Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 1 - Chương 41: Tổ huấn Quân gia



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Bên cạnh đài tỷ võ long trọng, Quân Tử Duy mỉm cười nhìn những người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn bồng bột kia, vừa lòng gật đầu, nói: “Liễu công tử, đây chính là những người trẻ tuổi của Quân gia ta.”

Liễu Thiếu Thần phe phẩy quạt xếp, khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười tao nhã lịch sự: “Quân gia có thể dưỡng dục ra một nữ tử như Liên Nhi, dù những người khác không bằng nàng cũng không quá kém, Quân gia chủ, nếu có thể, thì bắt đầu cuộc tỷ thí này đi.”

“vâng, Liễu công tử.”

Trong lòng Quân Tử Duy vui vẻ, ánh mắt lướt qua các đệ tử tuổi trẻ bên lôi đài, ánh mắt dừng ở trên người Quân béo một chút, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo: “Quân béo, trận đầu tỷ thí sẽ do ngươi và Quân Bác Nhiên chiến đấu.”

Trở về trong khoảng thời gian này, ông đã sớm thăm dò những người có quan hệ tốt nhất với Quân Thanh Vũ trong Quân gia chính là Quân béo không có sở trường gì này.

Vốn dĩ ở một đoạn thời gian nàng mất tích, Quân gia cũng nghĩ lấy Quân béo ép nàng xuất hiện, nhưngkế hoạch còn chưa thực hiện, Triệu Lão của thương hội Cảnh Nhân lại đột nhiên chạy đến nói cái gì mà ông thấy căn cốt của Quân béo rát tốt, là hạt giống luyện võ tốt, ông ta có ý nghĩ thầm thu làm đồ đệ.

Cái gì mà căn cốt rất tốt? Thả ngươi chó má! Kia căn bản là Triệu lão đang thoái thác lý do, chỉ là khiến Quân Tử Duy không rõ chính là, vì sao Triệu lão lại bảo vệ một phế vật này?

Nhưng Quân Tử Duy đi đến tình trạng này, làm việc đương nhiên sẽ suy nghĩ trước sau, thế lực sau lưng thương hội Cảnh Nhân rất mạnh, ông không thể trêu chọc vào, cũng chỉ có thể từ bỏ tính toán này.

Nhưng không đại biểu ông không thể thừa dip tỷ thí mà giáo huấn tên mập chết tiệt này một chút……

“Xôn xao!”

Đám người nháy mắt nổ tung, Quân Bác Nhiên là ai? Có lẽ thiên phú của hắn không bằng Quân Thanh Hải và Quân Mộng Liên, nhưng không phân cao thấp với Quân Nhất Phàm, bây giờ tuổi còn nhỏ đã đạt đến Hậu Thiên tứ cấp, để mập mạp đánh với hắn, không phải tìm chết sao?

“Béo ca, cố lên!”

“Còn không phải là một đám dòng chính thôi sao, để cho bọn họ nhìn thực lực chi thứ của chúng ta.”

Đám người Quân Nhiên trợ uy hò hét lại dẫn đến một trận xem thường.

Thực lực của chi thứ? Chỉ bằng nhóm người chi thứ kẻ hèn này, sao có thể so sánh với dòng chính Quân gia?

“Ngươi chính là Quân béo?” Quân Bác Nhiên kiêu ngạo nhìn Quân béo như một tòa núi khổng lồ ở trước mắt này, ý chế giễu xẹt qua đáy mắt: “Tên này thật đúng là…… Đặc biệt.”

“Cảm ơn đã khích lệ,” Quân béo như không nghe thấy lời nói đầy gai của Quân Bác Nhiên, vẻ mặt không dám nhận: “Thật ra ngươi không cần khích lệ ta như vậy, béo gia ta sẽ cảm thấy xấu hổ.”

