Vô Tận Trùng Sinh

Chương 122: Lâm Thải Hân chết



Lại nói Khương Thần sau khi nghe điện thoại của Lâm Hinh Nhi gọi tới, nội tâm liền giống như có trọng chùy gõ xuống.

Nàng nói Lâm Thải Hân đã chết.

Tin tức này không thể không nói đối với Khương Thần chính là vô cùng chấn động.

Theo như hắn tính toán, chỉ cần có hai tiểu âm hồn Tiểu Ái cùng Tiểu Lam ở bên cạnh, Lâm Thải Hân có thể an tâm sống đến già không sợ một chút bệnh tật thậm chí tai nạn.

Thế nhưng kết quả hắn tính đã sai.

Mọi sự không có gì là tuyệt đối.

Lâm Thải Hân hiện tại chết chính là ví dụ tốt nhất.



Tại bệnh viện Thiên Độ.

Trong một gian phòng bệnh rộng lớn, đám đông người Lâm gia vây quanh một chiếc giường bệnh, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vẻ vô cùng đau xót.

Bên cạnh đó đồng thời còn có một chiếc giường nhỏ khác cũng vây lấy một ít người.

Nằm trên giường bệnh nhỏ là Viên Thải Hàm.

Nàng sau khi nghe tin Lâm Thải Hân bị tai nạn liền tức tốc chạy đến bệnh viện.

Sau khi nhìn thấy hiện trạng của Lâm Thải Hân, Viên Thải Hàm lập tức ngất xỉu đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Bên giường bệnh kia tất nhiên là Lâm Thải Hân.

Người Lâm gia tới đây thì nàng cũng đã chết được một khoảng thời gian.

Thời điểm Lâm Thải Hân chết không có ai kề cận. Một mình thoi thóp chờ đợi thời điểm cuối cùng của mình đi qua.

Nếu như người ngoài nhìn thấy hình ảnh nàng hiện giờ, chắc chắn ai ai cũng đau xót chứ không riêng gì người thân.

Trên người nàng máu me be bét. Khuôn mặt thậm chí đã biến dạng. Hai hốc mắt trống rỗng nhìn giống như người bị móc ra con người.

Một nữ tử khí chất thanh lệ thoát tục, xinh đẹp tuyệt luân mang theo hiện trạng lúc này, người nào thấy mà không đau xót có lẽ liền là ý chí sắt đá.

Gần nhất giường bệnh là một tên nam tử, hắn nắm lấy bàn tay đầy máu của Lâm Thải Hân khóc rống lên từng đợt.

Hắn là Vân Tu Kiệt.

Ngày hôm nay hai người hẹn đi ăn, Vân Tu Kiệt bởi vì bận chút công việc vì thế mới nói rằng Lâm Thải Hân tự đánh xe tới nhà hàng trước còn bản thân tới sau.

Không nghĩ tới trên đường đi Lâm Thải Hân xảy ra chuyện.

Hắn hiện tại nói có bao nhiêu bi thương liền có bấy nhiêu bi thương.

Ngồi cạnh Vân Tu Kiệt chính là Lâm Thiên Bá.

Hắn hiện tại thậm chí còn suy sụp hơn cả thời điểm Lâm Thải Hân tai nạn tàu thủy.

Bộ dáng gia chủ một đại gia tộc đã không còn, thay vào đó là một người cha mất con.

Chỉ thấy khuôn mặt hắn là vô tận bi thống, hai mắt đỏ đọc thậm chí khóe mắt xuất hiện chút máu huyết.

Hắn khóc ra máu!

Giữa lúc mọi người còn đang thay phiên an ủi nhau, gian phòng bệnh đột nhiên vang lên một đạo thanh âm gào thét như cuồng phong quét tới.

Đạo thanh âm phẫn nộ này kèm theo giá lạnh giống như một tôn ma thần bị phong ấn dưới địa ngục vừa mới thoát khốn tìm kiếm kẻ thù.

“Thải Hân…”

Hai chữ Thải Hân vừa dứt, chỉ thấy giữa phòng bệnh hiện ra một thông đạo tối đen sâu hun hút.

Từ trong thông đạo tối đen kia một vị nam tử giống như mây bay nhẹ nhàng bước ra.

Thời điểm hắn bước ra từ trong thông đạo, gian phòng bệnh nhiệt độ đột nhiên hạ thấp.

“Khương Thần…?”

