Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 1 - Chương 65: Khảo hạch môn phái



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Làm sao vậy?”

Sau khi Quân Thanh Vũ hoàn thành đột phá, thì nhìn thấy đám người Trọng Cửu dùng vẻ mặt như thấy quỷ kia nhìn nàng, như đã chịu kinh hãi cực hạn……

Trọng Cửu cười khổ lắc đầu, hắn có thể nói cái gì đât? Nói mình bị biến thái này dọa sợ sao?

“Tiểu muội tử, ngươi thật đúng là cho đại ca kinh hỉ quá lớn.”

Buồn cười chính là, bọn họ vẫn còn luôn cho rằng thiếu nữ này chỉ là một tiểu muội tử lạc đường……

Ánh mắt của Nhạc tử phương đảo qua Quân Thanh Vũ, đáy mắt hiện ra tia âm trầm, dù là hắn cũng chẳng thể nghĩ đến nữ nhân yếu đuối mong manh ở trong mắt hắn này có thiên phú như vậy.

Tuổi này mà đến Hậu Thiên thất cấp, ở Bắc Cảnh cũng coi như là thiên tài vượt bậc……

“Nhân loại, ngươi cứu Hoắc Tư đại gia, Hoắc Tư đại gia thiếu ngươi một ân tình.” Đôi mắt tàn nhẫn của cự long màu đỏ lướt qua những nhân loại vừa xâm phạm nó, lại đặt ở trên người Quân Thanh Vũ, khẽ nâng đầu rồng lên, nói: “Trứng Phượng Hoàng này là thứ tộc Phượng Hoàng đã từng giao cho ta, bây giờ ta liền tặng cho ngươi bảo quản, xem như trả lại nhân tình cho ngươi.”

Khi nói chuyện, một quả trứng màu đỏ từ phía sau cự long màu đỏ bay vào không trung. Xung quanh trứng kia phát ra ánh sáng màu đỏ, trên vỏ trứng vẽ đồ án Phượng Hoàng giương cánh bay lượn.

VÌ thế ánh mắt của mọi người đều thẳng, nhìn chằm chằm vào trứng Phượng Hoàng, hận không thể lập tức đoạt nó vào trong tay, chỉ là bọn họ biết cự long màu đỏ ở đây, chỉ cần thổi một hơi thì sẽ khiến cho bọn họ hồn bay phách lạc.

Mục tiêu của Quân Thanh Vũ vốn dĩ chính là trứng Phượng Hoàng, đương nhiên không chút khách khí đưa vào túi Càn Khôn.

Cự long màu đỏ thấy nàng nhận lấy trứng Phượng Hoàng, như là ném một gánh nặng, vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, nhưng động tác này của nó không dám để cho Quân Thanh Vũ nhìn thấy.

Trời biết, mấy năm nay nó vì trứng Phượng Hoàng này mà phế đi bao nhiêu tâm huyết, ngay cả tự do cũng đều bị hạn chế, sớm biết có hôm nay, lúc trước không nên đồng ý với nhất tộc đáng chết của Hỏa Phượng Hoàng kia.

Cũng may phiền toái nhỏ này lập tức có thể ném cho người khác.

Tuy nhân loại không thể tin tưởng, nhưng nhân loại này khác với người khác, vừa rồi cơ hội tốt như vậy đều không giết nó, còn hết lòng tuân thủ hứa hẹn như thế, tin tưởng nàng sẽ đối xử với tiểu Phượng Hoàng này rất tốt, như thế cũng không tính cô phụ giao phó của nhất tộc Phượng Hoàng.

“Muội tử, chúc mừng.” Trọng Cửu đi lên, vỗ bả vai của Quân Thanh Vũ, chân thành nói.

Quân Thanh Vũ hơi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cự long màu đỏ, hỏi: “Niết Bàn Thảo ở đâu?”

“Niết Bàn Thảo?” Cự long màu đỏ nhìn Quân Thanh Vũ, đôi mắt màu đỏ mang theo không cho là đúng: “Sớm đã bị Hoắc Tư đại gia ta ăn rồi.”

Loại thứ tốt như Niết Bàn Thảo này, sao nó có thể để lại?

“Cái gì?”

Sắc mặt của mọi người chiến đội linh thú Phong Vân đều biến đổi, nếu không có Niết Bàn Thảo, như vậy đại khái thọ mệnh của lão gia chủ cũng chỉ trong một hai năm.

So với mọi người, Trọng Cửu đến có vẻ rất bình tĩnh.

Niết Bàn Thảo này hắn vốn dĩ chính là thử vận may, nếu không có vận khí này, hắn cũng sẽ không đi cưỡng cầu cái gì, có thời gian này đi thương cảm việc này, không bằng khác nghĩ phương pháp khác.

“Thiếu chủ.” Tiếu La lo lắng nhìn Trọng Cửu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Trọng Cửu lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn lãng không có vẻ mặt dư thừa, đôi mắt màu xám hiên ra một tia u ám: “Ta không sao, không có được Niết Bàn Thảo thì thôi, chúng ta nhất định sẽ còn có biện pháp khác.”

Môi đỏ của Vân Hân run nhè nhẹ, trong lòng tư vị gì cũng đều có.

Bọn họ vì Niết Bàn Thảo, trèo đèo lội suối đi đến nơi này, đã trải qua nguy hiểm rất lớn, bây giờ lại nói cho bọn họ Niết Bàn Thảo đã không có? Điều này sao khiến cho nàng có thể chấp nhận?

“Nếu các ngươi không có chuyện gì, Hoắc Tư đại gia rời đi trước.” Hoắc Tư khẽ nâng đầu long, đôi mắt hung tàn đảo qua những người như hổ rình mồi với trứng Phượng Hoàng: “Tiểu nha đầu nhân loại, Hoắc Tư đại gia thiếu ngươi một nhân tình rất lớn, hình như những người này muốn cướp đi trứng Phượng Hoàng của ngươi, có muốn Hoắc Tư đại gia giúp ngươi giải quyết những người này hay không?”

Giọng nói thô cuồng của cự long màu đỏ khiến lòng của mọi người đều run rẩy mấy cái.

Nếu nữ nhân này nguyện ý, nhất định cự long màu đỏ sẽ giết bọn họ……

“Nhân tình ngươi đã trả rồi, đương nhiên, nếu ngươi muốn trả lại một nhân tình ta cũng không ngại, chẳng qua, ta không muốn lãng phí ở trên chuyện này.” Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên: “Đối phó với những người này, không cần ngươi phải ra tay.”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều vì lời nói của thiếu nữ ngây ngẩn cả người.

