Vô Tận Trùng Sinh

Chương 38: “Hồng môn yến”





***

Hai người ngồi taxi mất nửa tiếng đồng hồ mới đến được điểm hẹn, nơi đây là một nhà hàng vô cùng sang trọng. Loại nhà hàng này không phải giống như một chút bình thường nhà hàng bày bàn ghế tại một không gian rộng lớn, mà ngược lại chia thành các phòng lâu từ nhỏ đến lớn, tùy theo giá tiền thuê. Loại nhà hàng này thường thường sẽ tiếp đón những đoàn khách cấp cao hoặc giới thượng lưu, người bình thường có lẽ đi làm cả tháng mới đủ tiên thuê một gian phòng ăn nhỏ.

“Hoan nghênh quý khách, hai vị hiện tại đặt phòng hay đã có hẹn.” Hai người bước vào nhà hàng, một vị nữ nhân viên xinh đẹp đi tới, sau khi lễ phép cúi chào, liền mỉm cười nói.

“Chúng ta có hẹn trước.” Mộng Phạn khẽ đáp, nói đoạn đọc số phòng mà bằng hữu nàng đã gửi đến.

Vị nữ nhân viên kia gật đầu, chủ động đi trước dẫn đường cho hai người. Nhà hàng này quả thật rất lớn, đồng thời cũng không kém phần sang trọng. Phòng ăn mà bằng hữu Mộng Phạn thuê cũng là một trong số những phòng ăn đắt tiền bậc nhất nhà hàng này.

“Xem ra bằng hữu ngươi cũng là một chút tiểu phú bà tiểu phú ông a, đâu như ngươi, quỷ nghèo.” Khương Thần như có như không cười nói.

Mộng Phạn nghe vậy trái tim dường như bị một vạn mũi tên xuyên qua. Bằng hữu nàng cũng không phải giàu sang gì, chẳng qua bám theo một chút công tử thiếu gia, hiện tại liền đối với nàng cáo mượn oai hùm, muốn hạ thấp nàng một chút.

“Ngươi không thể nói một chút lời tử tế hay sao?” Mộng Phạn khẽ gắt: “Nên nhớ hiện tại ngươi thân phận là bạn trai ta a.”

Mộng Phạn hiện tai đột nhiên cảm thấy nhờ Khương Thần đóng giả bạn trai có chút sai lầm, hắn loại tính cách này không biết lát nữa có thể hay không sẽ bị lộ tẩy a.

“Hai vị, đã đến.” Nữ nhân viên dẫn hai người dừng lại trước một căn phòng rộng lớn, nhìn tới cửa phòng thôi cũng có thể đoán được bên trong sang trọng nhường nào.

“Cảm ơn.” Mộng Phạn mỉm cười nói. Đoạn hít sâu một hơi, có chút căng thẳng. Trong số những bằng hữu học cấp ba của nàng, nàng cũng chỉ chơi thân một số người, còn lại thường thường cũng chỉ là quan hệ xã giao, hiện tại hẹn gặp mặt, nàng cũng có chút lo lắng.

Khương Thần đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận thấy nàng đang căng thẳng, hắn chỉ khẽ lắc đầu, loại tràng diện này nếu như trong quá khứ hắn từng trải qua, thường thường sẽ là một vài vị bằng hữu sau khi ăn nên làm ra hoặc tìm được một chút bạn trai giàu có sẽ mời những bằng hữu cũ tới ăn uống, sau đó được dịp khoe khoang khoác lác với nhau.

“Đi thôi…” Mộng Phạn cố vẽ ra một nụ cười, mở ra cửa phòng. Căn phòng bên trong đặt bốn chiếc bàn xoay rộng lớn, bên trên đã bày ra la liệt thức ăn. Hiện tại trong phòng cũng đã có gần bốn chục người cả nam lẫn nữ, tất cả đều ăn mặc vô cùng tươm tất, sang trọng. Nhận thấy có người tiến vào, tất cả đều đổ dồn ánh mắt nhìn.

“Mộng Phạn đã tới.” Một vị thiếu nữ mỉm cười nói, đoạn chạy tới khoác tay Mộng Phạn dẫn vào, Khương Thần chỉ im lặng đi theo sau. Sau khi nhận ra bạn học cũ, tất cả mọi người đều quay sang tập chung ánh mắt tới Khương Thần. Những buổi hẹn gặp thế này, phần lớn người dẫn theo sẽ là bạn trai hoặc bạn gái. Mọi người trong phòng cũng muốn xem xem, bạn trai Mộng Phạn đại mỹ nữ là người như thế nào.

Chỉ là sau khi nhìn thấy Khương Thần, cả gian phòng đều im lặng, tất cả mọi người trên khuôn mặt đều hiện lên như có như không nét khinh thường. Tướng mạo bình thường, lối ăn mặc cũ kĩ, tóc tai không chút gọn gàng, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như nhà quê mới tới thành phố.

