chắn cũng không phải một tay bọn hắn có thể nghĩ ra được, ngươi hảo hảo suy nghĩ sâu xa hơn nữa a.”



Vài ngày sau, Khương Thần đang ngồi trong nhà liền nghe Lam Tiểu Nhu báo rằng Hàn lão gia tử Hàn Thiên Hùng khỏe mạnh trở lại.

Đồng thời ngay sau khi hắn khỏe lại, lão nhị cùng lão tam Hàn gia cũng không hiểu thấu biến mất. Giang gia đột nhiên rút lui khỏi Vẫn Triết thành phố không lý do.

Người ngoài cuộc nếu như tinh ý liền có thể nhận ra vấn đề trong chuyện này. Còn lại nếu như không để ý tới, vậy chỉ có thể nghĩ hai người kia đi biệt.

Khương Thần tất nhiên biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn không khỏi đối với Hàn Thiên Hùng có chút thưởng thức.

Bình thường tại Đại Thiên Nguyên Giới, không nhiều người có thể dứt bỏ tình phụ tử để giết con của mình.

Người có thể làm được điều đó nếu như không phải là một phương chúa tể liền chính là ngộ nhập ma đạo.

Hàn Thiên Hùng hiện tại cũng là minh chứng sống, hắn tại Thiên Độ quốc này cũng có thể coi là một phương chúa tể.

“Khương đại ca, chuyện này có phải hay không liên quan tới ngươi? Ngươi ngày hôm đó đã ở trong phòng cùng với Hàn lão gia tử.” Lam Tiểu Nhu lúc này một tay cầm bánh một tay cầm ly sữa khẽ nói.

“Tò mò hại chết mèo.” Khương Thần không chút chú tâm, khẽ nói.

“Nghĩa là sao a? Khương đại ca ngươi nói chuyện thật khó hiểu?” Lam Tiểu Nhu nhíu mày đáp.

“Nhớ kĩ, có nhiều chuyện ngươi nghĩ trong đầu so với việc nói ra kết quả sẽ khác nhau hoàn toàn.” Khương Thần thanh thanh đạm đạm nói.

Lam Tiểu Nhu nghe câu được câu không chỉ khẽ gật đầu.

Lại trải qua một tháng, Khương Thần đã đi dạo hết những nơi hắn muốn đến.

Đây cũng coi như lần cuối cùng hắn nhìn thế giới này bằng chính thân thể của hắn.

Còn cách sinh nhật hai ngày liền vừa tròn hai lăm tuổi, Khương Thần đột nhiên cảm thấy nội tâm bồn chồn.

Cảm giác lo sợ bất an này đã thường trực trong lòng hắn sáu năm nay kể từ khi Trấn Hồn Quan xuất hiện dị biến ở thành Tây.

Thế nhưng cảm giác đó lúc ẩn lúc hiện, tuyệt nhiên chưa bao giờ mãnh liệt như thế này.

Hắn đồ rằng đây có thể là do hắn quá lo lắng chuyện Luân Hồi Chú hoặc cũng có thể là điềm báo trước về một loại kết quả.

Dù thế nào hắn cũng đã nghĩ đến hai loại chiều hướng.

Thành công, bản thân liền thoát khốn.

Thất bại, bản thân liền hôi yên phi diệt.

Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, kinh biến giữa lúc này xảy ra.

Khương Thần đang cố đè ép cảm giác bất an trong lòng xuống liền nhận được một cuộc điện thoại do Lâm Hinh Nhi gọi tới.

Lâm Thải Hân chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.