Nàng cũng quá cuồng vọng rồi.

Cũng chỉ là một Hậu Thiên thất cấp mà thôi, tuổi như thế có thực lực như vậy, nàng thật sự rất thiên tài, nhưng thiên tài cũng chỉ là thiên tài, sao có thể địch lại nhiều người bọn họ như vậy?

Hơn nữa trong những người này cũng không thiếu cường giả cửu cấp.

Cho dù nàng ỷ vào Trọng gia chống lưng, vậy cũng đừng nghĩ địch nhiều người với bọn họ như vậy.

“Ha ha!” Cự long màu đỏ ngửa đầu cười to vài tiếng, tán thưởng nhìn Quân Thanh Vũ: “Tiểu nha đầu Nhân loại, tính tình này của ngươi không tồi, rất phù hợp với khẩu vị của Hoắc Tư đại gia, nếu ngươi có tự tin như vậy, Hoắc Tư đại gia sẽ không lo chuyện bao đồng nhiều, hoắc Tư đại gia rất chờ mong tình cảnh lần sau gặp lại tiểu nha đầu ngươi, ha ha ha.”

Tiếng cười của cự long màu đỏ truyền khắp toàn bộ núi non, khiến vùng núi đều không nhịn được run rẩy vài cái. Rồi sau đó, ngay ở dưới ánh mắt của mọi người, cự long ngửa đầu rống một tiếng, thân thể cao lớn ngang trời bay vào trên không, dần dần biến mất ở phía trên không trung tối tăm này.

Ở lúc cự long biến mất, một ánh mặt trời chiếu xuống, xua tan mây đen đầy trời, khắp không trung lại khôi phục một mảnh bình tĩnh không gợn sóng kia……

“Ha ha ha!”

Một tiếng cười dài vang lên ở trong đám người.

Nhạc Tử Phương cong khóe môi lên, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, kinh bỉ nói: “Nữ nhân, bổn thiếu xin khuyên ngươi một câu, giao trứng Phượng Hoàng ra đây cho ta bảo quản, ta đây cũng là suy nghĩ vì ngươi, một tiểu cô nương Hậu Thiên thất cấp như ngươi, nếu giữ loại bảo vật này, khó tránh khỏi sẽ bị người thèm nhỏ dãi, cho nên, nếu ta giúp ngươi bảo quản trứng Phượng Hoàng, nói không chừng có thể khiến ngươi miễn đi từng trận nguy hiểm.”

Hắn nói rất rõ ràng, ta để ngươi giao trứng Phượng Hoàng cho ta, kia hoàn toàn là suy nghĩ vì ngươi, ngươi hẳn là nên cảm ơn ta, nếu không chính là không biết điều.

Người của chiến đội linh thú Phong Vân hai mặt nhìn nhau, bọn họ chưa từng gặp qua người có da mặt dày đến loại trình độ này.

Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, ánh mắt thanh lãnh đặt ở phía trên sắc mặt vô sỉ của Nhạc Tử Phương: “Ngươi còn có mệnh để lấy sao?”

“Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt của Nhạc Tử Phương đột ngột biến đổi.

Lại vào lúc này, các thành viên chiến đội linh thú Phong Vân đều đi về phía trước hai bước, xoa tay hầm hè cười âm hiểm với Nhạc Tử Phương.

Nhưng Nhạc Tử Phương không để những người này vào mắt, thực lực Trọng gia thật sự rất mạnh, đáng tiếc lão nhân kia sắp chết, mà người đến nơi này mạnh nhất cũng chỉ là Hậu Thiên cửu cấp.

Bọn họ nhiều người như vậy, còn phải sợ hãi một Hậu Thiên cửu cấp sao?

“Ha ha ha, Trọng Cửu, các ngươi muốn che chở cho nàng sao? Chỉ bằng các ngươi cũng muốn đối địch với nhiều người chúng ta như vậy?” Nhạc Tử Phương khinh bỉ cong khóe môi: “Các vị, còn về trứng Phượng Hoàng cuối cùng thuộc về ai, chúng ta sẽ thảo luận sau, bây giờ đoạt trứng Phượng Hoàng từ trong tay nữ nhân kia trước.”

Rất rõ ràng, lời này của Nhạc Tử Phương cơ bản đều được mọi người tán thành.

Ngươi Trọng gia quyền đại thế đại, còn có một lão nhân nửa Tiên Thiên, nhưng vậy thì như thế nào? Chúng ta giết ngươi ở chỗ này, chẳng lẽ lão nhân kia còn biết là ai động tay?

“Tất cả các ngươi đều muốn ra tay?” Trọng Cửu nhếch môi, nắm lấy đại kiếm đặt ở trên vai: “Nếu có người không muốn động thủ, có thể đứng sang một bên, để ta làm các ngươi mất đi ký ức là có thể rời khỏi nơi này.”

Nhưng tất cả mọi người bị trứng Phượng Hoàng sắp đến tay làm đầu óc mê muội, nên không ai lui ra.

“Trọng Cửu, ngươi vẫn đừng uổng phí tâm cơ, loại đồ vật trứng Phượng Hoàng này ai mà không muốn? Nếu ngươi định che chở cho nữ nhân này, vậy hôm nay Trọng Cửu ngươi sẽ chết ở đây với nàng.”

Nhạc Tử Phương âm lãnh cong khóe môi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tuyệt diễm của Vân Hân: “Vân Hân, lần này các ngươi đã trốn không thoát, ngươi đến chỗ ta, ta có thể bảo vệ ngươi một mạng.”

Vân Hân tức đến mặt đẹp đỏ bừng, mắt đẹp như có thể phát ra lửa giận: “Bảo lão nương đến bên cạnh ngươi làm gì? Có phải muốn cho lão nương đá gãy chân thứ ba của ngươi hay không? Nếu ngươi ôm loại ý tưởng này, bây giờ lão nương sẽ đi.”

Ánh mắt Nhạc Tử Phương của hơi trầm xuống, cười lạnh nói: “Về sau bổn thiếu sẽ khiến ngươi khóc lóc muốn đến dưới háng ta cầu xin.”

Một nữ nhân mà thôi, đại thiếu gia hắn cũng không biết thương hương tiếc ngọc là gì. Thân là nữ nhân, chỉ là đồ chơi ở dưới háng nam nhân bọn họ thôi, mà với nam nhân mà nói, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, hắn dây dưa Vân Hân cũng chính là bởi vì điểm này, chờ sau khi có được, nữ nhân này cũng không có lực hấp dẫn gì.

