Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 1 - Chương 43: Trở về, bắt đầu từ số không



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Làm đệ tử nội môn Thanh Minh Phái, cũng là người trẻ tuổi trong nhân tài kiệt xuất, bởi vậy sát khí trên người Liễu Thiếu Thần đã chấn động mọi người, đương nhiên, Quân béo luôn đều thiếu cơ bắp, không hề cảm nhận được sát khí trên người đối phương.

“Cho nên ta nói Thanh Minh Phái đều là một đám ngu xuẩn.” Quân béo không sợ chết lẩm bẩm hai câu.

Hắn thật sự không sợ chết, cùng lắm thì bây giờ chết để mười lăm năm sau lại là một hảo hán.

Liễu Thiếu Thần đã nguy hiểm nheo hia mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quân béo, nhưng mà không đợi hắn có động tác, một giọng nói thanh lãnh đột nhiên vang lên, đánh vỡ thời khắc không khí nghiêm túc này.

“Mập mạp, ngươi đang mắng ai là ngu xuẩn?”

Giọng nói này như tin đồn vô căn cứ, dẫn đến tất cả mọi người đều nhìn lại.

Dưới nắng sớm, y phục trắng sạch sẽ như tuyết, gió nhẹ thổi bay tóc đen, so với nửa tháng trước, cơ thể của thiếu nữ không còn mảnh khảnh nữa, trên khuôn mặt tuyệt sắc thanh lệ bao trùm bởi ánh sáng nhàn nhạt, nhưng thật ra trổ mã càng thêm muôn vàn phong hoa.

Đây là lần thứ hai Liễu Thiếu Thần nhìn thấy Quân Thanh Vũ.

Có lẽ nàng không có khí chất bạch liên hoa trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn như Liên Nhi, nhưng tư thái thanh lãnh như rừng trúc kia lại khiến người mê muội thật sâu.

Nàng như là một cây trúc, mặc cho gió táp mưa sa đều có thể cứng cỏi sinh trưởng.

Nhìn thấy thiếu nữ trở về, mọi người Quân gia đều đứng lên, như hổ rình mồi nhìn nàng.

“Quân Thanh Vũ, ngươi còn trở về làm gì?” Ánh mắt của Quân Tử Duy hơi trầm xuống, dù thế nào cũng không nghĩ đến nha đầu Quân Thanh Vũ này lại tự mình trở lại: “Ngươi đã bị lão gia chủ trục xuất khỏi Quân gia rồi.”
Quân Thanh Vũ bình tĩnh nhìn Quân Tử Duy, ánh mắt này nhìn ông ta có chút khó chịu, lúc ông ta muốn lớn tiếng quát lớn, đối phương không nhanh không chậm mở miệng.

“Trục xuất khỏi Quân gia? Các ngươi có tư cách này sao?”

“Nếu lão gia chủ không có tư cách này, vậy toàn bộ Quân gia còn ai có tư cách?” Sắc mặt của Quân tử duy âm trầm, cho dù ông rất muốn bồi dưỡng nàng thành con rối, nhưng ông biết lão gia chủ nói không sai.

Nha đầu này, nhất định không phải là hắn có thể khống chế được.

Khóe môi cong lên cười nhạt, Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Quân Tử Duy, gằn từng chữ một, trịnh trọng tuyên bố: “Ta đến đây, một là vì thay mình dòi một công đạo, hai là ở đây thề, Quân Thanh Vũ ta từ nay rời khỏi nguyên quán Quân gia các ngươi, từ nay về sau không phải là đệ tử của Quân gia nữa, mạng của ta cũng không phải do Quân gia làm chủ!”

Ở nửa tháng trước nàng vẫn không khăng khăng rời nhà, mà là khi Quân nhị gia nhận trừng phạt ở cửa mới đồng ý ở lại, chính là vì một ngày này tuyên thệ ở trước công chúng.

Không có bất kì kẻ nào có tư cách trục xuất nàng ra khỏi cửa, chỉ có chính nàng mới có thể thoát khỏi gia tộc này.

Quân béo trợn tròn mắt, đột nhiên, một cảm giác sùng bái đột nhiên sinh ra.

Đẹp trai! Con mẹ nó quá đẹp trai! Không hổ là huynh đệ tốt của Quân béo hắn!

“Quân Thanh Vũ, Quân béo ta ở Quân gia chỉ có một bằng hữu là ngươi, nếu ngươi đi rồi, Quân gia này ta cũng không ngây người.” Quân béo tháo huy chương trên người kia đại biểu cho Quân gia xuống, hung hăng vứt trên mặt đất, vẫn không quên dẫm hai chân lên, phun nước miếng lên mặt trên.

Sắc mặt của đám người Quân Tử Duy đã thay đổi, đây quả thật chính là nhục nhã trần trụi.

“Mập mạp, làm tốt lắm.” Quân Thanh Vũ hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía đệ tử còn lại của Quân gia: “Còn ai nguyện ý rời khỏi Quân gia này, bắt đầu từ con số không với ta?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút lưỡng lự.