“Yêu quái a…ngươi nhìn thấy không, yêu quái…”

“Hắn đến bắt đi linh hồn Thải Hân a…yêu quái…”

Đám người Lâm gia sau khi nhìn thấy Khương Thần bước ra từ thông đạo, cộng thêm bộ dáng phẫn nộ của hắn lập tức kinh hãi la lên.

Bộ dáng Khương Thần hiện tại nếu như cầm theo một cây lưỡi hái, hắn quả thật nhìn không khác gì một vị tử thần.

“Thải Hân làm sao?”

Thông đạo biến mất, Khương Thần quét mắt nhìn mọi người trong gian phòng bệnh lạnh lùng hỏi.

“Khương đại ca…Thải Hân tỷ, nàng…nàng chết rồi…làm sao bây giờ.”

Lâm Hinh Nhi từ đâu chạy tới ôm lại ngang hông Khương Thần khóc sướt mướt. Bộ dáng lê hoa đái vũ khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

Nàng trước đó sau khi nhìn thấy bộ dạng Lâm Thải Hân sau tai nạn đã ngất qua một lần.

Sau khi được đội ngũ bác sĩ cứu tỉnh mới nghĩ tới gọi điện cho Khương Thần.

“Không sao…ngươi yên tâm. Có ta tại, Thải Hân dù chết ta cũng sẽ hồi sinh nàng.” Khương Thần đôi mắt hiện lên một màu đỏ.

Trên trán đồng thời Thánh Đồng xuất hiện.

Thời điểm hiện tại hắn cũng không cần thiết phải giấu kín bí mật của bản thân nữa.

Dù sao hình ảnh hắn bước ra từ thông đạo mọi người cũng đã trông thấy.

Lại nói Thánh Đồng trải qua hai lần đột phá lúc này đã không còn một màu hoàng kim, ngược lại nó mang theo màu xích kim.

Xích Kim Thánh Đồng!

Lâm Hinh Nhi nhìn thấy trên trán Khương Thần xuất hiện một con mắt đỏ như máu lúc này cũng có chút hoảng hôt.

Thế nhưng nghe được lời nói của Khương Thần, nàng cũng không để ý nhiều chuyện đó, nàng chỉ nói:

“Ngươi…ngươi nói thật?”

“Tiểu Thần, ngươi nói Thải Hân có thể còn sống?”

Vân Tu Kiệt cùng Lâm Thiên Bá sau khi nghe vào một câu kia, lúc này vội vàng chạy tới.

Đối với Vân Tu Kiệt hắn chỉ là hỏi theo phản xạ giống như người đuối nước mắt được một cọng cỏ cứu mạng.

Lâm Thiên Bá ngược lại, hắn từng chứng kiến thủ đoạn của Khương Thần, lúc này nghe đối phương nói vậy, sâu trong đôi mắt hiện ra chút hi vọng.

Nội tâm hắn hiện lên một cỗ dự cảm an lành giống như sáu năm trước thời điểm Viên Thải Hàm kề cận sinh tử.

Đây không thể không nói khiến cho hắn đối với lời nói vừa rồi của Khương Thần tin tưởng đến mấy phần.

“Tất cả mọi người đi ra ngoài, nếu như không có lệnh của ta, không ai được bước vào trong gian phòng này…nếu như trái lệnh…giết không ta.”

Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần vang lên khiến cho từng người trong gian phòng thoáng chút run rẩy.

Bọn hắn trông thấy nam nhân này bước ra từ một hắc động vốn đã kinh hồn táng đảm.

Hiện tại nghe vào một câu mang theo dày đặc sát ý kia làm sao không kinh khiếp cho được.

Chỉ thấy đám người Lâm gia như đàn ông vỡ tổ chen nhau ra khỏi phòng bệnh nhân.

Lưu lại trong phòng chỉ còn Viên Thải Hàm ngất xỉu trên giường nhỏ, Vân Tu Kiệt cùng Lâm Thiên Bá.

“Tiểu Thần…chuyện này…”

“Phiền Lâm thúc ngươi mang theo Viên a di ra ngoài.” Khương Thần hai mắt đỏ đọc nhìn lấy thân ảnh nhuộm máu trên giường bệnh kia.

Nội tâm hắn lúc này nói có bao nhiêu đau đớn liền có bấy nhiêu đau đớn.

Hắn chủ quan.

Hắn thật chủ quan.

Cữ nghĩ rằng có Tiểu Ái cùng Tiểu Lam, Lâm Thải Hân sẽ không có mệnh hệ gì.