“Ha ha ha!”

Đột ngột, một tiếng cười to khiến Nhạc Tử Phương thiếu chút nữa hoảng sợ.

Hắn mắt lạnh nhìn về phía Trọng Cửu, cười lạnh nói: “Trọng Cửu, đến giờ rồi mà ngươi còn cười à?”

Nhưng sự thật chứng minh, người sắp không cười nổi là Nhạc Tử Phương……

Bởi vì ngay ở lúc hắn ta vừa dứt lời kia, vô số linh thú xuất hiện ở bên cạnh chiến đội linh thú Phong Vân, mà mỗi một linh thú đều là ở cấp bậc…… Cửu giai?

Bọn họ nhất định là đang nằm mơ! Không sai, đây nhất định là mơ……

Nhạc Tử Phương hung hăng xoa đôi mắt, căn bản là không thể tin được chuyện trước mắt.

Khi nào thì Trọng gia có nhiều Khế Thú Trận như vậy? Còn mỗi người lại có một cái? Huống chi những thú này đều ở cửu giai, có thể không dọa người sao?

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người cảm thấy tuyệt vọng.

Nhiều linh thú cửu giai như vậy, bọn họ căn bản không phải là đối thủ……

“Nhạc Tử Phương, vừa rồi không phải ngươi rất trâu bò sao? Ha ha, sao bây giờ không tiếp tục trâu bò nữa? Chỉ bằng ngươi? Ngay cả đổ nước rửa chân cho lão nương lão nương cũng đều ghét bỏ, Ngân Lang, cắn đứt chân thứ ba làm nhiều việc ác của hắn kia đi cho lão nương!” Mắt đẹp của Vân Hân phun hỏa, hung tợn nhìn Nhạc Tử Phương.

Nhạc Tử Phương đã hoàn toàn bị dọa đến nói không ra lời, còn chưa kịp có chút phản ứng, đã nhìn thấy một ánh sáng bạc hiện lên, rồi sau đó hạ thân truyền đến một cảm giác đau nhức.

“A!”

Tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng trời đất.

Nhạc Tử Phương nhìn hạ thân chảy máu tươi xuống, sắc mặt lập tức trắng bệch, sau đó…… Sau đó hắn lại cứ như vậy bị đau đớn mà ngất đi.

“Thật vô dụng.” Vân Hân bĩu môi, khinh thường nói.

Mọi người nhìn chân thứ ba còn đang chảy máu tươi của Nhạc Tử Phương kia trong miệng Ngân Lang, hung hăng đánh rùng mình, lúc này bọn họ mới biết hối hận.

Nhưng Trọng Cửu đã cho bọn họ cơ hội, là bọn họ bị tham lam che mắt, không lợi dụng tốt cơ hội này, cho nên có thể có kết quả này cũng là gieo gió gặt bão……

“Muội tử, chuyện lần này qua đi, chúng ta sẽ phải tạm thời cáo biệt.” Trọng Cửu mỉm cười xoay người vỗ đầu của Quân Thanh Vũ, khóe môi cong lên một độ cong soái khí: “Đại ca cần phải tiếp tục đi tìm biện pháp gia tăng thọ mệnh.”

Quân Thanh Vũ nhướng mày, hỏi: “Trừ Niết Bàn Thảo ra, còn có phương pháp khác sao?”

“Cho dù không có ta cũng cần đi tìm.” Trọng Cửu thở dài: “Tuổi tác của gia gia đã cao, đại nạn buông xuống, nếu trong mấy năm nay ông có thể đột phá Tiên Thiên, vậy có thể gia tăng hai mươi năm thọ mệnh, đáng tiếc, tầng bình chướng kia ông đều không thể chạm đến, ngắn ngủn trong mấy năm chỉ sợ không thể tiến hành đột phá.”

Quân Thanh Vũ trầm mặc, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Trọng Cửu: “Không biết ông ấy còn sống được mấy năm nữa.”

“Ước chừng còn hai năm……”

“Hai năm?” Quân Thanh Vũ cong môi cười, ánh mắt thanh lãnh lóe ra tia sáng khác thường: “Nếu ngươi tin ta, hai năm sau ta sẽ khiến ông ấy đột phá Tiên Thiên.”

Hai năm, cũng đủ để cấp bậc Luyện Trận Sư của nàng đến lục cấp.

Đến lúc đó, có thể luyện chế ra Tiên Thiên Trận để Tiên Thiên đột phá……

Trọng Cửu rũ mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ trước mặt này, khóe miệng khẽ cong lên, đôi mắt màu xám mang theo một tia ý cười, hắn kiên định nói: “Được, đại ca tin ngươi.”

Thiếu nữ này cho hắn quá nhiều chấn động, như thế, tin nàng thì đã sao?

“Muội tử, hai năm sau, đại ca ở Bắc Cảnh chờ ngươi.”

Trọng Cửu từ từ nâng tay mình lên.

Quân Thanh Vũ mỉm cười nắm bàn tay to của hắn, tia kiên nghị giữa hai mày lại rõ ràng như thế: “Hai năm sau, ta sẽ đi Bắc Cảnh tìm ngươi.”

Hai tay nháy mắt nắm chặt, một cảm giác ấm áp xuyên qua bàn tay to chảy vào trong lòng nàng.

Trọng Cửu cười khẽ xoa đầu của Quân Thanh Vũ, nhìn tóc đen kia của nàng bị mình xoa rối loạn, mới cười to hai tiếng: “Muội tử, hai năm sau chúng ta gặp lại, không biết hai năm sau, biến thái ngươi sẽ lại trưởng thành đến tình trạng gì, ha ha ha.”

Quân Thanh Vũ rất bất mãn động tác Trọng Cửu luôn xoa đầu mình, bất giác nhìn hắn một cái: “Đại ca, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất than sao?”

Trọng Cửu vác kiếm lên trên vai, cũng không đi nhìn chiến trường linh thú một cái, đôi mắt màu xám chỉ là nhìn Quân Thanh Vũ, khóe môi cong lên độ cong gợi cảm.

“Ta là đại ca của ngươi, ngươi là muội tử ta.”

Trong lúc nhất thời Quân Thanh Vũ ngây ngẩn cả người, đột nhiên không biết nên nói cái gì……

……

Lưu Nguyệt Môn.