Nháy mắt sắc mặt của Quân Bác Nhiên trầm xuống, cười lạnh một tiếng: “Hy vọng thực lực của ngươi, cũng có thể đặc biệt như tên của ngươi……”

“Ha ha, thật ra ta rất khiêm tốn, thực lực sao…… Cũng chỉ cường hơn ngươi một chút mà thôi.” Quân béo khiêm tốn cười, bộ dáng kia như cho rằng mình thật sự rất yếu.

“Hừ!”

Quân Bác Nhiên hừ lạnh một tiếng, lúc giơ tay lên một trường kiếm được hắn rút ra.

Chỉ thấy toàn thân trường kiếm này tỏa sáng, dưới ánh mặt trời tỏa ra một tia sáng, thoạt nhìn giá trị chế tạo rất xa xỉ, liên tiếp dẫn đến ánh mắt của người khác.

Nhưng mà Quân béo chỉ nhìn lướt qua, khịt mũi coi thường nói: “Một thanh sắt rách mà thôi, có cái gì đáng giá để khoe ra chứ.”

“Hy vọng về sau ngươi còn có năng lực thể hiện.” Quân Bác Nhiên vẫn không vì lời nói của hắn mà tức giận, chỉ là đôi mắt kia càng thêm âm u, ở trước tỷ thí gia chủ đã giao phó với hắn, giáo huấn mập mạp này cho tốt.

Bây giờ dù gia chủ không phân phó, hắn cũng sẽ hung hăng đánh hắn một trận!

Xoẹt!

Quân béo xem thường cười, rút Thanh Phong Đao ra, thân đao phát ra ánh sáng phụ trợ cho mặt béo kia của hắn càng thêm sáng ngời, nhưng vũ khí không thua kém Quân Bác Nhiên chút nào.

Trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, thân thể của Quân Bác Nhiên xẹt qua trời cao, kiếm trong tay ầm một tiếng hiện ra ánh lửa, như một hỏa cầu xông về phía Quân béo.

Ầm!

Thân thể của Quân béo đột nhiên bay ra ngoài, hắn dùng sức vỗ quần áo, hung tợn nói: “Mẹ nó, y phục này là lão tử mới vừa mua, cháy hỏng ngươi đền nổi sao?”

Lúc này mọi người đều cho rằng Quân béo bị Quân Bác Nhiên đánh bay ra ngoài, chỉ có Quân Bác Nhiên mới biết được, vừa rồi hắn con mẹ nó căn bản là không đụng đến hắn.

“Tên mập chết tiệt, ngươi đi tìm chết cho ta!”

Ầm!

Ánh mắt của Quân Bác Nhiên âm trầm, trường kiếm trong tay hóa thành một hỏa long, từ trên bầu trời đánh về phía đầu của Quân béo, trong nháy mắt, ngọn lửa mãnh liệt dâng lên, mạnh như vũ bão.

Nhưng Quân béo há phải là người ngồi chờ chết?

Ở trước khi công kích hung mãnh kia đến gần, bóng dáng mập mạp như heo kia chợt biến mất, sau khi xuất hiện lại lần nữa cũng đã ở phía sau Quân Bác Nhiên.

Mập mạp nâng chân lên, hung hăng đã lên mông Quân Bác Nhiên.

Phịch một tiếng, toàn bộ thân thể của Quân Bác Nhiên đều bay về phía trước, ngã sấp mặt, một cái ngã này khiến xương cốt cả người hắn thiếu chút nữa gãy rời, còn không đợi hắn bò dậy, mập mạp đặt mông ngồi vào trên người hắn.

“Phụt!”

Trọng lượng hai trăm cân ép Quân Bác Nhiên lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

“Mẹ nó, ngươi lại dám xem thường béo gia ngươi, hôm nay béo gia ta không thọc chết ngươi thì sẽ cùng họ với ngươi!” Mập mạp tức giận nhắm chuôi đao vào ngay cúc hoa của Quân Bác Nhiên, hung hăng đâm vào.

Hí!

Quân Bác Nhiên đau đến cả người đều run rẩy, trong lòng đan xen tức giận và đau đớn, hận không thể bầm thây vạn đoạn lợn chết này!

