“Ca ca, hiện tại chúng ta đi đâu?” Ngồi trên tay Khương Thần, Khương Y Na tò mò hỏi.
“Hiện tại chúng ta trước tiên tìm một chỗ trú chân, sau đó ca ca sẽ đi tìm việc làm.” Khương Thần mỉm cười nói.
Hắn vừa đi vừa một bên trêu chọc Khương Y Na khiến cho nàng không ngừng cười.
Hai người lúc này đã rời đi khu vực có tuyết nơi vùng núi hẻo lánh. Mặc dù thời tiết vẫn còn vô cùng lạnh thế nhưng so với việc có tuyết rơi thì cái lạnh này có đáng gì.
Khương Thần cùng Khương Y Na bồng bế nhau vừa đi vừa nghỉ cho đến khi sử dụng hết số thức ăn mang theo thì vừa lúc đặt chân tới một tiểu trấn.
Tiểu trấn này diện tích có chút nhỏ, dân cư ở đây cũng cực kì thưa thớt thế nhưng nơi đây lại là nơi giao thương buôn bán của những khu vực xung quanh. Vì vậy mà thường thường mỗi buổi sáng sẽ có những lái buôn mang đồ tới đây bán.
Hai huynh muội Khương Thần vừa bước vào tiểu trấn liền nhận được những ánh mắt kỳ quái của người xung quanh. Một phần bởi vì trang phục hiện tại của hai người đều làm từ cỏ khô, một phần có lẽ là vì lạ mắt.
“Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi có chút lạ mắt.” Bên đường, một vị thanh niên nam tử bày ra sạp hàng bán cá tò mò nói.
“Đúng vậy, ta cùng muội muội mới tới đây lần đầu, xin hỏi ở đây ta có thể tìm việc ở đâu?” Khương Thần thấy thanh niên này giống như không có ý xấu, hắn cũng liền lễ phép đáp.
Thanh niên nam tử kia một tay giữ cá một tay lóc vẩy hất hàm về cuối con đường chính nói:
“Việc thì có…chỉ là ngươi có hay không đảm lượng làm được.”
“Vậy cảm phiền huynh đệ có thể hay không chỉ chỗ cho ta?” Khương Thần nghe vậy mỉm cười khách khí nói.
Có hay không đảm lượng làm được?
Trên đời này còn có việc gì hắn không dám làm.
Cái gọi là thần chết trong miệng đám người này cũng chính là sứ giả Uông Từ Thành hắn còn từng đánh qua. Còn có việc gì có thể làm khó được hắn sao?
“Ha ha, tốt…vậy ngươi liền đi về cuối con đường này, nơi đó có một nhà bán áo quan, chủ nhà muốn thuê người trông coi canh gác trong thời gian hắn đi ra ngoài.” Thanh niên nam tử kia cười nói.
“Đa tạ.” Khương Thần mỉm cười nói.
Thanh niên kia nhìn thấy nụ cười này, nội tâm không hiểu thấu có chút rùng mình.
“Ca ca, bán áo quan là sao? Bọn họ bán thứ gì?” Khương Y Na lúc này tò mò hỏi.
“Chính là bán thứ mà mỗi khi người chết bọn họ đều được bỏ vào trong đó.” Khương Thần khẽ đáp.
“A…người chết? Y Na sợ hãi.” Khương Y Na hai vai nhỏ khẽ run rẩy, nàng nép vào trong ngực Khương Thần như chú chim nhỏ, khẽ nói.
Cuối phố quả nhiên giống như lời thanh niên nam tử kia nói. Nơi đây quả thật có một nhà bán áo quan đang tuyển người làm, thậm chí chủ nhà còn cẩn thận dán thông báo ngoài cửa cổng.
“Thanh niên, ngươi tìm ai?”
Phía sau Khương Thần lúc này vang lên thanh âm khàn khàn già nua.
Khương Thần quay lưng lại, trước mặt hắn là một vị lão niên tuổi tầm bảy tám chục. Lão niên này trên mình mặc một bộ đồ vải thô kẻ sọc trắng xanh. Trên tay hắn là một cây gậy gỗ nhỏ.
“Lão gia gia, ta nghe nói một nhà bán áo quan này tuyển người làm, vì vậy liền tới đây nhìn xem.” Khương Thần lễ phép nói.
“Thì ra là vậy.” Lão niên vuốt râu gật đầu: “Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên làm ở đây, ngươi còn trẻ liền cố gắng tìm một công việc nào đó dù cho nặng nhọc cũng được…”
“Lão gia gia, nhà này có vấn đề gì sao?” Khương Thần khuôn mặt giả một bộ ngạc nhiên nói.