Mỗi năm một lần đại hội khảo hạch đang triển khai vào một ngày này……

Trong Lưu Nguyệt Môn lúc này vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là những đệ tử mới gia nhập môn phái đó, càng ôm tò mò rất lớn với trận tỷ thí này.

Rốt cuộc chỉ có thông qua trận khảo hạch này, bọn họ mới xem như là đệ tử chân chính của Lưu Nguyệt Môn, mà nếu thất bại, thì chỉ có vận mệnh bị trục xuất khỏi môn phái.

Cho nên, cuộc khảo hạch này vô cùng quan trọngvới những đệ tử ngoại môn đó……

“Nham Thương, ngươi đoán lần khảo hạch này sẽ có bao nhiêu đệ tử ngoại môn thành công thăng cấp thành nội môn?”

Chỗ hội trường không xa, thanh niên bạch y khẽ phe phẩy xếp, trên khuôn mặt tuấn dật cười nhạt: “Ta lại rất chờ mong trận khảo hạch này, nghe nói đệ tử ngoại môn lần này có hai người thực lực không tồi, đoán chừng có thể thuận lợi trở thành đệ tử nội môn, một người chính là Liễu Thiếu Ngọc, Liễu Thiếu Ngọc này vừa vào môn phái đã nhiều lần nhận không ít tim của nữ tử, càng quan trọng là, ta cảm thấy nhìn không thấu hắn, hắn là một người không đơn giản.”

Nói đến đây, thanh niên bạch y hơi ngừng một chút, hắn thu quạt xếp lại, ánh mắt đặt ở trên hội trường cách đó không xa.

“Thứ hai đó là Hoa Lạc Y, thực lực của Hoa Lạc Y này cũng không tồi, tuy không phải thông qua cuộc tỷ thí ba tháng trước kia tiến vào Lưu Nguyệt Môn ta, nhưng cũng là người hai tháng sau mới đến Lưu Nguyệt Môn, Hoa Lạc Y chẳng những khuôn mặt tuyệt mỹ, thực lực còn cao thâm khó đoán, có lẽ nàng cũng có thể thành công tiến vào nội môn.”

Nam nhân hắc y được gọi là Nham Thương không nói gì, khuôn mặt lãnh khốc nhìn phương xa. Thanh niên bạch y như cũng biết cá tính của hắn trầm mặc ít lời, cũng không nói thêm cái gì, chỉ lầu bầu nói: “Hai người này đều tương đối có tiềm lực, nếu tiến vào nội môn, cần phải kéo vào trận doanh của chúng ta.”

Chỉ là không biết trong những người này, còn ai có thể mang đến kinh hỉ cho bọn hắn hay không?

“Đúng rồi, nghe nói có một người còn chưa vào Lưu Nguyệt Môn ta, đã xin nghỉ ba tháng, ha hả, cũng không biết hôm nay nàng có thể xuất hiện hay không, nếu không xuất hiện, chỉ sợ lần khảo hạch này cũng chỉ có thể lấy thất bại mà kết thúc.”

Thanh niên bạch y khẽ nheo hai mắt lại, cong môi nở nụ cười, khuôn mặt tuấn dật dưới ánh mặt trời có ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt lại luôn chưa từng dời đi hội trường.

Trên hội trường, y phục trắng như tuyết kia khẽ lay động.

Nam nhân tuấn mỹ như ngọc, khóe môi nở nụ cười ôn nhuận, trong đôi mắt đào hoa câu người kia chứa đầy ý cười, quạt xếp trong tay vì hắn càng tăng thêm một phần sức quyến rũ.

Một số nữ đệ tử nhìn thấy nụ cười câu người như thế, bất giác si ngốc nhìn vị nam nhân tuấn mỹ như ngọc này. Mặc kệ là khuôn mặt hay là phong độ, Liễu Thiếu Ngọc đều là phu quân tốt nhất được chúng nữ tử chọn trong lòng.

Nhưng Liễu Thiếu Ngọc luôn thích đùa giỡn mỹ nhân, giờ khắc này chỉ ở một chỗ xuất thần, ý cười trong mắt đào hoa câu người nồng đậm, thậm chí còn chứa một ít cảm xúc khiến người ta nhìn không hiểu.

“Ba tháng……” Liễu Thiếu Ngọc nhợt nhạt cong khóe môi lên, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm ôn nhuận: “Ngươi cũng nên đến rồi……”

Lúc trước từ biệt, đó là ba tháng, trong ba tháng này cũng không biết nàng đi nơi nào, nhưng hắn tin tưởng, ở ngày quan trọng nhất này, nàng nhất định sẽ không vắng mặt……

“Các vị, bây giờ đã thời gian, chúng ta sẽ bắt đầu khảo hạch.” Một lão giả áo bào tro ở dưới ánh mắt của mọi người đi lên hội trường, mắt lạnh xẹt qua mọi người ở đây, nói: “Lần này ta làm giám khảo, các ngươi gọi ta là Cổ Kính đại nhân, bay giờ tất cả mọi người đến hội trường tập hợp, theo thứ tự đi thí nghiệm cấp bậc của các ngươi.”

Khuôn mặt của lão giả nghiêm túc, giếng cổ không gợn sóng, thật giống như làm theo phép tuyên bố hiệu lệnh.

“Người đầu tiên, Trương Giác.”

Theo lời nói của lão giả, một nữ tử ăn mặc thanh y từ trong đám người đi ra, đi về phía thạch thí nghiệm trên đài, nắm đấm của nàng hung hăng đánh ở trên thạch thí nghiệm, lập tức trên tảng đá phát ra một tia dao động.

“Hậu Thiên ngũ cấp, thông qua, người tiếp theo, Lý Mẫn……”

Một đám các đệ tuổi trẻ đi lên đài, ở dưới thấp thỏm bắt đầu thí nghiệm. Cuộc thí nghiệm này không chỉ là những đệ tử mới gia nhập môn phái, còn có đệ tử ngoại môn tiến bộ trong một năm này.

Nếu chỉ là tiến bộ một chút, đều có thể thông qua thí nghiệm, nếu một năm này một chút tiến bộ cũng đều không có, vậy vận mệnh chờ đợi của hắn đó là bị trục xuất khỏi môn phái không chút lưu tình.

“Người tiếp theo, Hoa Lạc Y.”

Giọng nói của lão giả vừa mới dứt, toàn bộ hội trường đều lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều đặt ở trên đài, yên tĩnh đó ngay cả tiếng gió nhẹ thổi quá bên tai đều nghe rành mạch.