“Tất cả mọi người mau ngồi, Mộng Phạn, ngươi tới có chút muộn a, chỉ chờ mỗi ngươi.” Một thanh niên nam tử đánh vỡ sự im lặng, hắn khẽ nhếch mép cười nói.

Lúc này mọi người mới ngồi xuống, rời đi ánh mắt trên người Khương Thần, chỉ là trên mặt ai nấy đều như có như không hiện lên chút trào phúng.

Mộng Phạn dẫn theo Khương Thần tìm tới một vị trí trống.

“Mọi người, hôm nay ta mời, tất cả cứ thoải mái ăn uống, đều là bằng hữu cũ, không cần khách sáo.” Vị thanh niên vừa rồi lên tiếng, đoạn đứng dậy tay cầm một ly rượu vang hướng về phía Khương Thần nói:

“Ngươi tốt, ta tên Vương Bác Văn, mới đến Vẫn Triết thành phố mở công ty.”

“Khương Thần, Đế đô.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.

Từ vị thanh niên tên Vương Bác Văn này, hắn cảm thấy một luồng ghen ghét chi ý. Ánh mắt hắn như có như không đảo qua Mộng Phạn, hiển nhiên trước đây là người theo đuổi Mộng Phạn nhưng không thành công, hiện tại liền nhắm tới bạn trai nàng, cũng chính là Khương Thần đóng giả.

“Ai ôi, Mộng Phạn hắn là bạn trai ngươi sao?” Một vị nữ tử trang điểm đậm, giọng nói có chút chanh chua, hướng về phía Mộng Phạn cười nói: “Tính khí không nhỏ a.”

“Đúng vậy, hắn là bạn trai ta.” Mộng Phạn mỉm cười nói, đoạn khẽ đưa tay huých nhẹ Khương Thần ra hiệu cho hắn mở lời.

Chỉ là Khương Thần vẫn ngồi im, không có dấu hiệu đón lại màn chào hỏi của Vương Bác Văn. Chỉ nghiêng mắt nhìn hắn nói: “Thật không có ý tứ, ta không uống rượu vang.”

Vương Bác Văn hướng Khương Thần nhếch mép cười, cũng không vì Khương Thần lạnh nhạt mà tức giận. Đoạn hắn hướng về phía mọi người nói: “Tất cả mọi người thoái mái ăn a, không nên khách sáo.” Ánh mắt hướng nữ tử vừa rồi khẽ nháy.

“Nhân gia đến từ Đế đô đâu, sớm quen ăn sơn hào hải vị, loại đồ ăn này làm gì lọt vào mắt.” Nữ tử kia mỉm cười, thanh âm có chút chanh chua.

Mộng Phạn khuôn mặt thoáng chút tức giận. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng có thể đoán ra, vị nữ tử này chính là đang muốn nhục nhã Khương Thần. Nàng tên Uông Giai Di, lúc trước thầm theo đuổi một vị nam sinh, tuy nhiên vị nam sinh này lại thầm mến mộ Mộng Phạn, do vậy, vị Uông Gai Di này đối với Mộng Phạn chính là ghét cay ghét đắng.

Khương Thần chỉ cười nhạt, điềm nhiên ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Mộng Phạn a, hiện tại bạn trai ngươi làm công việc gì? Công tác ở đâu? Tới từ Đế đô chắc cũng tới Vẫn Triết mở công ty riêng a.” Một vị nữ tử khác mỉm cười hướng Mộng Phạn nói. Ánh mắt lại đảo qua Khương Thần thầm khinh bỉ. Hai chữ Đế đô càng là kéo dài.

“Các ngươi có im đi không? Hiện tại đến đây để gặp mặt hay để các ngươi mỉa mai bạn học cũ?” Vị nữ tử lúc trước tiến tới khoác tay Mộng Phạn, cũng chính là bằng hữu thân thiết nhất của nàng lúc này giận tím mặt nói. Nàng đâu phải không nghe ra, đám người này chính là đang hướng về phía Mộng Phạn mỉa mai đây.

“Bạch Linh, ngươi tính khí làm sao không tốt như vậy?” Nữ tử vừa rồi cười nói: “Người ta chỉ muốn hỏi một chút bạn trai Mộng Phạn thôi a, cũng đâu phải bạn trai ngươi.”

“Không có công việc.” Khương Thần hờ hững đáp.

