Vô Tận Trùng Sinh

Chương 129: Cổ Trường Sinh bộ mặt thật



Lại nói lúc này, một câu kia của Khương Thần sau khi vang lên không gian đột nhiên im lặng một cách đáng sợ.

Sa mạc bị một trận chiến kia tàn phá bữa bãi lúc này càng trở nên tiêu điều hoang sơ hơn.

Cổ Trường Sinh là người trước tiên đánh vỡ im lặng, hắn nói:

“Ngươi phát hiện ra gì?”

“Không phải ngươi nên hỏi…” Khương Thần cười nhạt nói: “Ta phát hiện ra từ bao giờ mới đúng chứ?”

Cổ Trường Sinh nghe vậy, khóe miệng liền nhếch lên.

Khuôn mặt hắn lúc này không giữ được vẻ trầm tĩnh bình đạm nữa ngược lại có phần hung ác cùng nham hiểm.

“Vậy…ngươi phát hiện ra từ bao giờ?”

“Vừa mới đây…” Khương Thần cười nhạt nói: “Ngươi thời điểm nhìn về phía nguyên đan của ta phát ra một cỗ thèm thuồng chi ý.”

Cổ Trường Sinh cười phá lên nói:

“Cũng nhạy bén lắm.”

Nói đoạn, hắn một tay vươn ra nói:

“Ta quả thật nhắm vào nguyên đan của ngươi…không chỉ vậy ta còn muốn thôn phệ linh hồn của ngươi…từ đó ta có thể chân chính đi ra khỏi chỗ này tìm một cỗ thân thể mới mà không sợ tan biến.”

Cổ Trường Sinh cùng Khương Thần thời điểm này trực tiếp vạch phá một tầng giấy mỏng cuối cùng.

Cổ Trường Sinh không ngại ngùng nói lên dã tâm của bản thân mình. Hai mắt hắn nhìn về phía nguyên đan đang lơ lửng trên không trung, lưỡi không chủ động được liếm môi lộ ra một cỗ thèm thuồng.

“Không thể không nói dã tâm của ngươi thật lớn…ta nếu như không nhìn ra, có phải hay không một thời gian nữa liền bị ngươi thần không biết quỷ không hay thủ tiêu?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

“Không không…” Cổ Trường Sinh cười nói: “Nếu như ngươi không phát hiện ra thì ta hiện tại cũng sẽ ra tay luôn a…ngươi hiện tại chẳng phải đang trong trạng thái yếu nhất ư?”

Cổ Trường Sinh vừa dứt lời không gian đột nhiên chấn động.

Chỉ thấy xung quanh Khương Thần xuất hiện bảy đạo hắc khí. Bảy đạo hắc khí này sau khi xuất hiện ngưng tụ thành bảy hắc trụ.

Bảy hắc trụ này bên trên giống như điêu khắc lấy bảy loại sinh vật kì dị đang giơ ra nanh vuốt.

Từ trên bảy đạo hắc trụ này, Khương Thần có thể cảm nhận thấy một loại sát khí nồng đậm.

Hắn cẩn thận quan sát bảy đạo hắc trụ cuối cùng thốt lên:

“Thất Sát Diệt Hồn Trận? Ngươi đây là muốn diệt đi linh hồn của ta?”

Cổ Trường Sinh cũng đoán được Khương Thần sẽ nhìn ra được loại trận pháp này. Hắn chỉ khẽ cười nói:

“Không…trên thực tế đây chỉ là tiểu trận mà thôi…thế nhưng so với chân chính Thất Sát Diệt Hồn Trận không kém bao nhiêu cả.”

Thất Sát Diệt Hồn Trận là một loại trận pháp vô cùng thâm độc. Trận này khai thác 7 cái phương vị: Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Khai Dương, Dao Quang, Địa Sát làm trận.

Mỗi cái trận pháp chôn xuống một người nào đó một phần thân thể, tiếp đó ở giữa đồng thời là trận nhãn cũng đồng thời chôn xuống nhãn cầu người chết. Mục đích là vì khiến cho trận pháp sinh ra một tôn lệ quỷ mang theo hình dáng của người bị chôn xuống nhãn cầu.

Thường thường được chôn theo trận pháp sẽ là người thân hoặc là người có liên quan tới kẻ mà chủ trận pháp nhắm tới. Mục đích chính là hòng triệu hoán ra lệ quỷ mang hình dáng giống với người quen của đối thủ để làm loạn tâm thần của đối phương.

Loại trận pháp nàynói thẳng ra liền là chuyên môn dùng để nhắm vào linh hồn thể.

Linh hồn thể nếu như lạc vào trận pháp này sẽ vây khốn đến chết, cuối cùng trở thành thức ăn cho lệ quỷ.

Tất nhiên kia phải là chân chính Thất Sát Diệt Hồn Trận. Trận pháp do Cổ Trường Sinh dựng nên kia cũng chỉ có thể coi là ngụy Thất Sát Diệt Hồn Trận, uy năng chắc chắn không bằng.

“Xem ra ngươi đã đánh chủ ý lên người ta từ lâu rồi a?” Khương Thần thanh âm đạm mạc nói.