Hoa Lạc Y, nữ đệ tử ngoại môn ưu tú nhất, cũng là mục tiêu của rất nhiều nam đệ tử theo đuổi, nhưng Hoa Lạc Y này mắt cao hơn đầu, dù là bất kì một người nào nàng cũng đều chướng mắt.

Ở dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người, y phục màu đỏ như lửa kia bước đi về phía thạch thí nghiệm.

Khuôn mặt của nữ tử tuyệt mỹ, giữa hai mày có một dấu ngọn lửa càng khiến nàng thêm tuyệt sắc khuynh thành, y phục đỏ vũ mị quyến rũ, môi đỏ kia cong lên tươi cười nháy mắt khiến cho xương cốt của những nam nhân đó đều tê dại.

Nữ nhân này không thể nghi ngờ là rất đẹp, đẹp đến mức tận cùng, từ xa nhìn lại như là một yêu nghiệt, phong hoa tuyệt đại như thế.

“Hoa Lạc Y, Hậu Thiên cửu cấp.”

Xôn xao.

Đám người nháy mắt chấn động.

Hoa Lạc Y này thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, bộ dáng đại khái chỉ có mười tám tuổi, tuổi như thế đã đến Hậu Thiên cửu cấp? Một đệ tử Hậu Thiên cửu cấp, đã hoàn toàn có tư cách vào nội môn.

Hoa Lạc Y cong môi cười, ở dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người từ từ đi xuống.

Cổ Kính nhìn nàng một cái, tán thưởng gật đầu: “Người tiếp theo, Liễu Thiếu Ngọc.”

Nếu nói vừa rồi là các nam đệ tử nhìn không chớp mắt lên hội trường, bây giờ lại là một số nữ đệ tử phương tâm đại động. Liễu Thiếu Ngọc kia lớn lên tuấn mỹ như thế, còn có phong độ thân sĩ, nam nhân như vậy ai sẽ không động tâm?

Nhưng Liễu Thiếu Ngọc ngoài mặt là phong lưu đa tình như vậy, nhưng chưa bao giờ có nữ đệ tử nào có thể được hắn xem với con mắt khác. Hình như hắn chỉ xem mỗi nữ nhân đều giống nhau, cũng không thân mật tiếp xúc gì, nhiều lắm chỉ là dùng ngôn ngữ đi đùa giỡn ngươi hai câu.

Nhưng hắn càng như thế, các nàng lại càng yêu hắn……

“Liễu Thiếu Ngọc, Hậu Thiên cửu cấp.”

Sau khi lời này của Cổ Kính rơi xuống, đám người yên tĩnh lại truyền đến một trận xôn xao lần nữa.

Hậu Thiên cửu cấp? Liễu Thiếu Ngọc này cũng là Hậu Thiên cửu cấp? Đệ tử ngoại môn lại cất giấu hai Hậu Thiên cửu cấp, không biết tiếp theo còn ai có thể cho kinh hỉ lớn hơn hay không.

Liễu Thiếu Ngọc từ từ thu tay lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc luôn nở nụ cười ôn nhuận.

Thạch thí nghiệm, cũng không quá như thế……

Cổ Kính khẽ gật đầu, nhìn Liễu Thiếu Ngọc đi xuống, tiếp tục nói: “Người tiếp theo, Quân Thanh Vũ.”

Trong khoảnh khắc, đám người yên tĩnh lại.

Thật lâu không tiếng động……

Cổ Kính nhíu mày lại, lại nói lần nữa: “Quân Thanh Vũ!”

Vẫn không có người đi ra……

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết Quân Thanh Vũ kia là người nào, lại ngay cả khảo hạch cũng đều dám vắng mặt? Chẳng lẽ nàng không muốn lăn lộn ở chỗ này?

“Nếu không đến, vậy cuộc khảo hạch này……”

“Từ đã!”

Cổ Kính còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói ôn nhuận chặn ngang.

Liễu Thiếu Ngọc khẽ lay động quạt xếp, khuôn mặt như quan ngọc cong lên cười nhạt: “Nàng sẽ đến, đại khái trên đường có một số việc nên bị trì hoãn nên mới đến muộn, không bằng chờ nàng một lát.”

Cổ Kính khẽ cau mày, ông còn chưa nói chuyện, phía dưới đã truyền đến một giọng nói kháng nghị.

“Đến muộn chính là đến muộn, Cổ Kính đại nhân, để cho thành tích nàng bằng không đi, ai bảo hôm nay nàng vắng mặt ở khảo hạch, căn bản không đáng để Liễu công tử ngươi nói chuyện vì nàng.”

Những lời này vô cùng chua ngoa.

Liễu Thiếu Ngọc khẽ nheo mắt đào hoa lại, nhìn nữ tử áo lục phía dưới, khóe môi cong lên cười ôn nhuận. Nàng nhìn thấy nam nhân kia nở nụ cười với nàng, mặt đẹp đỏ lên, có chút thẹn thùng cúi đầu.

Rồi sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ôn nhuận như ngọc của nam nhân.
“Ta chính là vì nàng mới tiến vào Lưu Nguyệt Môn, nếu nàng bị trục xuất khỏi môn phái, ta cũng chỉ có thể đi theo nàng rời khỏi nơi này, không biết trận khảo hạch này có thể chờ nàng một chút không?”

Rõ ràng nụ cười của nam nhân ôn nhuận như vậy, lại khiến nữ tử áo lục sợ run, lòng như bị ghen ghét hung hăng gặm cắn, khiến nàng ta không tự chủ được siết chặt nắm đấm.

Liễu công tử luôn đối xử bình đẳng với bất kì nữ tử nào, nhưng lại bảo vệ nàng ta? Còn nói nếu nàng ta bị trục xuất khỏi môn phái, đi rời đi theo nàng ta?

Rốt cuộc nữ nhân kia là người nào? Dựa vào cái gì được Liễu công tử bảo vệ như vậy?

Quân Thanh Vũ còn không biết, mình còn chưa đi vào Lưu Nguyệt Môn, đã bởi vì quan hệ với Liễu Thiếu Ngọc mà kết không ít địch nhân……

“Xin lỗi, ta đến muộn.”

Ngay vào lúc này, một giọng nói đột ngột từ ngoài đám người truyền đến.

Đám người chợt tách ra hai bên.

Trên con đường rộng lớn, một y phục trắng như tuyết đập vào trong mắt của mọi người.