Hiện tại đây?

Nàng không những rơi vào thảm trạng đau đớn như kia, mà bản thân cũng trực tiếp vong mạng.

Lại nói Lâm Thiên Bá cùng Vân Tu Kiệt sau khi nhìn thấy khuôn mặt thâm trầm của Khương Thần, hai người nội tâm cũng có chút sợ hãi.

Cả hai sau khi lưu luyến nhìn thân ảnh tiểu kiều bất động trên giường bệnh kia liền mang theo Viên Thải Hàm đi ra ngoài hành lang.

Cửa phòng bệnh đóng.

Gian phòng lập tức sáng bừng xích quang.

Giữa gian phòng, một đạo xích kim nhãn xuất hiện.

Đạo xích kim nhãn này sau khi xuất hiện liền quét toàn bộ phòng bệnh.

Khương Thần sắc mặt vốn đã âm trầm nay biến thành sợ hãi.

Hắn không tìm thấy linh hồn của Lâm Thải Hân.

Kết quả này khiến cho hắn không thể chấp nhận được.

Lâm Thải Hân mới chết cách đây một tiếng, theo lý thuyết linh hồn nàng chắc chắn sẽ quanh quẩn đâu đây.

Giống như phàm nhân làm đám tang cho người thân thường thường sẽ cúng cơm hai tới ba ngày. Bởi vì thời điểm trước năm giờ đồng hồ hồn mới lìa khỏi xác. Sau khi trải qua bốn mươi tám giờ tiếp theo linh hồn mới tan biến hoàn toàn.

Chính bởi vậy thời điểm này không soi ra được linh hồn Lâm Thải Hân cả trong thân thể nàng lẫn trong phòng, Khương Thần cảm thấy sợ hãi.

Nếu như không có linh hồn Lâm Thải Hân, hắn làm sao có thể cứu tỉnh lại nàng đây.

“Rốt cục có truyện gì xảy ra?”

Đoạn hắn giật thót mình một cái, bản thân sâu lắng cảm nhận.

“Không có khí tức Trấn Hồn Quan.”

Khương Thần thở phào một hơi.

Hắn thời điểm vừa rồi đột nhiên nghĩ tới Trấn Hồn Quan, liệu có phải chuyện này do nó gây ra hay không.

Nếu do Trấn Hồn Quan gây ra chuyện này, linh hồn Lâm Thải Hân liền nguy hiểm.

Rất may tại đây hắn không cảm nhận được khí tức Trấn Hồn Quan, thế nhưng hắn lại cảm nhận thấy một luồng linh hồn lực cường đại khác từng quét qua.

“Không...không thể nào a.”

Khương Thần cẩn thận ngưng thần suy nghĩ.

Cuối cùng hắn lẩm bẩm không tin tưởng vào thuyết pháp này của bản thân.

Hắn lúc trước có tham khảo vấn đề của Uông Tử Thành ở chỗ Cổ Trường Sinh. Cổ Trường Sinh nói Uông Tử Thành không chỉ câu đi linh hồn của người chết già, hỉnh thoảng vẫn có nguyên giả Hồn tộc làm trái quy tắc câu đi hồn phách người thường hòng bí mật nâng cao thực lực bản thân.

Khương Thần nghĩ tới một điểm này mới cảm thấy kinh hãi.

Nếu như là do Uông Tử Thành câu đi, vậy thì chuyện này coi như đâm thủng trời.

“Không đúng…Uông Tử Thành cũng không thể bắt nàng đi nhanh như vậy được.”

Vừa dứt lời, cửa sổ phòng bệnh mở tung ra. Từ bên ngoài bay vào một thân ảnh tiểu kiều.

Đây là một tiểu nữ hài sáu tuổi mang theo sườn xám màu đỏ cùng một chiếc đèn lồng.

Nàng không phải Tiểu Ái thì còn ai.

Chỉ là hiện tại Tiểu Ái nói có bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm.

Bình thường thân ảnh nàng đã ngưng thực không khác gì người thường.

Hiện tại thì sao?

Nàng hiện tại có thể nói giống như một làn khói vất vưởng bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

Trên người sườn xám lộ ra rách nát. Đèn lồng ngọn nến nhỏ đã tắt ngấm thậm chí phần giấy bọc đèn lồng cũng đã rách tua tủa.

“Tiểu Ái? Có chuyện gì?”