Cổ Trường Sinh mỉm cười không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Có phải thời gian trước ngươi đã chạm mặt tộc nhân Hồn tộc?”

Khương Thần nghe vậy khuôn mặt xuất hiện vẻ âm trầm.

Hắn chưa từng nói cho Cổ Trường Sinh biết bản thân lần trước chạm mặt với tộc nhân Hồn tộc. Nếu như đối phương biết được việc đó, vậy thì rất có khả năng chuyện Lâm Thải Hân bị tai nạn có liên quan tới đối phương. Hoặc nói đúng hơn rất có thể Cổ Trường Sinh là người đứng sau chuyện đó. Mà mục đích hắn làm ra chuyện này chính là nhắm vào Khương Thần.

“Dường như nghe được việc này ngươi cũng không có bao nhiêu cảm xúc?” Cổ Trường Sinh có chút ngạc nhiên nói.

“Cũng có chút ngạc nhiên mà thôi…lúc đó ta cũng đã đoán việc này là do ngươi.” Khương Thần lạnh lùng đáp.

Cổ Trường Sinh nghe vậy, ý cười trên mặt chợt dừng, hắn nói:

“Ồ…ta có sơ hở hay sao?”

“Người kia nói trên linh hồn nàng có thứ hấp dẫn Hồn tộc bọn hắn…nếu như vậy khả năng cao chính là ngươi giở trò. Chỉ có ngươi mới biết được Hồn tộc các ngươi muốn gì."

Cổ Trường Sinh nghe vậy khuôn mặt càng thêm vẻ ngạc nhiên, hắn có chút không tin tưởng nói:

“Nói như vậy là tiểu nha đầu kia linh hồn không bị bắt đi?”

“Đúng vậy…ngạc nhiên không?” Khương Thần trêu tức nói.

“Quả thật ngươi cướp được nàng từ trong tay Uông Tử Thành sứ giả cũng khiến cho ta rất ngạc nhiên…” Cổ Trường Sinh gật gù nói: “Thế nhưng không phủ nhận một chuyện ngươi trận chiến đó cũng tiêu hao rất nhiều.”

“Ta vẫn chưa hiểu ngươi tại sao lại làm vậy.” Khương Thần tò mò hỏi: “Nếu như ta chẳng may bị Hồn tộc tộc nhân kia giết chết hoặc bởi vì tiêu tốn quá nhiều lực lượng cuối cùng dẫn đến phá giải phù văn thất bại…như vậy kế hoạch sau đó của ngươi chẳng phải sẽ đổ bể hết.”

“Không không không…ngươi sẽ không thất bại.” Cổ Trường Sinh mỉm cười nói: “Nếu như không thể gỡ bỏ phù văn, ta cũng dám chắc một việc ngươi sẽ hi sinh một phần linh hồn thể thoát khỏi trói buộc.”

Nói đoạn hắn hơi chút ngửa cổ, khuôn mặt hiện lên vẻ hoài niệm:

“Bởi vì ta cảm nhận được từ ngươi một luồng quyết tâm…loại quyết tâm kia sẽ khiến cho ngươi đánh đổi mọi thứ để loại bỏ phù văn…vì vậy ngươi sẽ không thất bại.”

Khương Thần vỗ tay, khuôn mặt hiện lên vẻ hân thưởng nói:

“Ngươi hiểu ta thậm chí còn hơn chính bản thân ta.”

Cổ Trường Sinh nghiêng người không nói.

Hắn hiện tại đoán chắc Khương Thần không còn sức lực để phản kháng, vì thế mới chủ động nói nhiều đến như vậy. Bằng không chờ cho Khương Thần khôi phục lại một chút lực lượng, hắn muốn thôn phệ linh hồn Khương Thần cũng không dễ dàng như thế.

“Không thể không nói ngươi tính toán chuyện này cũng rất kĩ…ngươi thậm chí còn biết được nội tâm của ta khao khát điều gì.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

“Ha ha ha…ngươi cũng không nhìn đối diện với ngươi là ai a.” Cổ Trường Sinh nói: “Thời điểm ta tung hoành Đại Thiên Nguyên Giới, tiểu tử ngươi còn chưa ra đời đây…chút mưu kế này có đáng là gì.”

“Ha ha…” Khương Thần ngửa mặt lên trời cười: “Thế nhưng ngươi tính sai một chuyện.”

Dứt lời, cuồng phong bắt đầu nổi lên.

Hư ảnh Khương Thần bắt dầu dần ngưng thực, cho đến khi hoàn toàn ngưng thực, hắn không khác người bình thường là bao nhiêu.

“Không thể nào…ngươi vẫn còn có điểm giữ lại?” Cổ Trường Sinh hai mắt trợn lớn quát lên.

Lúc này linh hồn lực của Khương Thần phát ra mặc dù không đạt trạng thái đỉnh phong thế nhưng so với tàn hồn của Cổ Trường Sinh mạnh hơn nhiều lần.