Khác với Hoa Lạc Y đẹp như yêu nghiệt, thiếu nữ này lại thanh lãnh ngạo nghễ như hàn trúc lớn lên ở thời tiết giá lạnh kia, khuôn mặt tuyệt sắc lại không kém Hoa Lạc Y chút nào.

Có lẽ là nàng lên đường quá gấp, khiến cho một thân phong trần mệt mỏi, cho dù như thế lại cũng không che mất vẻ tuyệt sắc kia, thiếu nữ thanh lệ tuyệt mỹ như thế, lại là lần đầu nhìn thấy.

Nhưng không biết nàng là ai?

Liễu Thiếu Ngọc thu quạt xếp lại, ôn nhuận cười, hắn đi về phía thiếu nữ, trong mắt đào hoa câu người mang theo ý cười nồng đậm: “Ngươi đã đến chậm.”

Quân Thanh Vũ nhún vai, nhàn nhạt cười nói: “Trên đường xảy ra chút chuyện, ta hẳn là còn kịp chứ?”

Liễu Thiếu Ngọc chớp mắt đào hoa kia, cười như không cười nhìn thiếu nữ đứng ở trước mặt hắn: “Thiếu chút nữa đã bị phán không đạt khảo hạch, nhưng tại hạ giúp ngươi ngăn cản, không biết cô nương ngươi định báo đáp ta như thế nào? Lần này không cần ngươi lấy thân báo đáp, chỉ cần khen thưởng cho tại hạ một cái ôm như vậy là đủ rồi.”

Quân Thanh Vũ lườm hắn một cái: “Ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất than sao?”

Liễu Thiếu Ngọc cười cười: “Tại hạ không ngại cô nương coi tại hạ như nữ nhân.”

Trong lúc nhất thời, Quân Thanh Vũ ngây ngẩn cả người, đột nhiên phát hiện cho dù là với Trọng Cửu hay là Liễu Thiếu Ngọc, nàng đều nghèo từ, thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt……

Nhưng đối thoại của hai người vẫn khiến cho người biết thân phận của Quân Thanh Vũ.

Thì ra nàng chính là nữ nhân vừa rồi được Liễu Thiếu Ngọc bảo vệ, khó trách Liễu công tử sẽ bảo vệ như thế, nữ nhân này lớn lên lại tuyệt sắc khuynh thành như thế, chỉ là không biết thực lực thế nào.

“Quân Thanh Vũ, nếu đến rồi vậy thì thí nghiệm thành tích của ngươi đi.”

Cổ Kính khẽ nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nói ra.

Nhìn thấy thiếu nữ bạch y kia đi về phía thạch thí nghiệm, có một số người nhịn không được kinh bỉ ra tiếng, nữ nhân này đã đến muộn, nếu thực lực lại không được, đoán chừng Cổ Kính đại nhân sẽ trực tiếp trở mặt khiến nàng cút ra khỏi Lưu Nguyệt Môn.
Đến lúc đó, liền có trò hay để nhìn……

“Nàng chính là Quân Thanh Vũ?”

Ở chỗ không xa, thanh niên bạch y khẽ  mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo vẻ tò mò: “Quán quân đại hội võ giả, ha hả, không biết thực lực của nàng thế nào, Nham Thương, ngươi nói kết quả nàng thí nghiệm sẽ như thế nào.”

“Ừ.” Nham Thương lãnh khốc lên tiếng, mặt không biểu tình nhìn chăm chú vào một màn trên hội trường.

“Ầm!”

Bàn tay của Quân Thanh Vũ bao lấy một ngọn lửa, ầm một tiếng đánh về phía thạch thí nghiệm, ngọn lửa cường đại đột nhiên đánh ở trên thạch thí nghiệm, phụt một tiếng bốc cháy lên, sau đó, ở trước mắt bao người, cục đá ầm một tiếng nổ tung ra, trực tiếp nổ thành nát vụn.

Quân Thanh Vũ kinh ngạc chớp mắt, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với loại thạch thí nghiệm này, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì……

“Cái này…… Không phải ta cố ý.”

Trên khuôn mặt lạnh nhạt kia của Cổ Kính xuất hiện một vẻ chấn động, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt không biết xảy ra chuyện gì của Quân Thanh Vũ, hung hăng nuốt nước miếng.

Thạch thí nghiệm, chẳng những thí nghiệm là thực lực, còn có linh hồn lực của bọn họ. Thoạt nhìn thực lực của nha đầu này không phải quá mạnh, nhưng có thể khiến thạch thí nghiệm vô cùng cứng rắn nát tan, vậy đại biểu cho nàng có linh hồn lực siêu mạnh.

Ánh mắt của Cổ Kính xoay mấy vòng, ông ho khan hai tiếng, nói: “Chư vị, thạch thí nghiệm này xảy ra chút vấn đề, trận thí nghiệm đầu hôm nay kết thúc như vậy, ngày mai chúng ta lại chuẩn bị trận thứ hai, ta rất vinh hạnh, trận đầu khảo hạch không có người thất bại, cũng không có người bị trục xuất khỏi môn phái, nhưng nếu các ngươi cho rằng như vậy đã thành công thông qua khảo hạch, vậy mười phần sai, khảo hạch tiếp theo sẽ càng ngày càng khó, hy vọng các ngươi chuẩn bị tâm lý, hảo, tan cuộc đi.”

Nói xong lời này, Cổ Kính nhìn Quân Thanh Vũ, xoay người vội vàng rời khỏi hội trường.

“Hồ ly.” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ nhìn sang, ánh mắt nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Liễu Thiếu Ngọc.

Nàng vừa định đi qua, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói kinh bỉ.

“Hừ, cũng chỉ là may mắn mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, nếu không phải thạch thí nghiệm xảy ra vấn đề, nói không chừng ngươi sẽ bị trục xuất khỏi môn phái.”

Nữ tử áo lục ghen ghét nhìn Quân Thanh Vũ, thật không biết nữ nhân này trừ khuôn mặt ra thì còn có cái gì tốt, vì sao Liễu công tử quen thuộc với nàng ta như vậy?

“Lục Thường, đừng nhiều lời với nàng ta, nói không chừng thí nghiệm ngày mai nàng căn bản không thể thông qua.”

Nói lời này chính là nữ tử áo vàng, đáy mắt kia cũng có ghen ghét dù thế nào cũng đều không thể hòa tan được.

