Vô Tận Trùng Sinh

Chương 150: Không chút khách khí



Một câu vừa dứt, Khương Thần xòe ra bàn tay đánh thẳng về phía cổ họng Cao Hiên.

Cao Hiên bình thường cũng là người luyện võ, thấy Khương Thần không chút dự báo ra tay tấn công mình, hắn liền đưa tay ra đón đỡ.

Khương Thần nếu như trước đó chỉ là một thanh niên trói gà không chặt, vậy thì sau khi dùng đan dược cùng với tinh huyết Thánh tộc cải tạo thân thể, lúc này sức lực đã như một tôn hùng sư.

Trước cú đòn của hắn, Cao Hiên không thể ngăn cản.

Hai tay Cao Hiên bị đánh ngoặt vào trong, cả người bị đánh bay về phía sau, bộ dáng chật vật không chịu nổi.

Hôm nay, Cao Nhược Vũ cùng Cao Hiên đi bàn hợp đồng với một vị khách hàng gần đây, nghe chuyện Cao Hùng Cường bị đánh mới nhanh chóng tiến tới.

Bình thường Cao Nhược Vũ đối với Cao Hùng Cường cũng vô cùng chán ghét. Cao Hùng Cường này thân là biểu đệ, mang chung dòng máu Cao gia với nàng, thế nhưng mỗi lần giáp mặt, nàng lại như có như không cảm nhận hắn dùng ánh mắt dâm tà nhìn mình.

Mặc dù hiện tại là gia chủ Cao gia, thế nhưng nàng cũng không có đối với hắn gây khó dễ. Dù sao đối phương cũng là đích tôn của Cao gia. Cao Hình Thiên đối với hắn cũng có chút nuông chiều.

Lại nói hiện tại nhìn thấy Cao Hiên bị đánh, nàng rốt cuộc không nhịn được, hướng về phía Khương Thần nói:

“Vị bằng hữu này, tính cách của biểu đệ ta, ta là người rõ nhất. Hắn đắc tội với ngươi chuyện này ta không bàn đến, thế nhưng ngươi vô cớ đánh đường thúc của ta, chuyện này liền khác.”

Cao Nhược Vũ vừa ra sân, khách hàng trong quán ai nấy đều lộ ra một vệt kinh diễm cùng kính nể.

Vẫn Triết này không ai không biết, Cao gia gia chủ liền là một vị nữ tử. Mà nữ tử này không hề tầm thường.

Chỉ trong sáu năm lên chức gia chủ, nàng đã đưa Cao gia từ hạng ba gia tộc trở thành hạng một gia tộc xếp ngang hàng với Hàn gia. Thành tích này không phải bất cứ người trẻ tuổi nào cũng có thể làm được.

Vị nữ từ này không những giỏi giang, tư sắc cũng thuộc loại bậc nhất Vẫn Triết. Thậm chí nhiều người còn âm thầm làm ra một bảng thống kê những mỹ nữ Vẫn Triết, Cao Nhược Vũ liền là đứng đầu.

Cao Nhược Vũ năm nay hai mươi bảy tuổi, độ tuổi chín mọng nhất trong đời nữ nhân. Không ít thanh niên tài tuấn các nơi đã mang lễ đến hỏi, thậm chí cũng có không ít hộ hoa sứ giả nguyện ý đi theo nàng. Thế nhưng nàng một mực không máy động đến loại vấn đề này.

Bởi thế cho nên, trong lòng mỗi thanh niên tại Vẫn Triết này, Cao Nhược Vũ chính là nữ thần cao lãnh không thể chạm vào.

Lại nói, lúc này mọi người đều hướng về phía Khương Thần nhìn xem hắn trước mặt vị tài nữ Vẫn Triết này sẽ có biểu lộ như thế nào.

Chỉ thấy Khương Thần đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, một bộ không quan tâm bộ dáng nói:

“Có phải tiếp theo ngươi sẽ nói mặt mũi Cao gia không dễ đánh hay đại loại như vậy đúng không?”