Trước trận thế do Luân Hồi Chú gây ra kia, Khương Thần thậm chí vẫn còn giữ lại một phần thực lực để đề phòng chim sẻ đằng sau như Cổ Trường sinh, điều này khiến cho Cổ Trường Sinh kinh ngạc cùng sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.

Sợ hãi bởi vì lúc này hồn lực của Khương Thần mạnh mẽ.

Kinh ngạc bởi vì Khương Thần không ngờ lại dám đánh cược với Luân Hồi Chú như vậy.

“Tại sao không đây? Nếu như không giữ lại vậy thì hiện tại chẳng phải đã là thịt cá trên thớt?” Khương Thần cười lạnh nói.

Đoạn tinh thần lực của hắn tỏa ra ngưng tụ thành một thanh đại phủ khổng lồ bất cứ lúc nào cũng có thể chẻ đôi Cổ Trường Sinh ra.

“Ha ha…Thánh tộc quả nhiên là Thánh tộc…một đám người lúc nào cũng luôn nhăm nhe tính toán để bản thân mình không bao giờ thua thiệt.”

Cổ Trường Sinh cười phá lên.

Nói đoạn, thân ảnh của hắn rời khỏi Thất Sát Diệt Hồn Trận đứng ở một bên quan chiến.

Bên trong đại trận lúc này chỉ còn Khương Thần đối mặt với bảy trụ đen đang tỏa ra hắc khí.

“Mặc dù ngươi tính toán cùng chuẩn bị rất kĩ lưỡng thế nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết một chuyện.” Cổ Trường Sinh từ bên ngoài đại trận nói: “Chơi với ta ngươi còn rất non…”

“Khởi.”

Một tiếng khởi vang lên, toàn bộ hắc khí từ bảy hắc trụ tập trung về một phía.

Hắc khí sau khi tụ tập lại với nhau liền huyễn hóa ra một tôn lệ quỷ đầy người máu me.

Sau khi tôn lệ quỷ này xuất hiện, sắc mặt Khương Thần vốn đang bình bình đạm đạm nay hiện ra cực độ âm trầm.

Phía sau lưng Khương Thần, cự phủ tinh thần lực khổng lồ run run.

Sát khí từ trên người hắn tỏa ra vô cùng khủng khiếp.

“Cổ Trường Sinh…ngươi được lắm…ta nhất định khiến cho ngươi hối hận vì lưu lại một đạo tàn hồn này.” Khương Thần gầm lên.

“Vẻ mặt này của ngươi là thứ ta muốn thấy nhất.” Cổ Trường Sinh trước sự phẫn nộ của Khương Thần, hai mắt híp lại cười nói.

Lại nói, Khương Thần trông thấy tôn lệ quỷ kia làm sao lại trở nên cuồng nộ?

Bởi vì tôn lệ quỷ kia huyễn hóa ra hình dáng của Lâm Thải Hân.

Hình ảnh hiện tại chính là hình ảnh của Lâm Thải Hân lúc trên giường bệnh vừa mới qua đời.

Toàn thân xám ngắt, máu me be bét, tay chân không còn nguyên vẹn.

Đặc biệt thứ khiến cho Khương Thần cảm thấy phẫn nộ hơn bao giờ hết chính là đôi nhãn cầu của Lâm Thải Hân kia không còn.

Như đã nói, Thất Sát Diệt Hồn Trận trận nhãn ngoại trừ tập trung nhiều năng lượng nhất còn phải chôn xuống một đôi nhãn cầu của người chết.

Hiện tại tôn lệ quỷ huyễn hóa ra hình dạng của Lâm Thải Hân vậy thì có thể khẳng định một điều chôn ở vị trí trận nhãn kia chính là đôi mắt của Lâm Thải Hân, không chỉ vậy các vị trí trong thất sát cũng chôn xuống các phần thân thể của nàng.

Cổ Trường Sinh đã đem đôi mắt của Lâm Thải Hân sinh sinh tháo xuống trước khi nàng chết. Đem một phần thân thể nàng làm trận pháp.

Đây có bao nhiêu đau đớn? Đây có bao nhiêu thống khổ?

“Phải thừa nhận ngươi đã thành công chọc giận ta.”

Khương Thần đang một vẻ phẫn nộ lúc này đột nhiên lại trở nên trầm lặng. Hình cảnh này của hắn khiến cho Cổ Trường Sinh cảm thấy một cỗ cảm giác không yên lành.

Hắn ngay lập tức niệm pháp quyết ra lệnh cho tôn lệ quỷ kia tấn công Khương Thần.

Hắn tin tưởng Khương Thần sẽ không đối với tôn lê quỷ này ra tay bởi vì hắn biết Khương Thần đối với nàng có bao nhiêu yêu thương cùng nâng niu.

Lại nói Khương Thần lúc này nội tâm đột nhiên bình lặng hơn bao giờ hết. Bên trong đại trận ngoại trừ tiếng gào thét của tôn lệ quỷ kia, mọi thứ giống như một nốt trầm.

Khoảng lặng này giống như mây trời bình yên trước một trận cuồng phong sắp quét qua.

Khương Thần thanh âm lạnh lùng vang lên:

“Ngươi cũng phán đoán sai một điều…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.