Vô Tận Trùng Sinh

Chương 262: Lần thứ hai tới Tàng Thư Các



Khu vực chỗ ở của đệ tử mới tới nhìn từ trên cao xuống giống như một thôn làng với hàng trăm hàng ngàn nhà gỗ nhỏ quây tụ lại với nhau.

Tại mỗi gian nhà gỗ nhỏ kia về đêm khuya lại sáng đèn, từng luồng Hỗn Nguyên Chi Khí từ tứ phía đua nhau tràn vào mỗi căn nhà. Rất hiển nhiên chủ nhân bên trong đang thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí đề cao cảnh giới.

Thời điểm Khương Thần trở về đã là giữa khuya. Nếu như là người bình thường, thời điểm hiện tại có lẽ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Thế nhưng đám đệ tử mới tới kia dường như nhận thấy cuộc sống gấp gáp nơi tông môn bởi vậy cho nên không một ai dám trễ nải việc tu luyện.

Cứ nhìn mỗi gian nhà gỗ vẫn còn đang sáng đèn kia liền hiểu. Có chăng hiện tại không sáng đèn có lẽ chỉ có duy nhất nhà gỗ của Khương Thần. Bởi lẽ hắn ra ngoài hiện tại mới trở về.

Không đúng!

Có một gian nhà gỗ sáng đèn thế nhưng không hẳn chủ nhân của nó đang ngồi tu luyện. Kia chính là gian nhà gỗ của Chu Tiểu Mỹ.

Nàng hiện tại đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ ngoài cửa. Hai tay chống gối bưng cằm, đôi mắt mông lung nhìn về phía xa giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Chợt, nàng nhìn thấy Khương Thần trở về, khuôn mặt tiu nghỉu đột nhiên biến vui mừng. Chân ngọc nhún một cái liền nhảy tới trước mặt hắn.

“Chào Khương Thần sư huynh. Ngươi đi đâu hiện tại mới trở về?”

“Ra là Chu sư muội.” Khương Thần khẽ gật đầu đáp lại.

Tiểu nữ tử này mấy hôm nay đối với hắn rất ân cần. Nếu như Khương Thần là kẻ vừa mới xuất đạo không lâu, chắc chắn còn không biết nàng có ý định gì. Thế nhưng thân là một lão quái sống vạn năm, hắn không khó để nhận ra đối phương đây là ưa thích bản thân mình rồi.

Có lẽ cảm mến hắn bởi vì trong lúc nàng gặp khó khăn nhất, hắn đã ra tay tương trợ đi.

Thế nhưng Chu Tiểu Mỹ nào biết, Khương Thần nhận chức vụ thay nàng đơn thuần chỉ vì bản thân hắn mà thôi. Nếu như làm việc ở linh điền, hắn sẽ có điều kiện tu luyện tốt hơn. Bởi lẽ linh điền sẽ là nơi có mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí cao hơn. Đồng thời hắn cũng có cách thần không biết quỷ không hay lấy đi một chút lợi ích trên linh điền. Đây chính là trăm lợi không có một hại.

Lại nói, Chu Tiểu Mỹ dường như cũng nhận ra vẻ hờ hững lạnh lùng trên khuôn mặt Khương Thần, khuôn mặt nàng thoáng chút rầu rĩ. Lát sau nàng chỉ khẽ cười hì hì, sau đó một cái phất tay chào hắn rồi đi vào nhà.

“Nha đầu này…” Khương Thần khẽ nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Chu Tiểu Mỹ, đầu khẽ lắc nhẹ, ánh mắt cũng bớt chút lạnh lùng, chẳng qua nét cảm xúc trong đó vẫn chưa từng xuất hiện.



Tiểu đội năm người Khương Thần quyết định hai ngày nữa sẽ rời tông môn chấp hành nhiệm vụ. Hiện tại nếu như hắn hoàn thành nhiệm vụ này, cuối tháng sau nhận nhiệm vụ tiếp, như vậy hắn sẽ có thời gian liên tục hai tháng chỉ chăm linh điền và tu luyện. Đây có thể nói đối với các đệ tử khác là một ước ao xa xỉ.