So với Quân Bác Nhiên tức giận, những người khác rõ ràng trợn tròn mắt.

Khi nào thì Quân béo có loại thực lực này? Không phải hắn là phế vật thôi sao, lại có thể là Hậu Thiên tứ cấp như Quân Bác Nhiên……

Nhưng với mập mạp mà nói, Quân Nhiên rất muốn chửi một câu.

Béo ca, ngươi vốn dĩ đã chung một dòng họ với Quân Bác Nhiên……

“Tiểu tử, có phải tư vị này rất sung sướng hay không Còn không cảm ơn gia gia ngươi là ta.” Quân béo đắc ý ngẩng đầu lên, cũng không thèm nhìn y phục của Quân Bác Nhiên nhiễm đầy máu tươi một cái.

Từ nửa tháng trước lần đầu Quân Thanh Vũ rời nhà, hắn đã có một giác ngộ, thân là một đàn ông, sao có thể để nữ hài tử đi bảo vệ hắn?

Bởi vậy, Quân béo vốn lười biếng, bắt đầu chăm chỉ tu luyện.

Thiên phú của hắn cũng không mạnh, nhưng có Quân Thanh Vũ để lại Tụ Linh Trận, tu luyện còn muốn nhanh hơn mấy thiên tài Quân gia vài phần, hơn nữa trước tỷ thí Triệu lão cho hắn một quyển võ kỹ đề cao tốc độ, cho nên hắn mới có thể chiến thắng Quân Bác Nhiên.

Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, Triệu lão giúp hắn là bởi vì Quân Thanh Vũ……

Quân Bác Nhiên đau đến cả người run rẩy không thôi, hận Quân béo đến tận xương tủy, nhưng khiến hắn càng thêm khó có thể tiếp nhận chính là khuất nhục ở trước công chúng.

Đột nhiên, sắc mặt của Quân Tử Duy trầm dưới, ánh mắt nhìn về phía mập mạp có chứa tia lãnh khốc: “Quân béo, trận tỷ thí này là thi đấu hữu nghị của Quân gia, ngươi đã thắng được tỷ thí, vì sao còn phải nhục nhã đối thủ như thế? Từ trước đến nay tác phong của Quân gia ta thẳng thắn, sao cho phép ngươi bại hoại nề nếp gia phong?”

Quân béo ngẩn ra, thẳng thắn? Hắn xác định chính là Quân gia?

“Ngươi cũng không nói là không thể làm như vậy.” Bĩu môi, khuôn mặt của mập mạp xem thường.

Quân Tử Duy nheo hai mắt lại, nếu không phải Thanh Minh Phái ở đây, ông căn bản không cần lãng phí miệng lưỡi.

“Lần này ta không nói, nhưng đã sớm viết ở trên tổ huấn Quân gia, đây là tổ tông để lại di huấn, mọi việc giữ lại một đường, ngày sau còn dễ gặp nhau, đặc biệt là ở trên đài tỷ thí, nếu ngươi đến Hương Thành hoàng đô? Chẳng phải là để thế lực khác nói Quân gia ta quản giáo không nghiêm? Huống chi bây giờ khách quý của Thanh Minh Phái ở chỗ này, ngươi lại làm ra việc nhục nhã đối thủ như thế ở ngya đây, sẽ khiến những người khác đối xử với Quân gia ta như thế nào?”

Khi nói lời này, Quân Tử Duy ưỡn ngực, lời lẽ chính đáng, bộ dáng chính nghĩa lẫm nhiên kia khiến người không biết đều cho rằng ông ta là một quân tử thẳng thắn.

“Ha ha, tổ huấn Quân gia? Vì sao béo gia ta chưa nghe nói qua? Còn thẳng thắn? Quân Tử Duy, ngươi biết tên của ngươi có ý gì khác không? Đó chính là ngụy quân tử, xem ra từ khi lão gia chủ sinh ngươi ra đã biết phẩm hạnh của ngươi, mới giúp ngươi đặt tên như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.