Hắn vừa dứt lời, người xung quanh đều âm thầm giơ ngón tay cái.

Huynh đệ ngưu bức!

Trước mặt vị chủ kia còn có thể giữ cho thần sắc không đổi, không có nhiều thanh niên làm được điều này a.

Cao Nhược Vũ còn chưa đáp lời, Khương Thần lại nói tiếp:

“Ta cũng nói thẳng cho ngươi, ta có một vị bằng hữu, hắn nói với ta rằng tại Vẫn Triết này ta có thể đi ngang. Không biết ngươi có muốn biết hắn là ai hay không?”

“Ta nghĩ không có kẻ nào dám mở ra loại lời nói đó, kể cả những đại gia tộc ở Đế đô.” Cao Nhược Vũ thần sắc có chút khó chịu đáp.

Tại Vẫn Triết có thể đi ngang? Đây chính là trực tiếp không coi các gia tộc tại Vẫn Triết ra gì. Đồng nghĩa với coi Cao gia các nàng không ra gì, nàng làm sao có thể chịu được.

“Vậy sao?” Khương Thần cười nhạt nói: “Vị bằng hữu kia của ta tên Khương Thần.”

Nhìn thần sắc Cao Nhược Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc, Khương Thần như có như khong hướng tới Cao Hiên cùng Cao Hùng Cường nói:

"Chắc ngươi cũng biết phong cách làm việc của vị chủ kia a. Ta sau này không muốn nhìn thấy hai tên phế vật này nữa."

Nói đoạn, Khương Thần không để ý tới sắc mặt của Cao Nhược Vũ cùng như mọi người trong quán, hắn ung dung rời đi.

Còn lại trong nhà hàng, thực khách khuôn mặt mộng bức.

Như vậy liền xong sao?

Khương Thần mà thanh niên kia nhắc tới là ai?

Nhìn thần sắc Cao gia tài nữ dường như đối với người kia có nhận biết.

Lại nói, Cao Nhược Vũ lúc này thần sắc hiện ra vẻ trầm ngâm.

Cách đây hơn một tháng, thời điểm lần cuối nàng còn gặp Khương Thần chính là lúc hắn chữa khỏi bệnh cho Hàn Thiên Hùng, sau đó hắn liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, mặc cho nàng phái nhân thủ ra tìm kiếm đều không tìm thấy tung tích.

Hiện tại nghe thanh niên này nhắc tới cái tên kia, nàng không khỏi lâm vào một trận suy nghĩ.

Từ lâu nàng liền biết Khương Thần không phải người bình thường. Đến mức là loại người như thế nào, nàng vẫn luôn âm thầm tìm hiểu, thế nhưng thân thế của Khương Thần giống như một tầng sương mù dày đặc, nàng dù có dùng cách nào cũng không thể tìm ra.

Nàng chỉ biết, hắn cùng với Lâm gia tại Đế đô có quan hệ. Còn hắn quên quán, xuất thân…đều không có chút thông tin gì. Giống như Khương Thần hắn tại thế giới này trống rỗng xuất hiện, không có báo trước liền rời đi như một cơn gió.



Hai ngày sau, trong một gian phòng làm việc sang trọng, bàn uống nước lúc này ngồi lấy một nam một nữ.

“Cao lão bản hôm nay đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì?” Nam tử ngồi chủ vị lúc này ung dung đẩy về phía nữ tử một chén trà, mỉm cười nói.

Nữ tử thật sâu nhìn nam tử trước mặt, sau đó lạnh lùng nói:

“Hôm qua ta gặp được một tên thanh niên.”

“Ha ha, làm sao? Cao gia tài nữ ngươi lại đi động lòng với một thanh niên sao? Không sợ người chê cười a?” Nam tử kia ngả người ra ghế, mỉm cười nói.

“Nghiêm túc một điểm.” Nữ tử nhíu mày khẽ gắt.

Nam tử kia nhìn bộ dạng của nàng như vậy, thái độ ngả ngớn lập tức biến mất. Hắn ngồi nghiêm chỉnh nhìn nữ tử nói:

“Nói đi, có chuyện gì sao?”