Quân Thanh Vũ hơi động ý nghĩ một chút, đã biết xảy ra chuyện gì, bất giác khẽ thở dài một cái: “Ai nói hồng nhan họa thủy? Ta thấy nam nhân mới là họa thủy.”

Nàng vô tình là địch của bất kì kẻ nào, nếu có người đi lên xúc phạm, nàng cũng không phải là người nương tay.

“Câu nói kia không phải là lam nhan họa thủy sao?” Liễu Thiếu Ngọc ôn nhuận cong khóe môi lên, mắt đào hoa khẽ đảo qua hai nữ tử vừa rồi mở miệng nói chuyện, đáy mắt không còn ý cười ôn nhuận lúc trước, có chỉ là một tia cảnh cáo.

Hai người bị ánh mắt hắn đạt được, hung hăng rùng mình, trong lòng càng thêm oan ức, trước kia Liễu công tử cũng không phải đối xử với các nàng như vậy, từ sau khi nữ nhân này xuất hiện đã thay đổi……

“Vấn đề là, ngươi là lam nhan của ta sao?”

“Nếu cô nương ngươi muốn, tại hạ cũng không ngại.” Liễu Thiếu Ngọc đi đến gần Quân Thanh Vũ hai bước, ý cười trên khóe môi càng sâu, đôi mắt đào hoa kia lại mang theo một tia hài hước.

“Nếu chúng ta không làm phu thê, vậy làm lam nhan tri kỷ cũng không tồi.”

Quân Thanh Vũ lui về phía sau vài bước, giữ một khoảng cách với này nam nhân: “Xin lỗi, ta cảm giác không có tiếng nói chung với ngươi, cho nên cũng không đảm đương nổi tri kỷ này.”

Liễu Thiếu Ngọc khẽ phe phẩy quạt xếp, ý cười trên khuôn mặt anh tuấn nồng đậm.

Quả nhiên, đùa giỡn nữ nhân này tương đối có ý tứ……

“Liễu công tử.”

Đột nhiên, một giọng nói vũ mị từ bên cạnh truyền đến.

Y phục đỏ nhanh chóng lóe qua, đứng ở bên cạnh Liễu Thiếu Ngọc, nữ tử tươi cười như hoa, dấu ngọn lửa giữa mày kia càng thêm động lòng người, nàng chậm rãi vươn cánh tay ngó sen như ngọc về phía Quân Thanh Vũ, vũ mị cong môi đỏ lên: “Ta tên là Hoa Lạc Y.”

Quân Thanh Vũ cầm tay nàng, nhàn nhạt cười: “Quân Thanh Vũ.”

Hoa Lạc Y khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt như yêu nghiệt cười nhạt: “Tên của ngươi ta đã biết, đã cũng từng nghe Liễu công tử nhắc qua.”

Trong lời nói đã để lộ ra tia quen thuộc với Liễu Thiếu Ngọc……

Liễu Thiếu Ngọc nhíu mày nhìn Hoa Lạc Y, nhưng không nói thêm gì, mỉm cười vung quạt xếp: “Nếu ngươi đã đến rồi, chúng ta đi thôi, ngày mai còn có một cuộc khảo hạch nữa.”
Quân Thanh Vũ hơi gật đầu, đi theo Liễu Thiếu Ngọc rời khỏi nơi này.

Ban đêm.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào trong nhà.

Quân Thanh Vũ lẳng lặng ngồi ở trên giường, một tia chân khí từ lỗ chân lông thấm vào trong cơ thể, nàng từ từ mở hai mắt ra, khẽ thở dài một tiếng: “Trước đó không lâu một bộ phận lực lượng hấp thu từ Hoắc Tư cự long màu đỏ đã bị ta hóa thành chân khí đan điền, một bộ phận khác còn lại là bị ta ngưng tụ thành một lực lượng nhỏ đặt ở bên cạnh đan điền, bây giờ vừa mới đột phá, vẫn đừng dùng lực lượng này, chỉ là lúc sắp tiến hành thăng cấp lại mượn dùng lực lượng này sau.”

Lực lượng của cự long màu đỏ quá cường đại, nếu nàng không làm như vậy, chỉ sợ sẽ không nhận nổi lực lượng bá đạo kia vào thân thể, nhưng cũng coi như là nhờ họa được phúc, mượn chân khí của cự long màu đỏ tiến hành đột phá.

“Cũng không biết khi nào trứng Phượng Hoàng này mới có thể sinh ra Phượng Hoàng.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, từ sau khi trứng Phượng Hoàng đến tay nàng lại bình tĩnh, một chút dấu hiệu sắp phá xác cũng đều không có, nhưng nàng cũng không vội vàng, có lẽ có một cơ hội, trứng Phượng Hoàng sẽ giáng thế……

Khẽ nâng đôi mắt lên, Quân Thanh Vũ nhìn bóng đêm, khóe môi từ từ cong lên một độ cong.

Đêm đầu tiên đi vào Lưu Nguyệt Môn, nàng lại nhớ đến Vô Tình, ba tháng không gặp, không biết bây giờ hắn đang làm gì……

Đồng thời, phía trên một tòa sơn mạch nơi xa.

Nam nhân đứng ở dưới gió đêm, tóc đen khẽ tung bay, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn che kín một lớp sương lạnh, phong thái tiên nhân như tranh lại bởi vì lạnh nhạt kia mà càng thêm hoàn mỹ.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đôi mắt lạnh nhạt ở kia một khắc xẹt qua một tia sáng.

Chỉ là tia sáng này đi quá nhanh, thế cho nên bất kì kẻ nào cũng đều không thể bắt giữ được……

“Tiêu Nguyệt, hôm nay là khảo hạch của Lưu Nguyệt Môn, đúng không?” Nguyên Nguyên quay đầu nhìn về phía thiếu niên thanh tú bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên, mắt to ngập nước nhìn thẳng Tiêu Nguyệt: “Công tử hẳn là rất muốn đi gặp Thanh Vũ cô nương.”

Tiêu Nguyệt nhìn Nguyên Nguyên miệng cười đáng yêu, tim lập tức lỡ một nhịp, hắn sờ đầu của mình, khẽ cười: “Đương nhiên là công tử rất muốn đi gặp Thanh Vũ cô nương, chỉ là…… A, công tử đâu rồi?”

Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lập tức đã thấy nam nhân tuấn mỹ vốn còn đứng ở đỉnh núi kia đã mất đi tung tích.