“Ừm…nơi này có ma, trước đó rất nhiều người tới làm đều ngay trong đêm hôm đó trốn đi…” Lão niên thở dài một hơi khẽ nói.
“Ra là vậy.” Khương Thần khẽ cười gật gật đầu.
Chuyện này hắn đã sớm đoán ra. Chẳng qua cố ý hỏi lại để chắc chắn bản thân không hề đoán sai mà thôi.
Đối với loại chuyện ma quỷ sự tình này, hắn căn bản không sợ. Mặc dù hiện tại thực lực không có, linh hồn lực yếu kém thế nhưng hắn vẫn có đầy đủ biện pháp đối phó lại loại chuyện ma quỷ kia.
“Thanh niên, ngươi nghe vậy liền không sợ hãi?” Lão niên nhìn bộ dáng Khương Thần dửng dưng như không, lúc này ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, ta bản tính liền là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trước giờ chưa thấy ma quỷ sự tình bao giờ vì thế liền có chút tò mò.” Khương Thần cười nói.
Lão niên không đáp. Hắn chỉ lắc đầu quay bước đi, đối với Khương Thần coi hắn như kẻ ngốc.
“Ca ca, ngươi nói ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu của Khương Y Na lúc này vang lên.
“Đúng rồi, tiểu Y Na có chuyện gì không?” Khương Thần đưa tay gảy nhẹ đỉnh mũi của nàng trêu chọc nói.
Khương Y Na tru môi, khẽ chun cánh mũi sau đó chỉ về một phía nói:
“Ngươi xem kia có phải quan tài mà ngươi nói.”
Khương Thần theo cánh tay nàng nhìn về lập tức trông thấy hai ba chiếc quan tài cũ xếp chồng lên nhau ở góc đường. Hắn khuôn mặt lập tức đen lại.
“Ca ca, làm sao sắc mặt ngươi không tốt?”
“Ca ca đang khóc.”
“Ca ca, tại sao ngươi lại khóc?”
“Tại vì ta đã nhìn thấy quan tài.”
“Ca ca…”
…
Lúc này Khương Thần cùng Khương Y Na đang ngồi cùng với lão bản chủ quán áo quan.
“Tiểu tử, ngươi có thực sự muốn làm loại công việc này?”
“Nếu như có thể kiếm được tiền, có ai không muốn?” Khương Thần tủm tỉm cười nói.
Lão bản là một vị trung niên dáng người gầy còm giọng nói khàn khàn, hắn nói:
“Ta sắp tới sẽ rời đi một tuần vì thế ta chỉ thuê ngươi từ lúc này tới khi ta trở về mà thôi, tất nhiên tiền trả ngươi sẽ không thiếu một xu.”
“Ta chỉ cần đủ số tiền để có thể đem theo muội muội tới một thành phố khác mà thôi.” Khương Thần một bộ không quan tâm nói.
“Được, vậy hiện tại ta sẽ phổ biến ngươi một chút công việc” Lão bản gầy còm sảng khoái nói.
Theo như hắn mô tả thì lượng công việc mà Khương Thần có thể sẽ phải làm cũng không phải quá lớn.
Trong thời gian một tuần hắn có việc phải rời đi vì thế mà Khương Thần sẽ phải là người vừa trông coi cửa hàng vừa tiếp nhận các đơn đặt mua áo quan.
Nơi này cũng có dịch vụ cúng bái thờ phụng trong ba ngày cúng cơm vì thế mà nếu như có người đem theo người chết đến, Khương Thần cũng sẽ phải là người trực tiếp thắp hương mỗi đêm.
Công việc này quả thực rất đơn giản, chẳng qua đối với việc nửa đêm đang gnur phải trở dậy thắp hương cho người chết khiến cho người ta có chút hãi hùng mà thôi.
“Tốt rồi, ngươi đã hiểu?”
“Công việc không khó lắm.” Khương Thần cười nhạt nói.
Lão bản gầy còm nhe hàm răng vàng ố ra đáp:
“Lúc trước cũng có mấy tên thanh niên nói như ngươi, cuối cùng bọn họ đều chạy hết.”
Khương Thần nghe vậy chỉ nhún vai không nói gì. Bên cạnh hắn, Khương Y Na vô cùng ngoan ngoãn. Nàng chỉ ngồi im hiếu kì quan sát xung quanh, cố gắng không phát ra tiếng động làm ảnh hướng tới Khương Thần.
Sáng hôm sau, trong lúc Khương Y Na còn đang ngủ say, Khương Thần đã trở dậy tập thể dục cùng chạy bộ dọc tuyến đường chính tiểu trấn này.