“Thanh niên mà ta nói tới hắn nói hắn quen với Khương Thần, nhìn điệu bộ của hắn giống như gặp người kia chưa lâu.” Nữ tử lạnh nhạt đáp.

Nữ tử này không ai khác chính là Cao Nhược Vũ.

Tại Vẫn Triết này, lớp trẻ có thể ngồi ngang hàng với nàng ngoại trừ Từ Trạch Đông của Từ gia thì còn ai. Nam tử kia chính là Từ Trạch Đông, sau khi hắn cải tà quy chính, Cao Hùng Cường của Cao gia chính là lớp hỗn thế ma vương thế hệ hai.

Lại nói từ sau khi Khương Thần chữa khỏi bệnh cho Hàn Thiên Hùng liền biến mất, hai người vẫn luôn cho người đi điều tra tung tích của hắn, thế nhưng đều không điều tra được gì.

“Thật sự?”

“Đúng vậy.” Cao Nhược Vũ khẽ nói: “Thế nhưng nhìn người kia có vẻ rất lạ mắt, trước đây chưa từng gặp bao giờ.”

“Hành tung của đại gia vốn chúng ta không thể nắm bắt được, hắn quen ai làm sao chúng ta có thể biết.”

“Cũng phải, hiện tại ta đã cho người theo dõi tiểu tử kia. Hắn liền ở tại chính căn nhà mà sáu năm trước Khương Thần đã từng thuê trọ.” Cao Nhược Vũ trầm giọng nói.

“Lại còn có chuyện này?” Từ Trạch Đông kinh ngạc đáp: “Xem ra tám phần là có liên quan đến Khương đại gia rồi, hắc hắc.”

Từ Trạch Đông nói đoạn, hai tay xoa xoa vào nhau giống như vừa mới tìm thấy một món bảo vật thất lạc.

“Hiện tại ta nghĩ nên ngay mặt một lời hỏi xem hắn chuyện đại gia là thế nào.” Từ Trạch Đông sau một phen cà lơ phất phơ, lúc này nghiêm túc nói.

“Nếu như ngươi tận mắt nhìn thấy tiểu tử kia lúc đó, ngươi sẽ không nói như vậy.” Cao Nhược Vũ lắc đầu cười nhạt đáp.

“Làm sao?”

“Tính cách tiểu tử kia có phần giống với hắn.” Cao Nhược Vũ đáp: “Một lời không hợp liền không nể mặt mũi ai cả.”

Nói đến đây, Cao Nhược Vũ khuôn mặt hiện lên chút tức giận. Hiển nhiên cách làm của Khương Thần lúc trong cửa hàng khiến cho nàng khôn mấy vui vẻ.

“Ha ha, nhìn bộ dáng giống như Cao gia các ngươi đắc tội nhân gia.” Từ Trạch Đông như có như không cười trên nỗi đau của người khác nói.

“Chẳng phải là do tên hoàn khố kia sao?” Cao Nhược Vũ khẽ nghiến răng nói: “Tưởng rằng sau khi lấy vợ cho hắn, hắn liền có thể nghiêm chỉnh một chút, không nghĩ tới hắn dẫn cả lão bà của mình đi gây chuyện.”

Từ Trạch Đông nghe vậy không nhịn được cười:

“Ha ha, tiểu tử này có chí khí, xem ra so với ta năm xưa còn lợi hại hơn mấy phần. Trực tiếp dẫn theo lão bà đi gây sự với nhân gia.”

Cao Nhược Vũ mắt đẹp khẽ lườm Từ Trạch Đông một chút. Bao nhiêu năm rồi hắn vẫn đem chuyện xấu kia coi làm thành tựu. Quả thật mất mặt.

“Ngươi đối với người kia hiểu rõ hơn ta, ngươi xem chuyện này nên xử lý như thế nào?”