Bọn họ để có thể kiếm được tài nguyên tu luyện nên không ngừng hoàn thành tốt chức vụ, thời gian rảnh liền sẽ làm thêm các loại nhiệm vụ tông môn. Khương Thần ngược lại, từ lúc vào tông môn đến giờ dường như vô cùng nhàn nhã. Mọi chuyện trải qua cũng vô cùng thuận lợi.

Hôm nay, Khương Thần đem Tinh Thần Sát tới Tàng Thư Các để làm thủ tục hoàn trả. Loại tinh thần thuật này hắn chỉ thoáng chút tu luyện liền có thể nắm được.

Sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, điều khiển tinh thần lực vốn là nghề của Khương Thần, bởi vậy cho nên kiêm tu một loại tinh thần thuật đối với hắn cũng không có bao nhiêu khó khăn. Huống hồ loại tinh thần thuật kia cũng không phải dạng cao siêu gì.

“Đông Linh trưởng lão tốt! Ta tới đây để giao trả đồ đã mượn ở Tàng Thư Các.”

“Đông Linh trưởng lão tốt! Ta giao trả đồ.”

Ngồi tại gần cửa ra vào vẫn là Đông Linh trưởng lão cùng vị trung niên trưởng lão họ Đinh. Mặc dù công việc ghi chép các đệ tử mượn công pháp cùng giao trả công pháp là của cả hai, thế nhưng từ hiện tại có thể thấy vị Đinh trưởng lão kia rất nhàn hạ.

Toàn bộ đệ tử giao trả công pháp cũng như mượn công pháp đều sẽ chạy tới chỗ Đông Linh trưởng lão để giao trả.

Bởi vì sao?

Bởi vì vị gọi là Đông Linh trưởng lão kia quả thực quá xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức hút hồn người khác. Thậm chí các vị nữ đệ tử cũng đều đối với Đông Linh trưởng lão mê say.

Đông Linh trưởng lão đối với chuyện này đã quen, nàng cũng rất là ưa thích công việc này cho nên đối với mỗi đệ tử đúng hạn giao trả công pháp sẽ miễn phí tặng cho bọn hắn một nụ cười thật tươi. Đây thành ra ngày nào cũng sẽ xuất hiện nam đệ tử tới mượn công pháp, ngày hôm sau liền đem đến trả lại.

“Đông Linh trưởng lão, ngươi năm nay làm việc thật chăm chỉ, có thể hay không nghỉ phép vài hôm?” Đinh trưởng lão nhìn từng đám đệ tử tới mượn công pháp, giao trả công pháp, thế nhưng lại không ai chạy tới chỗ hắn báo danh cả, nội tâm có chút phiền muộn.

Ngồi chơi rảnh rỗi lại không thể tu luyện, hắn quả thật có chút buồn chán.

Đông Linh trưởng lão nghe Đinh trưởng lão nói vậy, tay ngọc vươn ra che miệng, hai mắt híp thành nguyệt nha, tiếng cười như chuông gió khẽ kêu lên khiến cho đệ tử gần đó không khỏi si mê.

“Ta muốn giao trả công pháp.” Khương Thần lúc này xuất hiện tại trước mặt Đinh trưởng lão, thanh âm không chút cảm xúc vang lên.

Nói đoạn, hắn cầm lấy Tinh Thần Sát kia đặt lên mặt bàn, chờ đợi cho Đinh trưởng lão gạch tên hắn trong danh sách mượn đồ.

Hành động này của Khương Thần đơn thuần chỉ là hắn thấy bàn làm việc của Đông Linh trưởng lão đã vây kín người cho nên mới chạy tới chỗ Đinh trưởng lão. Thế nhưng có lẽ hắn không ngờ, đây lại rước đến nhiều ánh mắt kì quặc.

Đông Linh trưởng lão lúc này thấy mọi người đột nhiên nhìn về một hướng, nàng cũng thuận mắt nhìn theo liền trông thấy Khương Thần đang chuẩn bị giao trả công pháp, mà người kí duyệt lại là Đinh trưởng lão. Nàng khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt hiện lên một vệt tinh ranh.

“Người kia vậy mà lại dùng phương thức vô sỉ như vậy để thu hút chú ý của Đông Linh trưởng lão.”

“Lạt mềm buộc chặt a…rất tiếc Đông Linh trưởng lão cũng không phải nữ tử tầm thường.”

Xung quanh lúc này vang lên tiếng nghị luận khe khẽ.