“Ai biết được, có lẽ là đi về phía Lưu Nguyệt Môn rồi, hy vọng công tử có thể ở trước một ngày khảo hạch cuối cùng nhìn thấy Thanh Vũ cô nương, mấy năm nay công tử rất khổ, nếu Thanh Vũ cô nương có thể làm bạn ở bên người công tử, có lẽ hắn sẽ không phải đối mặt một mình với bất kì chuyện gì.”

Nguyên Nguyên chớp mắt to, cũng không để ý đến Vô Tình biến mất, tự mình ngồi xuống mặt đất.

Tiêu Nguyệt nhìn thiếu niên ngồi ở bên cạnh mình, sau đó đến gần hắn vài bước, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra tươi cười ôn nhu, ánh mắt kia hàm chứa tình cảm nhàn nhạt.

Chỉ là nghĩ đến thiếu niên không nhạy bén, Tiêu Nguyệt nhịn không được thở dài.

Có lẽ, hắn hẳn là nên học bá đạo một chút? Hoặc là học tập giống công tử? Bằng không đoán chừng gia hỏa này vẫn sẽ luôn chậm chạp như vậy……

Hôm sau, trên hội trường Lưu Nguyệt Môn, Liễu Thiếu Ngọc liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ, lập tức vung quạt xếp, mỉm cười đi về phía nàng.

Mà hắn mới vừa đi đến trước mặt Quân Thanh Vũ, đã vang lên giọng nói lạnh nhạt của Cổ Kính: “Nơi khảo hạch lần này đó là Linh Thú Sơn Mạch, các ngươi cần phải sinh sống ở bên trong nửa tháng, trong vòng nửa tháng rời khỏi Linh Thú Sơn Mạch sẽ tính là từ bỏ khảo hạch, nếu thông qua, ở một năm sau ngươi vẫn là đệ tử của Lưu Nguyệt Môn ta, đương nhiên, nếu ngươi sợ nguy hiểm, tùy tiện tìm một chỗ trốn đi cũng coi như là hoàn thành khảo hạch.”

Linh Thú Sơn Mạch, nơi hung hiểm nhất đại lục.

Bên trong chẳng những sẽ xuất hiện vô số linh thú kết bè kết đội, còn có rất nhiều bẫy rập đầm lầy, mặc dù là cường giả Tiên Thiên cũng không dám xông thẳng vào Linh Thú Sơn Mạch.

Cũng may ông cũng không quy định phải ở trung tâm của Linh Thú Sơn Mạch kia, mặc dù là ở bên ngoài cũng coi như là hoàn thành cuộc khảo hạch này. Dù sao Linh Thú Sơn Mạch kia dài đến một vạn mét, cho dù là mấy ngày mấy đêm đều không thể đi hết toàn bộ hành trình.

“Mặt khác.” Giọng nói của Cổ Kính hơi ngừng một chút, tiếp tục nói: “Lần khảo hạch này các ngươi có thể tổ đội hoàn thành, cũng không có bất kì hạn chế gì, ta cho các ngươi nửa thời gian đi tổ đội, sau khi tạo thành đội ngũ thì tùy thời xuất phát.”

Lời nói vừa dứt, ánh mắt ông đảo qua từ trên người Quân Thanh Vũ.

Có phải thạch thí nghiệm ngày hôm qua có vấn đề hay không, chỉ có ông là rõ ràng nhất, lý do thoái thác kia cũng là vì dấu thiên phú của nàng xuống.

Chỉ vì Lưu Nguyệt Môn này cũng chia bè kết đội, ông là người của La Dật trưởng lão, tự nhiên muốn kéo loại thiên tài này vào môn hạ của La Dật trưởng lão.

Bị những người khác biết, chẳng phải là đều đến tranh đoạt sao?

Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể dùng loại lý do thoái thác này đến giải thích……

“Liễu công tử, chúng ta thành tổ đội, thế nào?” Thiếu nữ phấn sam e lệ đi đến bên cạnh Liễu Thiếu Ngọc, thật cẩn thận nhìn nam nhân tuấn mỹ như ngọc trước mặt này.

Liễu Thiếu Ngọc ôn nhuận cười, cũng không nhìn thiếu nữ phấn sam này một cái, đi thẳng về phía Quân Thanh Vũ, khuôn mặt như mỹ ngọc của chứa ý cười nồng đậm, đôi mắt đào hoa dừng ở trên người nàng.

“Tại hạ cho rằng, vẫn là hai chúng ta là đội ngũ ăn ý nhất, ngươi nói xem?”

Giờ khắc này, bọn họ như nhớ lại cảnh chiến đấu đưa lưng về phía đối phương trong Vô Thượng Chi Cảnh kia, cũng vì trận chiến ấy, mới khiến Quân Thanh Vũ cũng không bài xích với nam nhân này……

Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nở nụ cười, ánh mắt thanh lãnh sáng quắc: “Có thể.”

“Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ các ngươi xác thật không tồi, không bằng lại thêm một người là ta, như thế nào?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói vũ mị.

Rồi sau đó đã thấy Hoa Lạc Y y phục đỏ hấp tấp đi qua, ngọn lửa chân mày như bốc cháy lên, càng nàng thêm diễm lệ.

Quân Thanh Vũ cũng thấy nhiều mỹ nhân, lại không thể không nói, Hoa Lạc Y này xác thật có một loại vẻ đẹp cực hạn.

“Ta không quyết định được.” Liễu Thiếu Ngọc khẽ nhíu mày, mắt đào hoa đảo qua từ trên người Hoa Lạc Y, dừng ở trên người Quân Thanh Vũ.

Không biết vì sao, hắn có một loại cảm giác không muốn Quân Thanh Vũ kết giao với Hoa Lạc Y……

Quân Thanh Vũ nhìn thật sâu vào Hoa Lạc Y: “Nếu ta từ chối thì sao?”

Hoa Lạc Y nhún vai, vũ mị cười: “Vây ta sẽ đi theo phía sau các ngươi, cho đến khi các ngươi để ta gia nhập mới thôi.”

Quân Thanh Vũ khẽ nheo mắt lại, đột nhiên, nàng nở nụ cười: “Ta không muốn có cái đuôi theo ở phía sau, nếu ngươi đã nói như vậy, ta đồng ý ngươi gia nhập đội ngũ này.”

Những người khác nhìn đội ngũ ba người này, trong lòng đều nổi lên hâm mộ với vận may của Quân Thanh Vũ.

Có hai cường giả cửu cấp che chở, không phải nàng rất dễ dàng thông qua trận khảo hạch này sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.