“Chuyện này a...” Từ Trạch Đông lâm vào trầm tư: “Nếu như đại gia không muốn gặp,chúng ta cũng không nên dẫn hắn ra. Mọi chuyện ta nghĩ nên để tự nhiên một chút đi.”

Nói đoạn, hắn nhìn ra ngoài cửa kính, thở ra một hơi nói:

“Ta nghĩ chuyện trước tiên ngươi nên trở lại Cao gia chấn chỉnh Cao Hùng Cường miễn cho hắn lại tìm tới tiểu tử kia gây chuyện.”

Cao Nhược Vũ gật đầu. Chuyện này đối phương không nhắc, nàng cũng phải làm.

Nếu như thanh niên kia đã nhắc tới Khương Thần, nàng không thể không đối với hắn coi trọng. Dù sao tồn tại sau lưng nhân gia có thể một cái phất tay khiến cho Cao gia các nàng tan tành.



Một tuần sau…

Khương Y Na từ trong hôn mê tỉnh lại. Tinh huyết thánh tộc kia đã dàn trải toàn bộ cơ thể nàng. Hiện tại chỉ cần chờ cho huyết mạch được đồng hóa, nàng liền chính thức mang theo huyết mạch Thánh tộc.

Tất nhiên trong thời gian một tuần này, Khương Thần cũng không phải không sử dụng các loại biện pháp bất truyền của Thánh tộc, nếu không dù cho Khương Y Na có ăn vào một giọt tinh huyết kia, nàng cũng không thể đem nó đồng hóa huyết mạch trong cơ thể mình được.

Khương Thần lúc này đang ngồi nhâm nhi một ly trà, ánh mắt nhìn về phía một bình ngọc trên tay.

Bình ngọc này toàn bộ đều được chế tác từ một loại ngọc thạch màu xanh lam to như cổ tay người trưởng thành. Bên trong bình ngọc chứa một loại chất lỏng đang tỏa ra quang mang rực rỡ.

Khương Thần tại sáu năm trước đã âm thầm đặt bình ngọc này lên sân thượng của biệt thự Mộng Đình hồ, điều khiển đại trận rót Hỗn Nguyên Chi Khí vào bình ngọc.

Chất lỏng trong bình là toàn bộ lượng Hỗn Nguyên Chi Khí sáu năm qua đại trận tích tụ được.

Loại Hỗn Nguyên Chi Khí hóa lỏng này so với Hỗn Nguyên Chi Khí hóa rắn do Trấn Hồn Quan ngưng tụ, độ thuần khiết chỉ hơn chứ không kém.

“Ca ca.”

Đúng lúc này, chân cầu thang vang lên một thanh âm như chuông bạc.

Khương Thần không cần nhìn cũng biết phát ra thanh âm này là tiểu nha đầu.

Thời điểm hắn quay sang nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhanh chân chạy lại ôm lấy cổ hắn.

“Ca ca, Y Na đã đi được bằng hai chân. Chân của Y Na khỏi hẳn. Ca ca không hề nói dối.”

Có thể bởi vì kích động, tiểu nha đầu ngôn ngữ đều có chút lộn xộn.

“Ha ha, ca ca đã nói sẽ nhường ngươi hai chân khỏi hẳn. Ca ca nói được làm được a.” Khương Thần đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu bất ngờ, hắn mỉm cười xoa đầu nàng nói.

“Ưm.” Khương Y Na gật đầu thật mạnh.

Đoạn nàng chạy ra giữa phòng khách nhảy múa loạn xạ. Bộ dáng vừa lòng thỏa ý giống như hai chân hoàn hảo chính là ước mơ lớn nhất của nàng vậy.

“Ca ca, hiện tại Y Na đã đi được bình thường, Y Na có thể hay không đi học?” Khương Y Na sau một hồi nhảy múa, lúc này nhớ ra chuyện chính, len lén tiến lại gần Khương Thần khẽ hỏi.

“Tất nhiên là được rồi. Hiện tại chúng ta đến trường làm thủ tục a.”

Nói đoạn, hắn chuẩn bị một số thứ sau đó liền dẫn theo Khương Y Na đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.