Khương Thần thoáng chút liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng qua, hắn vẫn không chút để ý, vẫn hướng về phía Đinh trưởng lão nói:

“Đinh trưởng lão, thủ tục có thể coi như hoàn tất?”

“Được rồi.” Đinh trưởng lão tủm tỉm cười. Hắn nhận ra Khương Thần chính là người mấy hôm trước nhầm lẫn Đông Linh trưởng lão là một vị sư tỷ trong tông môn, hôm nay lại trực tiếp bỏ qua nàng. Cũng không biết vị nam tử trước mắt này là giả vờ không biết hay thật không quan tâm đến nàng ta đây.

“Như vậy ta có thể tiếp tục mượn đồ?” Khương Thần hỏi lại.

“Chỉ cần nằm trong quyền hạn ngươi được mượn, ngươi có thể mượn mọi thứ.” Đinh trưởng lão gật đầu nói.

“Như vậy ngươi có biết trong Tàng Thư Các này có bao nhiêu tinh thần thuật hay không?”

“Tinh thần thuật?” Đinh trưởng lão có chút ngạc nhiên hỏi lại.

Chợt, hắn liếc nhìn cuốn sách cũ trên tay Khương Thần, bìa sách còn lờ mờ ghi chép ba từ Tinh Thần Sát. Hắn thật sâu liếc nhìn Khương Thần một lần nữa. Khuôn mặt hiện lên vẻ hứng thú nồng đậm.

Tại Linh Vân Tông này xuất hiện rất ít đệ tử biết sử dụng tinh thần lực, bởi lẽ tinh thần lực của bọn họ quả thật quá yếu ớt. Số ít còn lại biết sử dụng tinh thần lực thế nhưng chỉ là biết sử dụng hời hợt một hai mà thôi. Trong giao đấu giữa các đệ tử còn có một chút tiểu công dụng, thế nhưng thực chiến lại không được lợi ích gì.

Đây là lần đầu tiên Đinh trưởng lão hắn thấy một người thực sự nghiêm túc nghiên cứu về tinh thần lực. Bằng chứng là hắn sau khi nghiên cứu xong Tinh Thần Sát, bản thân còn có ý định tìm thêm tinh thần thuật khác.

“Chuyện này ta cũng không thực sự rõ ràng.” Đinh trưởng lão có chút xấu hổ nói.

Bản thân hắn mặc dù làm việc tại Tàng Thư Các, thế nhưng công việc toàn bộ đều do Đông Linh trưởng lão phụ trách. Hắn nói thẳng ra liền chỉ là chân sai vặt của nàng. Nếu như thực sự bận rộn, nàng mới nhờ vả đến hắn.

Cứ nhìn tình trạng hiện tại thì biết. Dù cho Đinh trưởng lão hắn có ngồi chơi không, nàng cũng không nhờ vả hắn san sẻ bớt công việc. Đây quả thật chính là hình tượng dâu hiền vợ thảo mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn truy cầu.

Lại nói, nghe Đinh trưởng lão nói vậy, Khương Thần khẽ gật đầu, khuôn mặt cũng chỉ thoáng hiện một chút tiếc nuối.

Nếu như có thể hỏi ra, đó là tốt nhất. Còn không hắn cũng không rảnh rỗi mà lục tung Tàng Thư Các này lên chỉ để tìm tinh thần thuật.

“Ta không nắm chắc bởi vì ta không phải chân chính quản sự của Tàng Thư Các, nếu như muốn biết, ngươi liền phải hỏi nàng.” Đinh trưởng lão lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, ngón tay chỉ về phía Đông Linh trưởng lão.

“Nàng?” Khương Thần hỏi lại.

“Phải.”

“Biết như vậy liền chạy tới đó trả sách.” Khương Thần buồn cười nói.

“Như vậy ngươi giống như bọn họ nói?” Đinh trưởng lão cười nhạt: “Lạt mềm buộc chặt, muốn thu hút chú ý của nàng?”

“Không, chỉ là nhìn thấy đông người…ta không muốn tốn thời gian.” Khương Thần hờ hững trả lời: “Thế nhưng hiện tại ta biết chạy tới chỗ ngươi mới thực sự làm ta tốn thời gian.”

“Ngươi…” Đinh trưởng lão vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi phất phất tay ra hiệu cho Khương Thần đi khuất mắt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.