Cỗ thân thể này chủ nhân cũ tính toán tuổi tác có lẽ tầm mười bảy.
Thân thể của một thanh niên mười bảy đáng lẽ ra phải cao to vạm vỡ đúng với câu nói tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, thế nhưng đây thậm chí cỗ thân thể này còn gầy còm hơn cả thân thể trước của hắn.
“Ài…quả thật là…” Khương Thần vừa chạy bộ vừa thở dốc: “Loại thân thể này nếu như không đề cao lên, không biết về sau có thể hay không chịu nổi một giọt tinh huyết Thánh tộc cực phẩm.”
Quả thật như hắn nói, nếu như cỗ thân thể này quá yếu kém, sau khi phục dụng một giọt tinh huyết kia rất có khả năng bạo thể mà chết. Bởi lẽ một giọt tinh huyết Thánh tộc cực phẩm cũng không phải nói chơi.
Giọt tinh huyết kia không nói tới sức nặng mà tính tới năng lượng ẩn chưa bên trong đó đi.
Loại năng lượng giải phóng ra so sánh với bom hạt nhân có lẽ không khác bao nhiêu. Vì vậy hiện tại Khương Thần tất yếu phải khiến cho cỗ thân thể này ít nhất đạt trạng thái tốt nhất, sau đó mới có thể dựa vào linh hồn để áp chế năng lượng cuồng bạo của giọt tinh huyết kia.
“A...ngươi có phải thanh niên hôm qua hỏi đường?”
Chạy qua khu chợ đông đúc, một thanh âm quen thuộc vang lên khiến cho Khương Thần dừng lại.
Nhìn về phía đạo thanh âm kia phát ra. Đó chẳng phải thanh niên nam tử bán cá ngày hôm qua chỉ đường cho Khương Thần sao. Không nghĩ tới hắn cũng là dậy sớm như vậy. Khu chợ vẫn chưa có người vậy mà hắn có vẻ đã ngồi đây từ lâu rồi.
“Như vậy là ngươi quyết định sẽ làm việc tại một nhà bán áo quan kia? Đêm qua ngươi không xảy ra chuyện gì?” Thanh niên nam tử vốn đang lóc vẩy cá lúc này dừng tay ngạc nhiên nói.
“Hoàn toàn bình thường không có chuyện gì xảy ra.” Khương Thần tủm tỉm cười nói.
Hắn để đề phòng một số quỷ dị sự tình ảnh hưởng tới giấc ngủ của Khương Y Na nên đêm qua trước khi đi ngủ đã bày ra một chút huyền học thuật pháp xung quanh căn phòng.
Mặc dù hắn hiện tại chỉ là phàm nhân thế nhưng bày ra một chút khu quỷ trừ tà đồ vật này tính ra cũng không đến mức khó. Bởi vậy hôm qua hắn ngủ rất ngon.
“Kì quái a, bình thường ta thấy ngay từ đêm đầu tiên đám người kia đã chạy thục mạng.” Thanh niên nam tử này nhíu mày nói.
“Có thể bởi vì ta vận khí tốt nên vượt qua một đêm đầu tiên đây.” Khương Thần cười nhạt đáp.
“Có lẽ vậy.” Thanh niên bán cá đáp: “Khuyên ngươi nếu như cảm thấy có gì sai sai liền tốt nhất ở lại trong phòng thắp nhang cầu khẩn không nên ra ngoài.”
“Đa tạ.” Khương Thần cười đáp.
Thanh niên này xem ra không tệ.
Khương Thần trong đầu thầm nghĩ vậy, bản thân lại tiếp tục chạy thêm một vòng rồi mới trở lại cửa tiệm.
Vừa mới bước chân về đến cửa tiệm, lão bản gầy còm lúc này cũng mới bước ra mắt ngó nghiêng. Trông thấy Khương Thần từ xa chạy lại, hắn trố mắt nói:
“Tiểu tử, ngươi không chạy?”
“Chạy? Ta chẳng phải đang chạy?” Khương Thần thở dốc đáp.
“Không không, ý ta là loại kia bỏ chạy, một đi không trở lại.” Lão bản gầy còm nhướng mày nói.
“Ngươi nghĩ nhiều.” Khương Thần tủm tỉm cười đáp.
Dường như việc hắn ngủ ở đây qua một đêm mà không bỏ chạy khiến cho lão bản này hết sức ngạc nhiên.
Nhìn theo bóng lưng Khương Thần đi vào trong nhà, lão bản gầy còm khẽ lẩm nhẩm:
“Ta còn tưởng tiểu tử này sợ quá bỏ lại cả muội muội chạy trốn.”