“Mẹ nó, bọn người các ngươi còn thất thần làm gì? Nhiều năm bị xem thường như vậy còn không chịu đủ sao? Những dòng chính Quân gia đó, còn có tôn tử tôn nữ các trưởng lão bắt nạt chúng ta như thế nào, chẳng lẽ đã quên mất sao? Quân Nhiên, ta nhớ rõ phụ mẫu ngươi là làm việc vì Quân gia mà mất mạng, đến cuối cùng ngay cả một câu an ủi đều không có, Quân Đàm, tỷ tỷ ngươi bị Quân Nhất Phàm mạnh mẽ làm bẩn, sau đó ném xuống giếng mà bỏ mạng cũng đã quên? Còn có Quân……”

Quân béo thật sự nhìn không nổi, nhất định báo chuyện mấy năm nay Quân gia đã làm ra ngoài.

Nghe vậy, mọi người đều cúi đầu.

Thật ra mập mạp nói không sai, ở Quân gia bọn họ chịu quá nhiều tức giận? Bởi vì là chi thứ, chẳng những không có thiên phú, ngay cả hậu trường cường đại cũng đều không có, cho nên lúc trước Quân Nhiên mới có thể tức giận phát tiết ở trên người Quân béo.

Chính là dù bị tức giận, chẳng sợ thân nhân bị hại chết, bọn họ cũng là giận mà không dám nói, cứ sợ hãi rụt rè như vậy mà trôi qua.

“Lão tử không làm!”

Quân Nhiên tháo dấu hiệu người Quân gia xuống, hung hăng ném xuống mặt đất, hắn chỉ cần nghĩ đến thi thể của phụ mẫu bị nâng từ bên ngoài trở về, mà Quân gia chẳng những không phát phí chôn cất làm tang, hơn nữa ngay cả một câu an ủi cũng đều không có, hốc mắt không khỏi đỏ lên, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Phụ mẫu của hắn là vâng mệnh đi ra ngoài làm việc mới mất đi tính mạng, đến cuối cùng, đừng nói làm hạ táng vẻ vang, thậm chí Quân Tử Duy cũng không để người giúp hắn đào hố.

Khi đó hắn mới bảy tuổi, nói cái gì cũng không dám nói, đần độn qua mười năm.

Quân Gia như thế, sao không khiến cho người ta thất vọng buồn lòng?

“Phản, tất cả các ngươi phản hết rồi!” Quân Tử Duy vỗ bàn đứng lên, mắt đầy tức giận nhìn một đám người định phán xử Quân gia kia, đột nhiên, ông ta cười rộ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt! Rất tốt, các ngươi chọn theo nữ nhân này, nhất định sẽ vì điều này mà trả giá bằng tính mạng! Rồi sẽ có một ngày, các ngươi mới biết được ở Quân gia ta mới có đường ra, đi theo nàng cái gì cũng đều không đúng!”

Những người vốn còn đang do dự, khi nghe thấy ông ta nói lời nói này, hung hăng tháo huy chương xuống.

Quân gia thật sự cường đại, bây giờ còn có một Thanh Minh Phái làm hậu trường, nhưng Quân Tử Duy chưa bao giờ biết tôn trọng là gì, tuy bọn họ thân là chi thứ, trong thân thể vẫn có huyết mạch Quân gia, cũng không phải là một hạ nhân, để những người này tùy ý chà đạp như thế.

“Bọn người kia đều ăn gan hùm mật gấu!”

“Thiên phú của Quân Thanh Vũ rất không tồi, nhưng so ới Quân gia còn kém quá xa.”

“Nhưng không biết trong đầu những người này nghĩ như thế nào, dù Quân gia có quá mức vô tình, nhịn một chút rồi sẽ qua, không có gì quan trọng hơn tiền đồ của mình.”

Những người còn lẫn vào các đệ tử Quân gia nhịn không được lắc đầu thở dài.

Theo bọn họ, hành vi của những ngu xuẩn này hoàn toàn là tự mình đánh mất tiền đồ.

Ánh mắt thanh lãnh nhìn những người phản bội Quân gia xung quanh, đương nhiên còn có một số người đang do dự, Quân Thanh Vũ cũng không nói gì, đây chính là quyết định của bọn họ.

“Mập mạp, vừa rồi các ngươi đang tranh luận cái gì?” Nhíu mày, Quân Thanh Vũ mỉm cười nói.

“Là thế này.” Sắc mặt của Quân béo khó coi nhìn Quân Mộng Liên, bĩu môi: “Tiện nhân Quân Mộng Liên này bôi nhọ ta tìm người muốn làm chuyện bậy bạ với nàng ta, còn nói là có người sai khiến ta làm như vậy.”

“Phải không?” Quân Thanh Vũ mỉm cười nói: “Sao nàng không nói là ngươi muốn làm bẩn nàng? Như vậy còn tương đối chân thật một chút.”

“Cái gì?”

Vừa nghe lời này, Quân béo lập tức nhảy dựng lên: “Quân Thanh Vũ, ngươi nói rõ ràng cho ta, lời này của ngươi là có ý gì? Ta là người không có ánh mắt như vậy sao? Dù nữ nhân này cầm đao đặt ở trên cổ ta cũng lười nhìn thân thể ghê tởm kia của nàng ta, càng đừng nói là làm bẩn nàng, coi như ta xin ngươi đừng để cho ta nhổ cơm đêm qua ra.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.