Tiểu Ái âm hồn lúc này khí sắc cực tệ, nàng thều thào nói:

“Tiên sinh…Thải Hân tỷ…nàng…nàng.”

Khương Thần nghe vậy vội vàng đưa một đạo Hỗn Nguyên Chi Khí tới uẩn dưỡng linh hồn Tiểu Ái.

“Thải Hân làm sao? Nàng linh hồn đâu rồi?”

“Thải Hân tỷ…linh hồn bị đám người kia bắt đi…Tiểu Lam đang đánh nhau với bọn họ…ta cảm nhận được tiên sinh xuất hiện vì thế liền chạy tới đây.”

“Ngươi hiện tại ở đây…ta đi xem sao.”

Khương Thần nói đoạn trực tiếp lập ra một đạo tiểu trận pháp phong ấn tạm thời linh hồn Tiểu Ái tránh cho nàng bị tan biến.

Ngay sau đó bản thân hắn liền hư không tiêu thất.



Bầu trời Thiên Độ quốc lúc này mây gió vần vũ. Sâu trong tầng mây tối đen kia xuất hiện một thông đạo cổ xưa.

Thông đạo này bởi vì nằm phía sau trời mây vì vậy người thường ngửa mặt lên cũng không thể nhìn rõ.

Sâu trong thông đạo kia là một tòa cổ thành khổng lồ.

Tòa cổ thành này mang theo khí tức hoang vu chết chóc khiến cho không khí xung quanh thông đạo cũng trở nên vô cùng nặng nề.

Bên ngoài thông đạo xuất hiện hai bóng người.

Một bên là một vị hắc bào nhân đầu trùm mũ đen lưng đeo lưỡi hái.

Trên tay hắc bào nhân này cầm theo một sợi xích màu xám đen. Sợi xích giống như được làm từ linh hồn bởi vì nhìn vào có cảm giác hư vô phiêu miểu.

Phía trên sợi xích trói theo một linh hồn thể. Nếu như Khương Thần ở đây chắc chắn nhận ra linh hồn thể kia là linh hồn của Lâm Thải Hân.

Bóng người còn lại là một thân ảnh tiểu kiều mặc áo đỏ tay cầm trống nhỏ bộ dáng hết sức chật vật.

Trống nhỏ trên tay nàng vốn có treo hai quả lúc lắc lúc này một quả đã đứt gãy. Mặt trống cũng đã thủng lỗ chỗ.

Chỉ thấy một quả lúc lắc còn lại của trống nhỏ đem theo dây cuốn kéo dài ra quấn vào ngang hông hắc bào nhân.

“Thả…thả Thải Hân tỷ ra…”

Tiểu kiều thân ảnh kia không phải Tiểu Lam thì còn ai.

Tình trạng hiện giờ của nàng khá hơn Tiểu Ái một chút thế nhưng cũng không có bao nhiêu khả quan.

Mặc dù rơi vào tình thế hết sức chật vật, ánh mắt nàng ngược lại không hề sợ hãi. Nàng vẫn kiên cường níu giữ trống nhỏ lôi kéo hắc bào nhân kia.

“Ngu xuẩn tiểu âm hồn. Bổn tôn liền thu ngươi linh hồn vậy.”

Từ tòa thành cổ sâu trong thông đạo kia vang lên một thanh âm âm trầm.

Thanh âm này giống như xuyên qua không gian giáng lâm thế giới này.

Chỉ thấy sau khi đạo thanh âm này vang lên, hắc bào nhân đang cố di chuyển về phía thông đạo kia chợt quay lại. Một tay vẫn giữ sợi xích câu hồn, tay còn lại lấy ra lưỡi hái chém thẳng về phía thân ảnh tiểu kiều.

Tiểu Lam thời điểm nhìn thấy lưỡi hái sắp chém lên thân mình, nàng khuôn mặt hiện lên chút quật cường.

Trên tay vẫn giữ chặt trống nhỏ, miệng hét thật lớn:

“Tiên sinh…ngươi mau đến nhanh nếu không Thải Hân tỷ liền không xong.”

“Bằng vào tấm chân tình này của các ngươi đối với nàng, Khương Thần ta sau đó nhất định vì các ngươi chế tạo hai cỗ thân thể.”

Trong không gian vang lên một đạo thanh âm giá rét.

Đạo thanh âm này sau khi vang lên không khí vì đó cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, các đám mây dường như sắp hóa thành khói tuyết.

“Di Hình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.