Đám người trong phòng nghe vậy, một số người chỉ im lặng xem kịch hay, một số thanh niên nam tử đánh chủ ý tới Mộng Phạn đều khẽ liếc nhìn nhau nhếch mép cười. Thời điểm học cấp ba, bọn họ đều là một trong số nam sinh theo đuổi Mộng Phạn, chỉ là Mộng Phạn vị này tính khí có chút cao ngạo, đối với ai cũng lạnh nhạt. Hiện tại lại quen một tên bạn trai tầm thường, làm sao không khiến cho bọn họ nổi lên một chút hả hê tâm tư đây.

“Khương Thần huynh đệ a, ta nói thân làm đại nam nhân làm sao lại không có công việc đâu?” Vương Văn Bác mỉm cười hòa nhã nói: “Như vậy đi, nhà ta có mở một công ty, hay là ngươi tới đó làm bảo an, nể ngươi quen biết Mộng Phạn, ta mở cho ngươi bốn ngàn tiền lương một tháng a.”

“Đúng a, nếu như không kiếm được công việc liền tới làm việc cho Vương thiếu a, hắn dù sao cũng là người rộng lượng.” Uông Giai Di mỉm cười, giọng nói càng mang theo mỉa mai.

Khương Thần khóe miệng nhếch lên, hắn mặc dù không nói gì, cũng không tỏ ra giận dữ, nhưng nếu như ngươi là người quen của hắn, nhìn thấy nụ cười quỷ dị này, ngươi sẽ biết chắc chắn có người sắp gặp tai họa.

“À đúng rồi, quên giới thiệu với ngươi Mộng Phạn.” Uông Giai Di kéo tên thanh niên ngồi bên cạnh lại gần, đầu dựa vào cánh tay hắn, cười nói: “Ta cùng Tuấn Kiệt đang quen nhau, cảm ơn ngươi lúc trước đã từ chối hắn.”

Thanh niên kia cười nhạt, lúc trước quả thật hắn có chút ngưỡng mộ Mộng Phạn, ra sức theo đuổi. Chỉ là Mộng Phạn lúc đó tâm cao khí ngạo, đối với bất kì nam sinh nào đều từ chối, khiến cho Tuấn Kiệt tên thanh niên này vô cùng căm phẫn, hiện tại nhìn tới Khương Thần bạn trai nàng không ra gì, hắn càng thêm hả hê.

Mộng Phạn liếc nhìn vị thanh niên tên Tuấn Kiệt kia, hắn nguyên gọi là La Tuấn Kiệt, lúc trước vì không theo đuổi được nàng liền ra sức đối với bạn học nàng nói xấu, Mộng Phạn đối với loại người này có thể nói căm ghét cực độ.

“Thôi, mọi người tiếp tục ăn đi, chút nữa chúng ta đi hát a, ta bao.” Vương Bác Văn mỉm cười hào sảng nói.



Sau một lúc, vị Uông Giai Di kia liền đi phòng vệ sinh rửa tay.

Nàng hôm nay vì muốn hạ thấp Mộng Phạn, liền trang phục mặc có chút nóng bỏng, váy đen trễ cổ hở ra phân nửa bộ ngực no đủ, váy ngắn gần tới mông lộ ra hai bắp đùi trắng noãn. Lúc trước khi nàng cùng La Tuấn Kiệt bước vào phòng ăn, có thể nói thu hút mọi ánh nhìn của mọi người, điều đó không thể không nói làm cho hư vinh trong lòng nàng tăng cao.

Lại nói lúc này nàng đi tới WC trang điểm lại, không nghĩ tới bị một tên thanh niên nam tử sàm sỡ, lập tức hét ầm lên. La Tuấn Kiệt nghe tiếng bạn gái hét lên, liền từ phòng ăn tìm tới, trông thấy nam thanh niên kia vẫn còn đang cười đùa tí tửng, liền lao tới một đấm khiến cho thanh niên sàm sỡ Uông Giai Di sống mũi lệch sang một bên, máu mũi chảy ra không ngừng.

Hắn bản địa liền tại Vẫn Triết thành phố này, nhà mở một xưởng đóng giày, có vài trục triệu Thiên tệ, cũng coi như dư giả, lại thêm đi lại cùng Vương Bác Văn tên kia nhà có quyền thế, vì vậy liền vô cùng hống hách.

“Dám sàm sỡ bạn gái ta, ngươi tên rác rưởi này sao không đi chết.” La Tuấn Kiệt vốn học qua chút võ tự vệ, lúc này bồi thêm cho thanh niên kia vài đá.

Thanh niên kia ôm lấy bụng, vẫn cố gượng dậy, gầm lên: “Thằng nhãi con, có giỏi để lại tên, để xem đại gia có hay không dám giết ngươi.”

“Gia gia ngươi tên La Tuấn Kiệt, phòng 6888, có giỏi liền mang người tới.”

La Tuấn Kiệt hùng hổ đáp, nói đoạn dẫn theo bạn gái trở về phòng ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.